Lúc gặp lại ánh sáng, chuyện thứ nhất Phó Bạch Chỉ làm cũng không phải là nhìn mình ra sao, mà là vội vàng đi kiểm tra tình hình của Hoa Dạ Ngữ. Nàng không biết hai người bị tuyết chôn bao lâu, nhưng trước khi ý thức biến mất, nàng vẫn không quên truyền nội lực cho Hoa Dạ Ngữ, giúp nàng chống lại khí lạnh. Bây giờ, các nàng rốt cuộc bò ra ngoài, mình còn tỉnh táo, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại lâm vào hôn mê.
Sắc mặt nàng tái nhợt, đôi môi vốn béo mập bị đông cứng đến trắng bệch rạn nứt, chảy ra vết máu màu đỏ tươi. Áo bông trên người trong lúc hỗn loạn đã sớm biến mất, một chiếc giày bên chân trái bị tuyết cuốn đi, chẳng biết tung tích, lộ ra bàn chân trắng nõn bị cóng đến đỏ lên, làm cho Phó Bạch Chỉ nhìn từng đợt yêu thương.
Bất chấp mình sẽ ra sao, Phó Bạch Chỉ vội vàng cởi áo bông trên người, toàn bộ mặc lên người Hoa Dạ Ngữ, lại đem giày trên chân mình cởi ra, giúp Hoa Dạ Ngữ mang vào, dùng sợi dây buộc chặt miệng giày, đề phòng lại rớt xuống. Làm xong hết thảy, Phó Bạch Chỉ đưa tay đặt ở trước ngực Hoa Dạ Ngữ, từng chút một đem nội lực còn sót lại không nhiều lắm của mình rót vào trong cơ thể Hoa Dạ Ngữ.
"Ngữ nhi, tỉnh tỉnh, trước đừng ngủ, chờ chúng ta đến Hàn tuyệt viện, ngươi lại nghỉ ngơi thật tốt." Giờ này khắc này, Phó Bạch Chỉ toàn thân cao thấp cũng chỉ có một tầng áo đơn. Chân trái của nàng lộ ngoài gió tuyết, rất nhanh thì bị đông cứng đến cứng ngắc, những thứ này nàng đều không để ý tới, hiện tại nàng chỉ cầu Hoa Dạ Ngữ bình an vô sự, về phần chính nàng, đừng nói là một chân, chính là muốn phế hết tứ chi của nàng, nàng cũng không oán không hối hận.
"A chỉ..." Bị Phó Bạch Chỉ kêu hồi lâu, Hoa Dạ Ngữ này mới có dấu hiệu thức tỉnh, nhưng mắt của nàng không có biện pháp mở ra, ngay cả hô hấp cũng dồn dập. Thấy ngực nàng không ngừng phập phồng, mỗi một tiếng khe khẽ ho khan đều đánh vào trong lòng của Phó Bạch Chỉ, để cho nàng đau lòng viền mắt đỏ lên. Đúng lúc này, một dòng máu tươi theo khóe miệng Hoa Dạ Ngữ chảy xuống, thấy nàng lại bắt đầu nôn ra máu, Phó Bạch Chỉ vội vàng dùng tay áo đem máu trên mặt nàng lau khô, nhưng càng lau càng nhiều.
"Ngữ nhi, chống đỡ thêm chút nữa, ta đây liền dẫn ngươi đi Hàn tuyệt viện, van cầu ngươi, đừng rời bỏ ta." Phó Bạch Chỉ nhịn xuống mũi chua xót, nàng đứng dậy đem Hoa Dạ Ngữ cõng lên, dẫm nát tuyết chật vật mà đi. Cho tới bây giờ Phó Bạch Chỉ mới hiểu được, tại sao lúc trước con ngựa kia lại phát cuồng, lại vội vã chạy trốn như vậy, thậm chí sau cùng mất đi thần trí.
