Các nàng có thể ôm nhau cùng nhau ngủ, thỉnh thoảng hôn má lẫn nhau, vô cùng thân thiết ôm cùng một chỗ. Liễu Tĩnh Mạt thích cuộc sống như thế, thậm chí hy vọng thời gian ngừng tại lúc đó, nhưng nàng không cách nào quên, tất cả mọi thứ hiện tại đều là tạm thời. Tử Linh mất trí nhớ, đã quên đi quan hệ của các nàng, hôm nay mới có thể tốt đẹp. Nhưng nếu có một ngày Tử Linh nhớ lại tất cả, nhất định sẽ hận mình, vĩnh viễn rời đi.
Nghĩ đến chuyện sau này sẽ phát sinh, Liễu Tĩnh Mạt sợ, nàng một mặt ao ước Tử Linh không nên nhớ lại những chuyện kia, rồi trong bụng lại mang sự áy náy với nàng, không dám vượt quá giới hạn sau cùng giữa hai người, dù cho nhẫn nại có cực khổ hơn nữa, nhưng cũng giấu ở trong lòng. Mà đêm nay, mình cuối cùng nhịn không được niệm tưởng trong lòng, nhưng Liễu Tử Linh chủ động lại để cho Liễu Tĩnh Mạt kinh ngạc không thôi.
Mượn ánh nến u ám, Liễu Tĩnh Mạt cúi đầu nhìn về phía cái người chôn đầu ở trước ngực mình. Mái tóc dài của Tử Linh phân tán trên da thịt mình, để cho nàng cảm thấy có chút ngứa, đem dục vọng xôn xao trong cơ thể khiêu khích càng cấp tiến. Trước ngực là Tử Linh có chút không quen liếm liếm, nàng rất lỗ mãng, cũng sẽ làm đau nhức địa phương yếu ớt kia, nhưng vẫn để cho Liễu Tĩnh Mạt nghĩ cực kỳ thoải mái.
"Mạt, ngươi còn tốt?" Phát hiện Liễu Tĩnh Mạt ôm chặt mình, Liễu Tử Linh ngẩng đầu, nghi ngờ nói. Thấy dáng vẻ mờ mịt của nàng, Liễu Tĩnh Mạt vội vàng lắc đầu, đưa tay sờ gương mặt hơi hơi phiếm hồng của nàng."Tử Linh làm tốt, đã rất thoải mái. Ngươi có thể thử xoa bóp, đừng chỉ cắn. Ân... Bóp có thể dùng lực một ít, liền giống như vậy."
Liễu Tĩnh Mạt nói, vươn tay đem tay của Liễu Tử Linh đặt tại trước ngực, cổ thân thể này của mình có bao nhiêu mẫn cảm, Liễu Tĩnh Mạt biết đến rõ ràng. Nàng quá yêu Liễu Tử Linh, khát vọng nàng chân thật nhất chạm vào cùng giữ lấy. Khi bàn tay ấm áp của Liễu Tử Linh cùng bộ ngực của mình tương thiếp, Liễu Tĩnh Mạt chỉ cảm thấy ngực một mảnh tê dại, phần kia vốn là đứng thẳng sung mãn lung lay sắp đổ, sợ hãi run lên. Như là cành liễu lắc lư trong mưa gió, nhu nhược lại phong tình.
Bàn tay dán mu bàn tay, mà lòng bàn tay lại không gì sánh được đầy đặn mềm mại. Sắc mặt của Liễu Tử Linh so với trước còn muốn hồng, nàng thuận theo Liễu Tĩnh Mạt lực đạo, hơi hơi dùng lực nhào nặn khối rất tròn trong tay. Nàng có thể cảm giác được vật thể vốn là mềm mại càng trở nên cứng thẳng, đỉnh đậu đỏ vừa bị mình cắn qua mang theo vài tia ẩm ướt, bám sát vào lòng bàn tay của mình, để cho Liễu Tử Linh nghĩ giống như là một con kiến bò trong ngực mình, vừa ngứa vừa tê dại.
