Mục lục
Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Quả là không biết liêm sỉ! Phó chưởng môn, hôm nay ngươi ở Thương khung môn làm ra hành động này, nói vậy ngươi đã quyết định xong, hôm nay, đừng trách ta ra tay vô tình!" Thấy Phó Bạch Chỉ hôn Hoa Dạ Ngữ, bọn người chính phái đã sớm thẳng mắt nhìn chòng chọc, bây giờ nghe Tạ Xuyên ra lệnh, lúc này mới hồi thần, rút kiếm phóng về hướng Phó Bạch Chỉ.

Trong lòng bọn họ cho rằng so với Hoa Dạ Ngữ Phó Bạch Chỉ sẽ dễ đối phó rất nhiều, nhưng đã quên có thể trở thành chưởng môn Thương khung môn, ban nãy lại dưới tình huống như vậy dễ dàng giết chết Vương Hồ, làm sao lại là tỉnh du đăng. Chẳng qua là trước đây Phó Bạch Chỉ không muốn gây chuyện thị phi, mà nay nàng đã quyết định chủ ý ly khai Thương khung môn, liền sẽ không để ý này để ý kia nữa. Quản nó cái gì danh môn chính phái, ở trong lòng nàng, cho dù toàn bộ người trong giang hồ tụ chung lại một chỗ, đều không hơn một cái Hoa Dạ Ngữ.

"A chỉ, ngươi rất kích động." Tuy rằng ngực bởi vì Phó Bạch Chỉ vì mình đứng ra mà hài lòng, nhưng Hoa Dạ Ngữ không thể không vì Phó Bạch Chỉ mà lo lắng. Giờ đây một khi quan hệ của các nàng được công bố, Phó Bạch Chỉ cũng sẽ bị những kẻ gọi là danh môn chính phái này coi là tên phản đồ, trên lưng mang danh tiếng không tốt. Hoa Dạ Ngữ hiểu cái loại cảm giác này, càng hiểu cái loại sợ hãi bất lực cùng khổ sở lúc tứ cố vô thân.

Sáng nay lúc thức dậy nàng liền cảm giác tâm thần không yên, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì phát sinh. Cho nên trước lúc tiệc rượu bắt đầu, nàng liền ra ngoài điều tra tình huống bên ngoài, rồi thấy bên ngoài Thương khung môn đầy người của các đại môn phái vây quanh, nếu nói là chỉ vì đón tiếp tẩy trần cho Phó Bạch Chỉ, tình hình như vậy không khỏi quá xa xỉ. Thấy những người đó cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, thậm chí ngay cả đao kiếm cũng không chịu rời tay, làm sao lại là đơn thuần tới tham gia tiệc rượu?

Quả nhiên sự thực không ngoài sở liệu, những chính phái nhân sĩ này sợ là đã sớm biết thân phận của mình, Thương khung môn có người cùng bọn chúng nội ứng ngoại hợp, mà người liên lạc ở một đầu khác, chính là do thám trong Minh tuyệt cung. Mắt thấy Phó Bạch Chỉ hoang mang, còn có dáng vẻ rõ ràng là sợ nhưng lại giả vờ trấn định của nàng. Hoa Dạ Ngữ cũng muốn nhìn một chút, hôm nay Phó Bạch Chỉ có dũng khí vì mình liều lĩnh hay không, có phải sẽ vì mình giấu diếm tất cả mọi thứ, gánh chịu những người này chỉ trích hay không.

Thế nhưng, thời gian từ từ trôi qua, nhìn sắc mặt của Phó Bạch Chỉ trắng bệch, Hoa Dạ Ngữ lại không đành lòng. Nàng cho tới bây giờ đều không nhìn nổi Phó Bạch Chỉ chịu một chút khổ cực cùng ủy khuất, mặc dù sáu năm trước người này không lên tiếng giúp mình, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại không làm được chuyện giống như vậy. Cái loại cảm giác bị người thương vứt đi không để ý này rất đau, nàng đã đau một lần, sẽ không để cho Phó Bạch Chỉ tiếp nhận nữa.