Nơi cực lạnh này là vùng âm hàn nhất, tuyết bao phủ nhiều năm ngoan cố không thay đổi, một khi ở trong tuyết cầm cự quá lâu, cơ thể liền sẽ có dấu hiệu bị đông lại. Nếu không phải Phó Bạch Chỉ có nội lực, chỉ sợ đã sớm bị đông cứng thành pho tượng. Một đường tiến về phía trên núi, đi qua núi tuyết, đi qua vùng tuyết hoang vu, Phó Bạch Chỉ thấy một đám băng động vật hình dạng khác nhau.
Ở trong đó có các loại chim thú, còn có một chút mãnh thú khổng lồ nàng không biết tên. Nhìn khuôn mặt dử tợn của chúng nó bị đọng lại trong khối băng, Phó Bạch Chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu, đồng thời tăng nhanh tốc độ dưới chân. Nàng biết, mình không thể dừng lại, nếu dùng hết nội lực, chỉ sợ nàng và Hoa Dạ Ngữ chính là người kế tiếp bị đóng băng tại chỗ này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Phó Bạch Chỉ không biết mình ở chỗ này đi bao lâu, chỉ là vốn là ban ngày đã biến thành đêm tối, nhưng nàng còn cách đỉnh núi một đoạn rất dài. Chân trái lộ ra ngoài đã hoàn toàn không có cảm giác, lúc đầu giẫm ở trong tuyết còn đau đớn kịch liệt, mà nay đã không còn cảm thấy đau.
Da thịt bên ngoài sớm đã bị tổn thương do giá rét, biến thành màu xanh tím, mu bàn chân và ngón chân cứng đờ rạn nứt, máu tràn ra không bao lâu liền đông lại thành băng, đọng lại trên da. Phó Bạch Chỉ không ngừng đem nội lực truyền cho Hoa Dạ Ngữ, cơ thể bởi vì nội lực trôi đi mất mà bắt đầu vô lực. Nàng cắn chặt răng, từng bước tiếp tục đi về phía trước.
"Ngữ nhi... Chúng ta sắp tới rồi, tuy rằng nhìn rất xa, thế nhưng... Ta nhất định sẽ đem ngươi đến đó. Thực ra ta a, vẫn luôn là người rất nhát gan. Cha mẹ trong nhà cũng không quá thích ta, luôn nói ta khiến cho bọn họ mất mặt, công việc không tốt, thật vất vả quen cái bạn trai cũng mất, mỗi ngày chỉ biết ở nhà viết những thứ bỏ đi không ai nhìn."
"Bạn bè của ta, bọn họ đều xem ta như kẻ ngu si. Bọn họ nghĩ đầu ta có vấn đề, khiến cho ta cũng thường xuyên cảm thấy có phải mình có vấn đề thật hay không. Ta thất bại như thế, thực sự không thích hợp cái thế giới đó. Có lẽ chính vì vậy, lão Thiên mới đem ta tới nơi này. Không có ta, bọn họ không bao giờ nói ta có chỗ nào không tốt, chỗ nào không đúng nữa."
Đây là lần đầu tiên Phó Bạch Chỉ nói đến những chuyện trước kia của nàng cho Hoa Dạ Ngữ, nhớ tới mình trước đây, Phó Bạch Chỉ khổ sở cười, nàng biết Hoa Dạ Ngữ không nghe được, cũng biết mình nói như vậy, bất quá là muốn ý thức bảo trì thanh tỉnh. Khí lực của nàng còn dư lại không nhiều lắm, toàn thân đều lạnh giống như là đông lại, nếu như không nói tiếp chút gì đó, nàng thậm chí sẽ hoài nghi mình còn sống hay không.
"Ngữ nhi, ngươi là người đối với ta tốt nhất. Ngươi biết ta rất vô dụng, nhưng chưa bao giờ vạch trần ta. Ngươi lúc nào cũng bảo vệ ta, cho dù ta đã làm nhiều chuyện tổn thương ngươi như vậy. Sáu năm trước ta rất hối hận, ta vẫn muốn nói xin lỗi với ngươi, năm đó là ta quá yếu đuối, mới để cho ngươi bị trục xuất sư môn, để cho ngươi bị mang đến Minh tuyệt cung, gánh chịu mọi thứ bây giờ."
"Ta căm hận sự vô năng và yếu đuối của mình, ta biết rõ mình như thế vô dụng, nhưng ta luôn luôn không muốn thay đổi, bởi vì ta sợ thay đổi, sợ mình thất bại. Nhưng bây giờ, ta sẽ không bao giờ trốn tránh nữa, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ ngươi, ngay cả bản thân ta cũng không được. Ta sẽ làm cho người của Hàn tuyệt viện chữa khỏi thương thế của ngươi, sau đó mang ngươi ly khai. Cái gì chưởng môn Thương khung môn, cái gì chính phái thân phận ta đều không cần, ta chỉ muốn ở cùng ngươi, ngươi đi đâu ta phải đi đó."
Nước mắt theo viền mắt chảy xuống, rất nhanh ngưng kết thành băng, bao trùm ở trên mặt. Phó Bạch Chỉ chật vật đi tới, lại phát hiện chân trái đã rất khó tiếp tục nâng lên, nàng cúi đầu nhìn đã hoàn toàn đông lạnh thành màu đỏ bầm chân trái, vô vị cười cười, trái lại đem tất cả lực lượng đều đặt vào chân phải, di chuyển cơ thể một chút.
Càng đến gần Hàn tuyệt viện, nhiệt độ lại càng thấp, Phó Bạch Chỉ có thể cảm giác được chân trái đã đóng băng, căn bản không có biện pháp dùng tiếp. Nàng quơ quơ tầm mắt đã biến thành màu đen, tiếp tục đi về phía trước, đúng lúc này, chân phải vừa trợt, cả người nàng đều nằm sấp trên mặt tuyết, hơn nửa người đều lọt vào trong đó. Tuyết lạnh sang vào trong cổ họng, đem đến một trận đau đớn, Phó Bạch Chỉ che cổ họng ho khan, phun ra máu tươi nóng hổi đỏ thắm. Nhìn máu này, Phó Bạch Chỉ lau khô khóe miệng, nàng nằm trên mặt đất rất lâu, biết rõ mình nhất định phải đứng lên, nhưng thân thể lại không nghe lời.
"Phó Bạch Chỉ... Đứng lên... Không thể ngủ... Ngươi ngủ... Cũng sẽ không đứng dậy nổi." Không ngừng nói với chính mình, Phó Bạch Chỉ dùng hai tay chống đỡ cơ thể, nhìn hai tay bởi vì để ở bên ngoài bị thổi lâu lắm mà nứt nẻ, gần như máu tươi nhễ nhại, chật vật quỳ gối đứng lên. Nàng đem đai lưng cởi ra, đem Hoa Dạ Ngữ quấn ở phía sau, thấy đai lưng buộc rất chắc chắn, nàng hài lòng cười rộ lên, đổi thành dùng hai tay nắm mặt tuyết, bò từng chút về phía trước.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Nàng biết dáng vẻ bây giờ của mình nhất định là chật vật cực kỳ, nhưng Hoa Dạ Ngữ nhìn không thấy, người khác cũng nhìn không thấy, kia không có quan hệ. Hai tay bấu vào lớp băng tuyết, làm phần da thịt bị nứt ra dính vào, mỗi một lần xé rách đều là đau đến tê tâm liệt phế, máu chảy xuôi theo chân trái từng chút một bị tuyết che giấu, sẽ không ai biết, con đường này đã từng phát sinh qua cái gì.
Mắt thấy cách Hàn tuyệt viện càng ngày càng gần, khi tòa sân băng màu xanh nhạt kia xuất hiện ở trước mắt, Phó Bạch Chỉ vui vẻ cười, nàng sờ sờ gương mặt của Hoa Dạ Ngữ, nhưng dáng tươi cười trong nháy mắt đọng lại. Gương mặt kia lạnh lẽo tê buốt, căn bản không giống như nhiệt độ một người nên có. Nàng hốt hoảng đưa tay đến bên dưới mũi Hoa Dạ Ngữ, lại không cảm thấy đối phương hô hấp.
