Đứng ở nơi đó, là cô gái toàn thân áo đen, sợi tóc của nàng bị gió thổi tan, trên mặt mang vẻ cao ngạo không ai bì nổi. Thấy mình đi ra, nàng nhướng mi quan sát mình một phen, sự khinh miệt không thèm che giấu viết ở trên mặt. Người này Phó Bạch Chỉ nhớ rất rõ ràng, nàng chính là cô gái áo đen đã từng thiếu chút nữa lấy mạng mình ở Phong nguyệt quán, lúc đó Phó Bạch Chỉ liền cảm giác nàng và Hàn tuyệt viện có chút liên quan với nhau, mà hôm nay nàng xuất hiện tại Hàn tuyệt viện, liền chứng minh mình đoán không lầm.
"Mấy tháng ngắn ngủi không gặp, ngươi nhưng thật ra thay đổi không ít, Thu Ánh Hàn tên kia lại đem ngươi biến thành cái dáng vẻ không người không quỷ như nàng, thật đúng là coi trọng ngươi a." Cô gái áo đen nói, tiến lên vỗ vỗ vai Phó Bạch Chỉ, nghe trong lời nói ẩn núp sự châm biếm, nét mặt Phó Bạch Chỉ bất vi sở động, mà là lẳng lặng nhìn nơi cực lạnh ngoài cửa Hàn tuyệt viện, hơi hơi ngẩn người.
Thực ra nàng cũng không phải là gặp trở ngại ở tầng nội công quan trọng vô ngã, mà là ngực có nút thắt, mới lãng phí nhiều thời gian như vậy. Phần lớn nội công tâm pháp đều không phải là trong ngắn hạn liền có thể thông suốt và luyện thành, nhưng mà băng tâm bí quyết không thể nghi ngờ là nội công tâm pháp học cấp tốc. Sự cường đại của nó nằm ở chỗ người tu tập nhất định phải tâm vô tạp niệm, vứt bỏ tất cả tình cảm, nếu có thể làm được, liền cảm nhận được điều bí mật trong băng tâm bí quyết.
Suốt mấy ngày nay, Phó Bạch Chỉ sẽ thường xuyên cố gắng suy nghĩ về Hoa Dạ Ngữ, muốn mượn điều này thử xem mình có trở nên lãnh huyết vô tình thật hay không. Mỗi khi nhớ tới người nọ, tuy rằng ngực còn có chút xúc động, nhưng phản ứng ấy lại cực kỳ bé nhỏ, gần như không có. Vừa rồi ở trong dong động, nàng nghe được Thu Ánh Hàn nói Hoa Dạ Ngữ không có biện pháp cầm cự nữa, trong nháy mắt đó nỗi sợ hãi khiến cho Phó Bạch Chỉ đột phá tâm pháp quan trọng cuối cùng, chính là vô ngã.
Nàng hoàn toàn bỏ qua bản thân, bỏ qua sự sợ hãi và phẫn nộ còn lại của mình, lấy mạng sống của Hoa Dạ Ngữ làm cơ hội, nếu nàng không buông tha chính mình, tính mạng Hoa Dạ Ngữ sẽ gặp nguy hiểm. Nàng cái gì cũng bị mất, lại đổi lấy Hoa Dạ Ngữ bình an vô sự, kết quả như vậy Phó Bạch Chỉ nguyện ý, cũng phải gánh chịu. Thế nhưng lúc nãy, mắt thấy gọi mình Hoa Dạ Ngữ, sự chờ mong trong mắt nàng dành cho mình, rồi lại bởi vì mình lạnh nhạt mà thất vọng, lúc này Phó Bạch Chỉ mới phát hiện, mình vô tình là đáng sợ dường nào.
Mặc dù trong lòng nàng hẳn là nên khổ sở, hẳn là yêu thương, hẳn là giả vờ hết sức quan tâm che chở Hoa Dạ Ngữ, nhưng nàng cảm nhận được chỉ là không có gì đáng kể, nàng không sợ Hoa Dạ Ngữ sẽ rời đi nữa, thậm chí thờ ơ tình hình của nàng, giục Thu Ánh Hàn nhanh nhanh cứu người, chẳng qua cũng là muốn có được phần trao đổi ngang giá mình nên có. Nghĩ tới những thứ này, Phó Bạch Chỉ ngơ ngác sờ khối ngọc bội nàng tìm thợ thủ công nối lại với nhau bên hông, đột nhiên cảm giác được, mình không còn xứng đáng có khối ngọc này.