Huống chi, dùng cơ thể sứt mẻ này của nàng đổi lấy Phó Bạch Chỉ trọn vẹn, là một khoản buôn bán đáng giá.

Chỉ là Hoa Dạ Ngữ không nghĩ tới, lúc này đây Phó Bạch Chỉ dĩ nhiên thực sự liều lĩnh, buông tha Thương khung môn, buông tha thân phận của nàng, chỉ vì bảo vệ mình. Ngực kinh ngạc lớn hơn cả cảm động, Hoa Dạ Ngữ cũng có vài phần tự trách mình không tín nhiệm Phó Bạch Chỉ. Nhìn khuôn mặt Phó Bạch Chỉ đóng băng, còn có nàng nơi chốn bảo vệ mình, âm thầm không để cho mình bị tổn thương, Hoa Dạ Ngữ rúc vào trong ngực nàng, cho dù tại đây loại sống chết trước mắt, nàng cũng cảm thấy thực ngọt ngào.

"Không có gì xung động hay không, chức chưởng môn này ta đã sớm làm đủ rồi, huống chi, ta không muốn nhìn thấy có người bắt nạt ngươi." Phó Bạch Chỉ ôm sát Hoa Dạ Ngữ, muốn chạy ra từ cửa chính, lại phát hiện không chỉ là trong tiệc rượu, ngay cả bên ngoài cũng chật ních người của các đại môn phái. Bọn họ hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, hầu như đem toàn bộ nhân viên đều phái qua đây, mục đích là muốn giết Hoa Dạ Ngữ.

Nghĩ tới đây, Phó Bạch Chỉ một trận yêu thương. Không có người nào hy vọng người yêu của mình gặp phải nguy hiểm, mà Hoa Dạ Ngữ bị bọn họ đối xử như vậy, Phó Bạch Chỉ càng khó chịu. Nàng vốn nên là sư muội của mình, là minh chủ võ lâm vạn người kính ngưỡng, trải qua như vậy cuộc sống tốt đẹp trong nguyên bản. Nếu không phải vì mình xuất hiện, sáu năm trước nàng sẽ không bị trục xuất khỏi môn phái, mất đi tất cả nội công, còn bị Diêm La bà bắt đi.

Mỗi lần mình hỏi nàng Diêm La bà làm cái gì với nàng, Hoa Dạ Ngữ luôn luôn ậm ờ cho qua, dù nàng không nói, Phó Bạch Chỉ làm sao sẽ không rõ ràng sáu năm qua nàng sống như thế nào. Nếu không phải bọn chính phái nhân sĩ sở tác sở vi, nàng căn bản sẽ không như vậy. Mà nay đám người bọn họ lại nhất định phải đưa nàng vào chỗ chết, mới đáng trách làm sao.

Phẫn nộ khiến cho thân thể Phó Bạch Chỉ run rẩy càng lợi hại, cảm giác giống như lần trước giao thủ với Hắc cổ tuyệt sát lại lộ ra manh mối. Phó Bạch Chỉ chưa bao giờ là một người hiền lành, nàng muốn những người này chết, mặc dù bọn họ cũng xuất phát từ lập trường của mình, nhưng hôm nay bọn họ muốn giết mình và Hoa Dạ Ngữ, nàng cũng không muốn vẫn giữ lại bất kỳ cái gì tình cảm. Sau khi tới thế giới này, Phó Bạch Chỉ học được cá lớn nuốt cá bé. Nếu hôm nay nàng có điều do dự, rất nhanh sẽ chết dưới kiếm của những người này. Thế giới này, chính là như vậy.