"Ân... Tử Linh... Thật thoải mái... Đừng dừng, dùng ngón tay xoa bóp phía trên." Liễu Tĩnh Mạt đã muốn dạy Liễu Tử Linh, liền đã sớm bỏ qua rụt rè. Hai tròng mắt nàng mông lung nhìn người đè ở phía trên thân thể mình, gương mặt trong ngày thường luôn luôn nhu hòa lúc này nhuộm tình dục, khuôn mặt trắng noãn mang theo ngượng ngùng ửng hồng, mỹ lệ lại tươi đẹp. Nghĩ đến lúc này mình đang bị Liễu Tử Linh âu yếm, Liễu Tĩnh Mạt càng hưng phấn. Người này là người yêu của mình, cũng là nữ nhi ruột của mình.
"Là thế này phải không?" Nghe được Liễu Tĩnh Mạt giục, Liễu Tử Linh vội vàng dùng ngón tay nhéo nhéo đầu mút cứng rắn như đá kia, phát hiện người dưới thân kịch liệt run rẩy, thở dốc cũng càng kịch liệt. Liễu Tử Linh không phải người ngu, dù cho không hiểu chuyện tình dục, cũng đã thấy qua Phó Bạch Chỉ cùng Hoa Dạ Ngữ tự mình làm mẫu. Nàng biết Liễu Tĩnh Mạt là thoải mái, bằng không cũng sẽ không phát sinh cái loại âm thanh này. Nghĩ như vậy, Liễu Tử Linh không muốn vắng vẻ bên kia, lần nữa cúi đầu hôn khối đầy đặn, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đỉnh trái cây kia.
Liễu Tĩnh Mạt yêu chết loại cảm giác này, nhiều lần đã từng mơ tới Liễu Tử Linh đối xử với nàng như thế, sáng ngày thứ hai thức dậy liền sẽ làm ướt quần lót. Mà nay tất cả ảo tưởng muốn trở thành sự thật, Liễu Tĩnh Mạt nhịn không được lắc eo, dùng chân tâm nóng hổi cọ đầu gối trơn bóng của Liễu Tử Linh, phát sinh âm thanh ngay cả chính nàng nghe xong đều nghĩ dâm tà vô sỉ.
"Mạt... Ngươi đem chân của ta đều làm ướt, kế tiếp ta nên làm cái gì?" Liễu Tử Linh có thể cảm thụ được Liễu Tĩnh Mạt đè nén cấp bách, nàng bất an giật giật cái chân bị đối phương kẹp lấy, lập tức liền cảm giác được từng đợt nhiệt lưu càng thêm mãnh liệt thuận thế mà đến. Liễu Tử Linh biết nơi đó là địa phương rất riêng tư của nữ tử, cũng biết là vị trí làm chuyện phòng the giữa những người yêu nhau.
Nhớ tới Phó Bạch Chỉ đã từng lấy tay sờ qua nơi đó của Hoa Dạ Ngữ, sau đó Hoa Dạ Ngữ liền phát ra thanh âm kỳ quái, Liễu Tử Linh cũng học dáng vẻ lúc ấy, đưa tay phải xuống phía dưới tìm kiếm, chuẩn xác không lầm sờ lên chân tâm trơn nhẵn của Liễu Tĩnh Mạt.
"Tử Linh... Không được... Đừng nhanh như thế chạm vào nơi đó, ta sẽ chịu không nổi." Liễu Tĩnh Mạt không nghĩ tới mình mới lơ đễnh một chút Liễu Tử Linh đã tự học thành tài sờ lên cái loại địa phương đó, cảm thấy đầu ngón tay mềm mại của đối phương cọ xát qua hạch quả của mình, chỉ một chút như có như không, Liễu Tĩnh Mạt liền cảm giác bụng dưới một trận mềm yếu.