"Ngươi là người thứ nhất dám ở trước mặt ta thất thần, tuy rằng Thu Ánh Hàn bình thường cũng làm loại sự tình này." Thấy Phó Bạch Chỉ không để ý mình, cô gái áo đen nói xong liền muốn đi vào, đúng lúc này, trước mặt bỗng nhiên lòi ra một cánh tay.
"Vị cô nương này, Thu Ánh Hàn đang ở bên trong giúp bằng hữu của ta chữa bệnh, xin ngươi không nên đi vào quấy rối."
Phó Bạch Chỉ nói xong, hơi kinh ngạc cách xưng hô mình dành cho Hoa Dạ Ngữ, vừa rồi nàng căn bản không có tự hỏi, mà là tự nhiên nói ra. Nàng cũng không biết, biến thành người vô tình, tâm tình cũng sẽ thay đổi nhiều như vậy sao? Nàng chưa từng nghĩ tới, có ngày mình lại không chút do dự xưng Hoa Dạ Ngữ là bạn bè thế này, cách gọi cỡ nào đả thương người.
"Ta không rảnh rỗi đi quan tâm chuyện của Thu Ánh Hàn, ta tới chỉ là vì thu nhận thi thể của nàng."
"Vậy kính xin ngươi ở tại cửa chờ trong chốc lát."
Phó Bạch Chỉ và cô gái áo đen không ai nhường ai, dần dần, trong mắt người kia cũng có tức giận, chưa từng có người dám ngăn cản nàng như vậy, mà cái tên bình thường này mấy tháng trước còn bị mình xem như con kiến, hôm nay lại dám ngăn cản mình, càng phẫn nộ, cô gái áo đen kia cười càng khinh miệt. Nàng thẳng thắn ngưng tụ chân khí, hướng về phía gương mặt của Phó Bạch Chỉ mà đánh, đối phương hiển nhiên có đề phòng, vội vàng nghiêng người tránh thoát một chưởng này.
Mặc dù chiêu số của mình bị tuỳ tiện tránh thoát để cho người ta không quá dễ chịu, bất quá cô gái áo đen hiển nhiên không chịu bỏ qua, trong nguyên gốc Phó Bạch Chỉ chẳng bao giờ sắp đặt qua người này, càng không biết nàng là quỷ quái từ nơi nào chòi ra. Hôm nay Phó Bạch Chỉ luyện tập băng tâm bí quyết, năng lực nhìn người cũng có chút tăng cường. Cô gái áo đen này nhìn qua thô bạo kiêu ngạo, nhưng đích xác có sự phách lối của tư bản, lệ khí trên người nàng quá nặng, người bình thường cũng không thể sánh bằng. Cơ hồ là vừa giao thủ trong phút chốc, Phó Bạch Chỉ liền biết thực lực của người này ở trên Thu Ánh Hàn.
Thấy cô gái áo đen rất nhanh hướng mình đánh tới, Phó Bạch Chỉ tĩnh táo lui về phía sau vài bước, hai tay ngưng tụ chân khí, kéo tuyết đọng rất nặng trên mặt đất, rất nhanh chế thành một bức tường băng. Một chưởng này của cô gái áo đen đánh vào tường băng, chỉ xuất hiện chút vết nứt, nàng liền biết tuyết này là do Phó Bạch Chỉ dùng nội lực chồng chất mà thành, ăn 7 phần nội lực của mình lại không có vỡ, có thể thấy được nội lực mạnh mẽ.
"Ngươi quả nhiên chọc giận ta." Thấy Phó Bạch Chỉ vẫn là vẻ mặt vân đạm phong khinh kia, không khỏi để cho cô gái áo đen nghĩ tới Thu Ánh Hàn. Con ngươi đỏ thắm của nàng càng ngày càng sáng, bắn ra dày đặc sát ý. Thấy nàng móc ra một thanh đoản kiếm màu đen sẫm ở bên hông, đúng là tính toán hướng chính nàng đâm tới, chuyển biến này làm cho Phó Bạch Chỉ hoang mang, đúng lúc này, có người từ bên trong đi ra.