Đem nội lực rót vào bên trong kiếm, Phó Bạch Chỉ ôm Hoa Dạ Ngữ bay đảo qua, liền đánh bay toàn bộ những người che ở trước mặt, giữa lúc nàng muốn mang Hoa Dạ Ngữ nhanh nhanh ly khai, Tạ Xuyên và Hồng Nghị Hồng Viễn ba người lại như là cánh cửa sắt rất nặng rơi xuống trước mặt các nàng, làm cho tâm trạng Phó Bạch Chỉ không khỏi trầm xuống. Phó Bạch Chỉ không e ngại bọn họ nhân số đông đảo, chỉ sợ mỗi ba cái lão nhân này. Bọn họ nội công thâm hậu, cũng không phải dễ dàng có thể đánh qua, mà mình và Hoa Dạ Ngữ cũng không thích hợp đánh lâu dài.

"Tạ lão tiền bối hôm nay chắc là có chuẩn bị mà đến." Phó Bạch Chỉ nâng kiếm nói, vô cùng hối hận tại sao mình muốn đem Hoa Dạ Ngữ mang về.



"Tạ mỗ đều không phải người vô tình, chỉ là vì suy nghĩ cho võ lâm chính phái, hôm nay quyết định không thể thả yêu nữ Minh tuyệt cung rời đi. Nếu phó cô nương ngươi còn có chút thanh tỉnh ý thức, liền đem yêu nữ này giao ra đây, Tạ mỗ cũng có thể nhìn mặt mũi của Lục Uyên tiền bối năm đó, tha cho ngươi một mạng."

Tạ Xuyên nói, liếc nhìn Phó Bạch Chỉ, đã thấy đối phương nghe được điều kiện này trái lại giễu cợt bật cười."Tạ lão tiền bối, yêu cầu này ta không theo, cũng không nghe. Hôm nay sống hay chết, ta đều phải cùng nàng cùng nơi." Phó Bạch Chỉ nói, ôm lấy Hoa Dạ Ngữ lui về phía sau vài bước, tách ra hai nơi né tránh quyền cước của Hồng Nghị Hồng Viễn, thấy hai người bọn họ khắp nơi đều là sát chiêu, trực tiếp tấn công vào chỗ hiểm của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ vội vàng muốn đi qua hổ trợ, liền có một đám người bao vây nàng.

Những người này Phó Bạch Chỉ cũng không xa lạ gì, rốt cuộc là đồng môn đệ tử chung sống sáu năm. Nhìn tín vật môn phái bên hông bọn họ, trong mắt Phó Bạch Chỉ lóe lên vẻ không đành lòng, nhưng lập tức lại kiên định.

"Các ngươi muốn ngăn cản ta?" Phó Bạch Chỉ nói với Tiêu Y, hung hăng liếc nhìn một bên Mộc Tử Anh. Các nàng có thể không giúp mình và Hoa Dạ Ngữ, nhưng vì sao còn muốn ngăn cản nàng? Năm đó Hoa Dạ Ngữ là vô tội, mình cùng tất cả người trong Thương khung môn cũng không nói giúp nàng, mà nay, các nàng như thế nào nhẫn tâm để cho Hoa Dạ Ngữ bị thương lần nữa?

"Phó Bạch Chỉ, đừng hành động theo cảm tính." Tiêu Y nhíu mày nói, rõ ràng biểu hiện không hy vọng Phó Bạch Chỉ tiếp tục đấu nữa, thấy trong mắt bọn họ đối với mình khó hiểu, Phó Bạch Chỉ cười càng thêm châm chọc, trực tiếp nâng kiếm hướng tới bọn họ tấn công.

"Không hài lòng hơn nửa câu, xem ra hôm nay nếu ta không đánh bại các ngươi, chính là không có biện pháp giúp ngữ nhi. Các ngươi ngăn cản ta, ta sẽ dùng mệnh đi liều mạng."