Liễu Tử Linh sờ nàng cực kỳ thoải mái, để cho Liễu Tĩnh Mạt cảm giác mình giống như chim chóc trôi lơ lửng trong đám mây. Nàng vui vẻ lĩnh hội trận cá nước thân mật không dễ tới này, nếu kết thúc nhanh như vậy, không khỏi quá lãng phí.
"Nhưng Mạt đã rất khó chịu không phải sao? Hôm đó phó cô nương cũng chạm vào chỗ này của a Cửu cô nương như vậy, nếu ta cũng đồng dạng đi sờ, Mạt chắc chắn hài lòng." Liễu Tử Linh nói nghiêm túc, liền đưa ngón tay ra, có chút mờ mịt thăm dò. Nàng cũng không biết nên đi nơi nào, lại tìm thấy một nơi có thể đi vào, bởi vì đưa tay vào làm ngón tay bị lây dính quá nhiều nhiệt dịch, sơ ý một chút liền trượt vào, vả lại vào thẳng đến cùng.
"Ân... Tử Linh... Đừng..." Liễu Tĩnh Mạt làm sao sẽ ngờ tới Liễu Tử Linh bỗng nhiên sẽ tiến nhập mình, thân thể đã lâu chưa từng được lấp đầy bị mạnh mẽ xỏ xuyên qua, căn bản không cho nàng bất kỳ chỗ trống thở dốc nào. Đã từng, Liễu Tĩnh Mạt không cảm giác mình đối với dục vọng có bao nhiêu mãnh liệt khẩn cầu. Thẳng đến đối với tử linh sinh ra đặc thù tình cảm, Liễu Tĩnh Mạt mới nhận thấy được dục vọng của mình.
Nàng không chỉ một lần tưởng tượng qua dáng vẻ Liễu Tử Linh tiến nhập thân thể mình, rất nhiều buổi tối, chính nàng an ủi thân thể của chính mình, nghĩ Liễu Tử Linh đang muốn nàng. Mỗi khi cao trào xong, cảm giác có tội trong lòng đều có thể khiến cho Liễu Tĩnh Mạt khổ sở đến phát điên, rồi lần sau lại nhịn không được làm chuyện giống vậy. Quãng thời gian trước, nàng ép buộc Tử Linh muốn mình, tuy rằng thu được một tia an ủi, nhưng thời điểm đó Tử Linh đối với mình có bao nhiêu bài xích, làm sao Liễu Tĩnh Mạt không rõ ràng.
Mà nay, nếu không cùng hôm đó giống nhau, Tử Linh không có thô lỗ làm đau nhức mình, ánh mắt nhìn mình cũng không còn là như vậy một chút cũng không có sức sống. Ở Liễu Tử Linh yêu thương nhìn chăm chú bị nàng xỏ xuyên qua, Liễu Tĩnh Mạt không chịu nổi giật giật hai chân, kẹp lấy vòng eo mãnh khảnh của Liễu Tử Linh, nâng cơ thể lên trên, để cho hai người dựa vào gần hơn.
"Mạt, có phải ta làm đau ngươi hay không?" Phát giác Liễu Tĩnh Mạt ra rất nhiều mồ hôi, Liễu Tử Linh có chút lo lắng hỏi, nàng muốn rút tay ra, lại phát hiện địa phương siết chặt kia như mãnh thú tìm được thức ăn cố sức cắn mình, không cho nàng ly khai. Phát hiện mới mẻ đó làm cho Liễu Tử Linh khó hiểu, liền không dám tùy ý lộn xộn.
"Không... Tử Linh không có làm ta đau, trái lại để cho ta rất thoải mái. Nhúc nhích, giống như vừa rồi, đem ngón tay dò đến tận cùng bên trong, sau đó sẽ chậm rãi lui ra ngoài, không nên hoàn toàn ly khai." Dù là Liễu Tĩnh Mạt, vào thời điểm này nói ra những lời này cũng sẽ ngượng ngùng, nàng đỏ mặt vươn tay đỡ cổ tay của Liễu Tử Linh, mang theo nàng ở trong cơ thể mình đưa đẩy. Mặc dù là chậm chạp lại không có bất luận kỹ xảo chiếm hữu gì, vẫn khiến cho Liễu Tĩnh Mạt hưng phấn tuôn ra càng nhiều nhiệt tuyền.