Phó Bạch Chỉ hoảng hồn, hầu như không thể tin được mọi việc trước mắt. Nàng cởi đai lưng ra, đem Hoa Dạ Ngữ ôm vào trong ngực, đem toàn bộ nội lực còn sót lại của mình chuyển vào bên trong cơ thể này, lại phát hiện cơ thể Hoa Dạ Ngữ vẫn còn lạnh buốt.
"Ngữ nhi, van cầu ngươi... Đừng dọa ta! Ta vẫn luôn truyền nội lực cho ngươi, vì sao... Vì sao thân thể ngươi vẫn lạnh như thế, tỉnh lại, van cầu ngươi tỉnh lại liếc mắt nhìn ta có được hay không?" Phó Bạch Chỉ hoang mang luống cuống nói, nàng không ngừng xoa khuôn mặt của Hoa Dạ Ngữ, vết máu cọ đến trên gò má trắng nõn kia, nàng lại hốt hoảng lấy ra.
Nàng không dám tưởng tượng cái chuyện có lẽ sẽ phát sinh ấy, nàng càng không cách nào chấp nhận sự thật có lẽ đã định trước. Hoa Dạ Ngữ chết... Cái chữ chết này xuất hiện trong đầu, Phó Bạch Chỉ chỉ cảm thấy ngực một trận quặn đau, máu tươi liền theo lỗ tai và khóe miệng tràn ra. Nội lực của nàng đã dùng hết, nhưng Hoa Dạ Ngữ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Nhìn người nằm trong lòng ngực mình, Phó Bạch Chỉ khổ sở cười. Nàng dùng tay áo lau khô mặt của Hoa Dạ Ngữ, đem nàng ôm vào trong ngực, dùng gò má của mình lê nhẹ mặt của nàng.
"Ngữ nhi, là ta không tốt, là ta quá vô dụng, mới để cho ngươi ly khai. Bất quá không sao, ta nói rồi, mặc kệ ngươi đi đâu, ta cũng sẽ cùng ngươi cùng nhau, trước đây ta đã từng bỏ lại ngươi một lần, sau đó sẽ không bao giờ như vậy nữa. Ngươi chờ ta, ta sẽ đi cùng ngươi ngay bây giờ." Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng cười, ánh mắt ôn nhu. Nàng sửa sang lại mái tóc dài xốc xếch của Hoa Dạ Ngữ, lưu luyến hôn lên bờ môi của nàng, sau đó đem trường kiếm bên hông rút ra.
Trước đây, Phó Bạch Chỉ nghĩ tử vong là chuyện đáng sợ nhất, nhưng cho tới bây giờ, nàng mới biết được, hóa ra nhìn người yêu bị thương mà bất lực, chỉ có thể để mặc cho nàng ly khai, mới là chuyện đáng sợ nhất bất lực nhất. Kết quả là, mình vẫn chưa làm được cái gì. Hứa hẹn nàng đã cho Hoa Dạ Ngữ, vào giờ khắc này hóa thành hư không, điều duy nhất có thể làm, là theo chân nàng, đồng sinh cộng tử.
"Ngữ nhi, ta tới bồi ngươi, tuy rằng ta rất sợ đau, bất quá... Hiện ta đã... Không cảm giác được đau." Mũi kiếm bén nhọn đâm vào ngực, Phó Bạch Chỉ cười, nghĩ chết ở chỗ này cũng tốt. Tuyết rất lớn, băng thật lạnh. Toàn thân chết lặng, cũng không cảm thấy đau.
- -
Tác giả có lời muốn nói: thực ra luân gia hoàn toàn đồng ý cái nhìn của mọi người, so với ngược, mấy chương này chắc là nhiều cảm động, nhất là chương này, làm tác giả, ta là nhìn sư tỷ từ một tên quỷ ích kỷ lúc đầu không có trách nhiệm không gánh vác, từ từ đi tới ngày hôm nay bước này, vì người yêu liều lĩnh, dù cho dâng ra tính mạng của mình cũng muốn từ trong vùng băng tuyết mang nàng tới Hàn tuyệt viện tỉnh ngộ và chịu trách nhiệm, tuy rằng sư tỷ rất vô dụng, nhưng ta thực sự nghĩ mấy chương này nàng siêu soái! So.. Chương sau viện thủ sẽ lộng lẫy mà chào sân, yêu thương sư muội của ta, mau cứu sống sư muội của ta!
Ướt muội: Xin chào? Xin hỏi bác sĩ có ở đây không? Ta...
Hoa hoa: Ôi chao!!! Tiểu mỹ nữ, không cần phải nói, ta biết ngươi muốn làm gì, tới tới, mau nằm xuống! (lau nước miếng)
Ướt muội: Sư tỷ nói ta tới kiểm tra cơ thể.
Hoa hoa: Khụ khụ, tiểu mỹ nữ có chỗ nào không thoải mái sao?
Ướt muội: Ân... Là như thế này, gần đây ta luôn luôn bị sư tỷ khi dễ, thắt lưng có chút đau, bác sĩ giúp ta xem một chút được không?
Hoa hoa: Tốt! Tốt, ta... Ta đây xem giúp ngươi. (lau máu mũi)
Ướt muội: Bác sĩ... Ngươi sờ thắt lưng của ta thật là nhột.
Hoa hoa: Trời ạ, vị tiểu mỹ nữ này, ngươi... Ngươi đây là trọng bệnh a! Ta nói cho ngươi, bệnh này ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự khỏe mạnh của phần eo của ngươi, nếu như bệnh tình nặng thêm, sẽ ảnh hưởng đến đời sống tình dục!
Ướt muội: Vậy phải làm thế nào!
Hoa hoa: Tới tới, đừng lo đừng lo, ta tới xem một chút, chỉ cần để cho ta sờ sờ ngực của ngươi, sau đó đem tay □□ kiểm tra một chút mỗi cái vị trí trên thân thể ngươi, tiểu mỹ nữ bệnh này của ngươi sẽ thuốc đến bệnh trừ.
Ướt muội: Cái gì... Này... Này phương pháp trị liệu qúa xấu hổ, sư tỷ nói qua, ngực và cơ thể của ta, chỉ có thể để cho một mình nàng sờ, một mình nàng tiến vào, nếu nó bị người khác đụng, sư tỷ nhất định sẽ tức giận.
Hoa hoa: Tiểu mỹ nữ nói cái gì vậy, ta đây là trị bệnh cho ngươi! Ta thế nhưng là thần y trong truyền thuyết a, để cho ta chữa khỏi bệnh này, ngươi bảo đảm có thể sinh cậu con trai mập mạp.
Ướt muội: Thế nhưng... Ta muốn sinh một bé gái giống sư tỷ.
Hoa hoa: Ôi chao ôi chao ôi chao bé gái càng không thành vấn đề, để cho ta tiến vào thân thể của ngươi, ngươi lập tức là có thể sinh một bé gái giống sư tỷ của ngươi a!
Ướt muội: Thật vậy sao?
Hoa hoa: Thực sự thực sự, mau để cho ta sờ!
Sư tỷ: Các ngươi đang làm cái gì!
Ướt muội: A chỉ, ngươi đã đến rồi, thầy thuốc này, mới vừa nói muốn sờ ta, còn muốn đi vào cơ thể của ta.
Sư tỷ: A... Là ngươi? Là ngươi đánh chủ ý tiểu ngữ nhi của ta? Ban xi! Cắn nàng!
Hoa hoa: Ôi chao ôi chao ôi chao!!! Đừng a, ta chỉ là một khách mời độc giả a!
Ban xi: Đát!!! Đát!!! (hiểu bạo hữu tình phiên dịch: Tiểu kỹ nữ hư hỏng, dám đánh chủ ý ướt muội nhà chúng ta, nhìn ta nen chết ngươi!)
Khụ khụ... Vì vậy, một lần hèn mọn tiểu kịch trường cứ như vậy chung kết, ta chỉ có thể nói, hèn mọn thành đáng quý, sinh mệnh giá cả càng cao, nếu vì ướt muội tới, mọi thứ đều có thể vứt. Hèn mọn sừng sững không ngã, hoàng bạo vĩnh viễn không già. Đùa giỡn ướt muội, là phải trả giá thật lớn!