Thấy bên kia Phó Bạch Chỉ bị người của Thương khung môn cuốn lấy, Hoa Dạ Ngữ treo tâm có phần buông xuống một ít. Nàng biết Tiêu Y bọn họ sẽ không hạ sát thủ, làm như vậy cũng bất quá là biến hình bảo hộ Phó Bạch Chỉ. Nói cho cùng, mục tiêu cuối cùng của những người này là mình,

"Yêu nữ, còn không mau khoanh tay chịu trói!" Hai huynh đệ Hồng Nghị Hồng Viễn lần lượt lấy sở trường quyền pháp và cước pháp, ngoài ra tốc độ và lực đạo công kích cũng nhanh mà nặng. Trong tay quấn quít lấy chỉ bạc, Hoa Dạ Ngữ dùng khinh công bộ pháp né tránh hai người giáp công cũng không phải việc khó, nhưng xung quanh còn có những người khác, có vẻ là không phải sẽ nhẹ nhàng như vậy. Chỉ trong chốc lát, vai bị hai đao cắt ngang, máu tươi thấm ướt phía sau lưng, mà Ban Xi nghe thấy mùi máu biết được Hoa Dạ Ngữ bị thương, từ trong đám người bay tới, đáp xuống trên vai Hoa Dạ Ngữ, cảnh giác nhìn bốn phía.

"Yêu nữ này nội công cũng không thâm hậu, động thủ!" Hồng Nghị Hồng Viễn nói, rất nhanh liền hướng về phía Hoa Dạ Ngữ tấn công, thấy những đệ tử chung quanh cũng vọt tới, Hoa Dạ Ngữ chợt từ ống tay áo vẫy ra một mảnh bột phấn màu trắng, những người đó quá mức lưu ý chỉ bạc trong tay Hoa Dạ Ngữ, lại quên mất người trong Minh tuyệt cung còn có thủ đoạn khác. Trong lúc nhất thời vội vàng nín thở, rồi lại lọt phòng hộ.

Bóng dáng quỷ mỵ qua lại không ngớt giữa đám người, chỉ bạc tinh mịn như kim gặp máu tràn đầy cổ họng, vừa chạm vào lập tức chết. Nhìn rất nhiều người không minh bạch ngã xuống, những người đó không dám tùy ý tiến lên, chỉ có thể nhìn Hồng Nghị Hồng Viễn và Hoa Dạ Ngữ dây dưa đấu với nhau.

Thời gian một lúc lâu, liền có thật nhiều người phát hiện Hoa Dạ Ngữ lực bất tòng tâm. Hồng Nghị Hồng Viễn nội lực tương bác, nàng lại chỉ có thể dùng khinh công né tránh. Dần dần, ngay cả bước chân cũng chậm rất nhiều. Rất nhiều người mượn cơ hội đánh lén, lại cho Hoa Dạ Ngữ thêm mấy cái vết thương trên người. Bên kia Phó Bạch Chỉ vội vã muốn đi qua giúp nàng, nhưng đám đệ tử Thương khung môn quả thực rất dây dưa người, bọn họ biết cách mình triển khai võ công, thậm chí biết chiêu thức kiếm pháp của mình, rõ ràng không cách nào đánh bại mình, rồi lại thời khắc quấn quít lấy mình, để cho nàng không cách nào thoát thân.

"Phó Bạch Chỉ, ngươi ồn ào đủ chưa!" Thấy Phó Bạch Chỉ còn không có buông tha giãy dụa, Tiêu Y lạnh giọng nói, cũng chính là tiếng chất vấn này, để cho Phó Bạch Chỉ phát cáu. Đúng vậy, tất cả mọi người cho là nàng đang hồ đồ, là đang dùng tính mạng của mình làm tiền đặt cược. Có thể đây quả thật là chuyện dũng cảm nhất to gan nhất mà Phó Bạch Chỉ nàng sống hai đời tới nay đã làm, nhưng là chuyện nàng tuyệt đối sẽ không hối hận.