"Mạt, ta thích bộ dáng bây giờ của ngươi." Từ lúc xác nhận quan hệ cùng Liễu Tĩnh Mạt, sau đó cũng quen thuộc rất nhiều, chuyện thường ngày Liễu Tử Linh thích làm nhất chính là nhìn Liễu Tĩnh Mạt. Nàng vẫn luôn nghĩ người yêu của mình rất đẹp, cho dù lớn tuổi hơn mình rất nhiều, nhìn qua lại giống tỷ tỷ của mình. Thường ngày Liễu Tĩnh Mạt luôn luôn cưng chìu mình, ôn nhu đối đãi mình, thỉnh thoảng mới có thể lộ ra tính trẻ con dáng dấp. Mà ở trước mặt người không quen, nàng lại lạnh lùng cao ngạo.
Liễu Tử Linh thích Liễu Tĩnh Mạt đem bộ dáng ôn nhu giữ cho mình, mà nàng cũng tham luyến như vậy ôn nhu. Nhưng lúc này, Liễu Tĩnh Mạt cũng không phải ôn nhu, mà là diêm dúa lẳng lơ và cuồng mị. Mái tóc đen của nàng vì mình mà tán loạn, gò má trắng nõn đầy mồ hôi mỏng, sáng long lanh hiện lên ánh sáng nhạt màu. Hai tròng mắt cùng màu với mình của nàng hơi híp, mang theo hưởng thụ cùng vui thích, nét mặt cũng nhu tình như nước.
Như vậy tốt đẹp nữ tử để cho Liễu Tử Linh trầm luân mê luyến, nàng nhịn không được hôn lên cổ của Liễu Tĩnh Mạt, theo bản năng tăng nhanh tốc độ trên tay. Mà lúc này, Liễu Tĩnh Mạt sớm đã thành đưa tay ôm Liễu Tử Linh, nàng không còn lại khí lực, chỉ có thể dùng chút khí lực còn sót lại ôm sát Tử Linh, chỉ có như vậy, nàng mới có thể tiếp nhận sự xâm chiếm của người này.
"A... Tử Linh... Thật thoải mái... Ta thích ngươi đối đãi ta như vậy..." Liễu Tĩnh Mạt nhẹ thở phì phò, không e dè nói ra cảm thụ của mình. Nàng có thể cảm giác được tốc độ của Liễu Tử Linh càng lúc càng nhanh, ngón tay kia nhiều lần tiến nhập u kính mẫn cảm nhất của mình. Mà cái chỗ này, chính là nơi Liễu Tử Linh từng được sinh ra. Nghĩ tới những thứ này, Liễu Tĩnh Mạt càng mẫn cảm. Nàng bỗng nhiên rất muốn nghe Tử Linh gọi mình mẫu thân, nếu vào lúc này có thể nghe được, nói vậy thân thể của mình sẽ càng mẫn cảm đi.
"Tử Linh, ta vẫn muốn có cái nữ nhi tốt như ngươi vậy. Nhưng ta đã nhận định ngươi, cuộc đời này chúng ta sẽ không có hài tử. Ngươi kêu ta vài tiếng mẫu thân được không? Coi như là thỏa mãn một cái yêu cầu của ta." Nói xong lời này, Liễu Tĩnh Mạt đã nhắm hai mắt lại, không dám nhìn biểu tình của Liễu Tử Linh. Nàng biết sở tác sở vi của mình bây giờ thật là vô sỉ cực kỳ, lừa dối không biết chuyện Tử Linh, vì chính mình thân thể vui thích liền làm loại chuyện này. Nhưng nàng... Thực sự rất muốn nghe Tử Linh kêu một tiếng mẫu thân, nhất là vào thời điểm này.