"Tiểu nặc, ngươi đủ rồi." Người tới chính là Thu Ánh Hàn, chỉ là dáng vẻ giờ phút này của nàng, rất không giống như thường ngày. Giờ phút này nàng đặc biệt suy yếu, ngay cả đứng đều phải đỡ bên cạnh tường. Tóc dài vốn màu trắng bạc của nàng biến thành màu tro tàn, ngay cả hai tròng mắt thường ngày màu thủy lam cũng mất đi thần thái, trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Thấy nàng chật vật hướng về phía cô gái áo đen kia đi đến, Phó Bạch Chỉ không khó nghĩ đến, tiểu nặc trong miệng Thu Ánh Hàn, chắc là chính là cô gái áo đen này. Thấy Thu Ánh Hàn đem đoản kiếm trong tay nàng cất xong, lần nữa đặt lại bên hông nàng, lập tức như là không có khí lực, ngã xuống dưới. Phó Bạch Chỉ vốn tưởng rằng nàng sẽ té lăn trên đất, lại được cô gái áo đen gọi là tiểu nặc ôm lấy.
"Phó Bạch Chỉ, người ta đã cứu, kể từ hôm nay, ngươi chính là viện thủ Hàn tuyệt viện."
"Tốt, ta vào xem nàng." Nghe được Thu Ánh Hàn đã cứu Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ liền đi vào, thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn Thu Ánh Hàn. Nhìn bóng lưng đạm mạc vô tình của nàng, Thu Ánh Hàn bất đắc dĩ cười rộ lên, người này, thật đúng là giống mình trước đây.
"Nội lực của ngươi tan sạch, hơi thở yếu ớt, đã là người sắp chết." Lúc này, đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc, Thu Ánh Hàn ngẩng đầu, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, hơi hơi hoảng hốt. Hiện tại nàng rất mệt mỏi, liên tục vận chuyển nội lực cho Hoa Dạ Ngữ, tập trung cao độ hai canh giờ, trung gian không thể gián đoạn, càng có thể xuất hiện bất cứ sai lầm gì, nhất là sau đó, cơ thể Thu Ánh Hàn càng suy yếu, muốn giữ vững thanh tỉnh càng thêm trắc trở.
Theo nội lực toàn bộ tản đi, tâm mạch đã gảy của Hoa Dạ Ngữ lần nữa được nối lại, Thu Ánh Hàn biết, mình cũng đi tới cuối đường. Dù cho sau khi nội lực toàn thân tản đi nàng đã có lại tình cảm của con người, nhưng bản tính của nàng chính là người đạm bạc, trong lòng mặc dù khó chịu, cũng không sẽ khóc lóc ồn ào, nàng không buồn bã vì mình sẽ chết, lại rất vui vẻ vào lúc này có thể gặp được người trước mắt.
Trọng Nhan Nặc, đây là tên mình đặt cho nàng, lần trước các nàng ôm thế này, là lúc nàng mới vừa cập kê, khi đó nàng mới đến đầu vai của chính mình, cười rộ lên ngây ngô, lúc nào cũng thích đi theo sau lưng mình, không ngừng gọi mình sư phó. Các nàng lấy thầy trò tương xứng, nhưng Trọng Nhan Nặc lại không có một chút làm đồ đệ giác ngộ, ngược lại gây chuyện khắp nơi, khiến mình đi xử lý phiền phức giúp nàng. Bây giờ nhớ lại, Thu Ánh Hàn nghĩ đó là khoảng thời gian vui sướng nhất của các nàng.
"Ngươi tìm về thất tình lục dục sao?" Thấy Thu Ánh Hàn lẳng lặng nhìn mình, Trọng Nhan Nặc thấp giọng hỏi, nhưng không cần đáp án cũng biết. Nhìn khuôn mặt người trong lòng càng tái nhợt, nàng bỗng nhiên bật cười, trong mắt mang theo khinh thường.
"Thu Ánh Hàn, uổng ngươi lợi hại như vậy, kết quả lại rơi vào loại này kết cục, ngươi bây giờ, quả thực để cho ta chướng mắt. Ngươi trốn tránh ta, còn có thể trốn đến nơi nào? Đừng tưởng rằng ngươi chết ta sẽ bỏ qua, ta ngược lại muốn nhìn một chút, tim của ngươi có phải cũng bởi vì băng tâm bí quyết mà bị đông lạnh hay không."