"Nếu các ngươi lại ngăn cản ta, đừng trách ta không khách khí!" Phó Bạch Chỉ nói, đáy mắt nổi lên một quầng sáng màu trắng xanh, nàng bỏ qua Thương khung môn kiếm pháp, mà là cường ngạnh vận khởi nội lực, đánh tan bọn họ. Ai cũng không nghĩ tới nội lực của Phó Bạch Chỉ đột nhiên sẽ tăng cường nhiều như vậy, nhưng Hoa Dạ Ngữ biết rõ, nàng lại dùng phương pháp tự tổn hại kia.

"A chỉ, đừng cậy mạnh, ta không sao." Hoa Dạ Ngữ không yên lòng nhìn về hướng Phó Bạch Chỉ bên kia, mà lúc này, thủy chung đứng ở một bên Tạ Xuyên bỗng nhiên phi thân mà đến. Mắt thấy hắn hướng Hoa Dạ Ngữ mà đánh, Phó Bạch Chỉ không còn kịp suy tư nữa, chỉ nghĩ làm thế nào giúp Hoa Dạ Ngữ chống đối hạ chiêu này. Nhưng mà, nàng vừa mới tiến lên, liền phát hiện tay kia của Tạ Xuyên cũng tích đầy nội lực, hiển nhiên là đã sớm nghĩ đến mình sẽ tới.

"A chỉ, đi mau, đừng động ta." Tạ Xuyên sẽ thừa dịp lúc này qua đây, hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị tốt, rõ ràng mình né tránh không kịp, nhưng nàng không nghĩ tới Phó Bạch Chỉ sẽ vì mình đi đỡ chưởng này. Cảm thấy thân thể người trong lòng mãnh liệt run lên, mà chưởng tiếp theo của Tạ Xuyên đã xông tới mặt, nàng biết nếu Phó Bạch Chỉ chịu hai chưởng liên tiếp căn bản mất mạng sống sót, liền vội vàng đẩy Phó Bạch Chỉ ra, đón nhận chưởng thứ hai của Tạ Xuyên. Chưởng này hiển nhiên nặng hơn một chưởng vừa rồi của Phó Bạch Chỉ rất nhiều, thân thể gầy yếu của Hoa Dạ Ngữ bị đánh phải bay ra ngoài, nặng nề đụng vào trụ thạch phía sau.

"Ngữ nhi!" Phó Bạch Chỉ ngã nhào trên đất, mặc dù nâng kiếm đi ngăn cản, nhưng không cách nào ngăn cản chưởng thứ hai Tạ Xuyên đánh tới. Phó Bạch Chỉ bất chấp hình tượng, lảo đảo nghiêng ngã bò đến bên cạnh Hoa Dạ Ngữ, lại thấy người này rõ ràng bị thương nặng như vậy, nhưng vẫn giúp mình kiểm tra thương thế trước, cảm giác trong lòng đau khổ lại khó chịu.

"A chỉ... Nhiều người như vậy, chúng ta tuyệt đối đánh không lại, để ta giúp ngươi đi thu hút sự chú ý của bọn họ, ngươi liền từ cửa chạy đi..."

"Nói cái gì ngu ngốc, ngươi đều như vậy tử, sao còn có thể làm mồi dụ. Chúng ta muốn chết liền chết cùng một chỗ, không chết được, ta cũng sẽ không vứt đi ngươi tự mình chạy trốn."

- -

Lâu lâu sư tỷ nhà em mới ra dáng được một lần, đề nghị dv quần chúng ko làm rộn.

Sau đây là phần kịch ngắn của chương 101 nga, rất đáng đọc, rất đáng đọc, rất đáng đọc

*Đừng hỏi vì sao hôm nay bạn mới bổ sung



Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, không thể không nói, sau khi qua 100, số follow chương quả thực nhiều lắm! Chương này, sư tỷ rốt cuộc trang b thành công, từ kẻ bất lực nhiều lần thất bại biến thành cuồng ma bảo vệ bà xã thực sự đáng mừng! Hơn nữa, diện mạo của những tên chính phái này, vì sao luôn để cho ta có loại cảm giác đang viết nhân vật phản diện, được rồi, kẻ ăn hiếp sư tỷ và sư muội chính là nhân vật phản diện, chính là muốn đốt chết toàn bộ! So... Kế tiếp, ngược ngược sẽ còn tiếp tục, bất quá đây chỉ là khởi đầu rất nhỏ mà thôi, mọi người đừng nghiêm túc!