"Mạt thực sự hy vọng ta là?" Tuy rằng nghĩ đề nghị này của Liễu Tĩnh Mạt rất kỳ quái, nhưng Liễu Tử Linh cũng không muốn vào lúc này cự tuyệt đối phương. Căn cứ theo lời Liễu Tĩnh Mạt, mình không cha không mẹ, nghĩ đến nếu có cái mẫu thân tốt như Liễu Tĩnh Mạt, có lẽ cũng là một chuyện hạnh phúc.
"Ân... Ta muốn nghe Tử Linh gọi ta như vậy." Liễu Tĩnh Mạt ôm sát Liễu Tử Linh, lắc mông phối hợp sự tiến nhập của nàng. Nàng biết rõ Liễu Tử Linh sẽ không thay đổi, ngón tay kia cũng là cứng ngắc, liền tự mình giãy dụa đi đón ý nói hùa. Mỗi khi Liễu Tử Linh tiến nhập nàng liền sẽ ưỡn người, lúc lui ra ngoài sẽ hạ xuống. Này một nghênh đón một đóng lại, Liễu Tĩnh Mạt run rẩy cơ thể, chỉ cảm giác mình hạnh phúc sắp ngất đi thôi.
"Mẫu... Mẫu thân." Tự hỏi hồi lâu, Liễu Tử Linh mới đỏ mặt nhỏ giọng kêu lên. Thanh âm kia mềm mại giống như một khối bánh gạo bỏ thêm quá nhiều nước, long lanh trong sáng, để cho Liễu Tĩnh Mạt không chịu nổi hít sâu một hơi. Nàng ôm đầu Liễu Tử Linh, đem nàng đặt tại trước ngực mình, đem mình ngực đưa vào trong miệng nàng.
"Tử Linh, Tử Linh thật là tốt của mẫu thân, cắn ta..." Liễu Tĩnh Mạt hưng phấn nói, dùng hai chân đem Liễu Tử Linh kẹp chặc hơn. Nàng có thể cảm giác được ra giường đã bị nước chảy ra giữa hai chân mình làm ướt một khối lớn, sáng sớm mai, tất nhiên sẽ xuất hiện ấn ký. Nhưng nàng đã bất chấp những thứ này, nàng thầm nghĩ Liễu Tử Linh hô mẫu thân đem thân thể của chính mình xỏ xuyên qua.
"Mẫu thân, ngươi ôm chặt quá." Nghe được Liễu Tĩnh Mạt đáp lại, Liễu Tử Linh càng thêm xấu hổ. Nàng cúi đầu như con mèo nhỏ cắn vào khối rất tròn của Liễu Tĩnh Mạt, thường thường thương tiếc liếm một cái, dáng dấp vô cùng khả ái.
"Là Tử Linh làm cho mẫu thân rất thoải mái, mẫu thân mới có thể ôm ngươi chặt như thế, ra giường cũng bị ta làm ướt." Liễu Tĩnh Mạt vô cùng mê hoặc nói, thành công để cho gò má của Liễu Tử Linh biến thành cây hồng chín muồi. Thấy người dưới thân còn chưa ra khỏi trò vui đùa này, Liễu Tử Linh đem đầu dò xét qua, nhẹ nhàng cắn Liễu Tĩnh Mạt cánh môi, cho nàng không ngoan nghiêm phạt.
"Mạt, đừng... đùa cái cách xưng hô ngượng ngùng này nữa." Cuối cùng chịu không nổi xưng hô cấm kỵ như thế, Liễu Tử Linh khó khăn nói, nghe nàng nói như vậy, Liễu Tĩnh Mạt biết là nàng vô cùng xấu hổ, liền gật đầu, rốt cuộc đồng ý.
"Ân, phu quân nói cái gì thì là cái đấy. Nơi này của thiếp thật ướt, đều bị ngươi biến thành như vậy, ngươi cần phải... Phụ trách tới cùng..."