Trọng Nhan Nặc nói, trên tay đã tiếp thêm nội lực, thẳng tắp hướng về phía ngực của Thu Ánh Hàn tìm kiếm, cơ thể bị đâm thủng, mà trái tim bên trong lồng ngực bị Trọng Nhan Nặc cầm lấy, Thu Ánh Hàn bên mép tràn ra máu tươi, nét mặt lại cười.
"Ngươi thực ra, đã sớm muốn làm như vậy đi, tiểu nặc, ta rốt cuộc làm cái gì, ngươi phải ức hiếp ta như vậy?"
"Ức hiếp cũng ức hiếp, còn cần hỏi vì sao? Thu Ánh Hàn, ngươi không cảm thấy ngươi hỏi quá muộn sao?" Máu tươi theo ngực Thu Ánh Hàn một đường kéo dài đến cổ tay, mà trong lòng bàn tay chính là trái tim đập thong thả của nàng, tốc độ kia càng ngày càng chậm, đến sau cùng hầu như biến mất.
"Ngươi phải chết." Trọng Nhan Nặc thấp giọng nói, cố sức bóp trái tim gần như đã dừng lại trong tay một cái, Thu Ánh Hàn lại mượn một chút khí lực sau cùng, lấy tay nhéo lỗ tai của nàng một cái.
"Tiểu nặc, xin lỗi, ta vẫn luôn thích ngươi."
Trong chớp mắt gió tuyết càng trở nên tùy ý mất trật tự, bông tuyết lơ lửng từ trên trời rơi xuống, như là đang yên lặng đưa tiễn người trong tuyết. Mặc dù vĩnh viễn ngủ thiếp đi, mặt của nàng vẫn xinh đẹp như trước, đẹp đến nỗi khiến cho người ta luyến tiếc dời mắt. Tuyết trắng xóa rơi lên mái tóc dài và gương mặt của nàng, đem dung nhan của nàng chiếu sáng trắng như tuyết, dường như chưa từng rời đi. Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, nếu nhớ không lầm, Trọng Nhan Nặc đã hơn mười năm chưa thấy qua nụ cười ôn nhu này của nàng.
Nơi cực lạnh thường ngày an tĩnh mà nay lại vang lên tiếng sư tử rống thê lương, nhìn sư tử tuyết hai mắt đỏ thắm bên cạnh, lại nhìn đã rời đi Thu Ánh Hàn. Trọng Nhan Nặc rút tay ra khỏi thân thể của nàng, nhẹ nhàng liếm máu tươi trên tay.
"Ngươi súc sinh này, rõ ràng là ta đưa ngươi cho nàng, hôm nay ngươi nhưng thật ra thành người của nàng. Nàng đã chết, có phải ngươi cũng muốn chết theo hay không?" Trọng Nhan Nặc nói, liếc nhìn nằm sát xuống đất sư tử tuyết, khinh thường cười. Nàng ôm Thu Ánh Hàn lên, liếc nhìn đứng ở cửa Phó Bạch Chỉ, thu mắt.
"Hôm nay ta buông tha ngươi, nàng, ta mang đi." Trọng Nhan Nặc nói xong, liền xoay người hướng về phía nơi cực lạnh tuyết bay đầy trời mà đi. Lúc xoay người đi xa, nụ cười trên mặt nàng rốt cuộc không còn nữa, nhìn người trong lòng lạnh lẽo, nàng đặt nàng ở trong tuyết, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của nàng.
"Ánh Hàn, nơi cực lạnh này giá lạnh như thế, ngược lại cũng tôn lên tên của ngươi. Ngươi nói ta cứ ức hiếp ngươi, nhưng ngươi có biết hay không, chỉ có người ta thích, ta mới có thể phí hết tâm tư đi ức hiếp."
"Sư phụ ngươi a, thật là ngốc hết sức."
-
Không biết chế Ánh Hàn có thể tái sinh hay không, chứ cứ vậy mà đi thì tiếc quá, đang ngóng coi cặp cp phụ này ra sao