Tính ra, hình như lễ Giáng Sinh không có viết cái kịch ngắn hợp thời, hôm nay bổ sung.

Cảnh tượng một:

Sư tỷ: Ý? Ngữ nhi, mấy ngày hôm trước hình như là lễ Giáng Sinh nha.

Ướt muội: Lễ sinh trứng? Đó là loại ngày lễ gì?

Sư tỷ: Nga, chính là ngày lễ người yêu tặng quà cho nhau thôi, Ngữ nhi cũng không có chuẩn bị lễ vật cho ta.

Ướt muội: Sư tỷ đừng giận, vậy lễ sinh trứng, thường sẽ tặng cái gì a.

Sư tỷ: Thường là tặng trái táo, còn có tặng trái cam, cũng có khi tặng trái bưởi... Không thì Ngữ nhi liền đem chính ngươi tặng cho ta được rồi.

Ướt muội: [mặt hồng hồng] Sư tỷ... Thật là xấu.

Cảnh tượng hai:

Ướt muội: Chủ quán, chỗ ngươi có trứng gà lớn hay không.

Chủ quán: Cô nương, ngài muốn trứng gà cỡ nào?

Ướt muội: Không biết... Nói chung sư tỷ nói, lễ sinh trứng phải tặng trứng.

Chủ quán:...

Cảnh tượng ba:

Sư tỷ: Ngữ nhi, ngươi ở trong chăn trong làm gì? Trời nóng như vậy, trong phòng nhiều lò sưởi như vậy

Ướt muội: Sư tỷ, ta đang chuẩn bị lễ vật cho ngươi.

Sư tỷ: Lễ vật gì a?

Ướt muội: 0. 0 sư phụ từng nói, quà phải gần với ngày lễ, lễ sinh trứng, ta đương nhiên phải tặng trứng cho sư tỷ. Vừa rồi ta đi cửa hàng nọ, nàng nói với ta, trứng này chỉ cần để vào chỗ ấm áp lâu một chút, sẽ lớn lên.

Sư tỷ: Trứng gà này bao nhiêu tiền?

Ướt muội: Ngân phiếu một trăm lượng.



Sư tỷ: ((╰_╯)#) Ngươi cho rằng ngươi là gà mái sao! Ngươi bị gạt, cái trứng gà này căn bản là không có gà mái thì không ấp được.

Ướt muội: Σ( ° △ °|||) Vậy... Vậy làm sao bây giờ... Sư tỷ ta còn phải đi mua một con gà mái về sao?

Sư tỷ: QAQ

Cảnh tượng bốn:

Sư tỷ: Các độc giả, bạn gái rất ngốc manh làm sao bây giờ! Gấp, đang chờ trên mạng...

Cảnh tượng năm:

Hiểu bạo: Sư tỷ, độc giả không nhắn lại làm sao bây giờ?

Sư tỷ: A... Này không phải đơn giản sao, để Ngữ nhi nhà ta cho ngươi chút toa thuốc, thuốc đến tất nhiên bệnh sẽ hết, nga ha ha ha ha...

Hiểu bạo: <( ̄︶ ̄)> âm thầm xoa tay...

***Phần giải thích nho nhỏ cho những bạn chưa hiểu lắm vì sao thím HDN yêu trứng đến lạ (như tui):

Lễ Giáng sinh tiếng bông là Thánh Đản Lễ.

Đản là trứng. Chữ Thánh và Sinh phát âm gần giống nhau.

Mẹ HDN mẻ nghe xong tưởng là lễ sinh trứng:))))

Cưng mẻ quá:3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK