Dãy rừng núi kia rất đẹp, cho dù các nàng chỉ có một gian nhà tranh nhỏ đơn sơ cũ nát, Hoa Dạ Ngữ vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Thứ nàng mong, chẳng qua là cuộc sống yên bình an ổn như thế, mặc dù biết đây là mộng, Hoa Dạ Ngữ lại không nỡ tách ra.
Chợt, cơ thể đau đớn dữ dội khiến nàng nhíu chặc chân mày, chân khí chạy tán loạn trong cơ thể, để cho nhiều năm không có nội công Hoa Dạ Ngữ cảm thấy xa lạ. Gân mạch của nàng vào sáu năm trước đã bị một chưởng của Lục Uyên cắt nát, dù cho còn sót lại một ít nội công, cũng sẽ không mạnh đến mức này. Cơ thể rất nóng, ngực từ đau rõ ràng đến không rõ, Hoa Dạ Ngữ có chút khó khăn mở mắt ra, nàng tưởng Phó Bạch Chỉ đang giúp mình, nhưng đập vào mi mắt, lại là một gương mặt xa lạ khác.
Người này tướng mạo rất xuất chúng, một đầu tóc bạc cực kỳ nổi bật, nhưng biểu tình trên mặt lại làm cho người ta nghĩ khó mà đến gần. Thấy nàng đặt hai tay trước ngực mình, dần dần đưa nội lực vào trong cơ thể mình. Nghĩ đến cảnh ngộ của mình và Phó Bạch Chỉ trước khi hôn mê ở nơi cực lạnh, Hoa Dạ Ngữ há miệng, phát hiện cổ họng khô khốc phát đau, thanh âm kia cũng không quá giống mình.
" Vị cô nương... này, xin hỏi ngươi có thấy..."
"Trước đừng nói chuyện, lát nữa ta sẽ nói cho biết ngươi."
Thấy Hoa Dạ Ngữ tỉnh lại, Thu Ánh Hàn biết nàng tất nhiên sẽ hỏi về hành tung của Phó Bạch Chỉ, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm để giải thích. Từ sau khi Phó Bạch Chỉ đột phá tầng thứ hai vô ý, đã qua tiếp một tháng, trong khoảng thời gian này, Thu Ánh Hàn mỗi ngày giúp Hoa Dạ Ngữ vận công, giúp nàng bảo vệ tâm mạch, nhưng chỉ là tạm hoãn khẩn cấp.
Hôm nay người này chuyển tỉnh, cũng không phải là thương thế có chuyển biến tốt, mà là theo xu thế hồi quang phản chiếu, nhắc nhở Thu Ánh Hàn sợ là không thể tiếp tục kéo dài thời gian. Coi như là vô cùng cấp bách, nàng cũng sẽ không làm ra bất kỳ hành động nào trước thời hạn, Thu Ánh Hàn không phải là thánh nhân, trao đổi ngang giá là nguyên tắc của nàng, nếu một ngày Phó Bạch Chỉ còn chưa luyện thành băng tâm bí quyết, mặc dù cơ thể Hoa Dạ Ngữ không cách nào duy trì, nàng cũng sẽ thờ ơ, huống chi, thân thể người này, không chỉ có một chút vấn đề về nội thương.
Đem chân khí trong cơ thể Hoa Dạ Ngữ dần dần hồi phục tốt, Thu Ánh Hàn đỡ nàng trở lại giường, thấy người này vẫn lo lắng nhìn mình, liền biết nàng lo lắng cho sự an nguy của Phó Bạch Chỉ, đang đợi mình trả lời chắc chắn.
"Nàng không có gì đáng ngại, chỉ là đang tu tập võ công, không cách nào xem ngươi." Thu Ánh Hàn cũng không tính tự mình mở miệng nói cho Hoa Dạ Ngữ biết giao dịch giữa nàng và Phó Bạch Chỉ, chỉ là thuận miệng nói cho qua chuyện này. Thấy Hoa Dạ Ngữ vẫn không yên lòng, nàng trái lại muốn biết, nếu Phó Bạch Chỉ ra ngoài, biến thành giống như mình, thậm chí càng thêm vô tình, Hoa Dạ Ngữ sẽ xử xự như thế nào.
"Cám ơn ngươi, xin hỏi nơi này chính là Hàn tuyệt viện sao? Ngươi là..." Hoa Dạ Ngữ nghe nói Phó Bạch Chỉ không có việc gì, ngực cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu hiếu kỳ về người trước mắt. Rất rõ ràng, Thu Ánh Hàn cho người ta cảm giác rất thần bí, lại mang sự mạnh mẽ không cách nào sao lãng. Hoa Dạ Ngữ không khó đoán ra nơi này là Hàn tuyệt viện, cũng có thể mơ hồ nghĩ đến, người này chắc là người có quyền cao chức trọng trong Hàn tuyệt viện.
"Ta chính là viện thủ Hàn tuyệt viện, ngươi xưng ta Thu Ánh Hàn là được."
"Thu viện thủ, a chỉ nàng đang luyện võ công gì? Thương thế của ta, còn có biện pháp?" Hoa Dạ Ngữ quan tâm Phó Bạch Chỉ hơn, cũng không quên vết thương trên người nàng. Mặc dù ngực đã không còn đau đớn, nhưng nàng như trước không đề được nửa điểm khí lực, thương thế kia thấy thế nào cũng không giống như là đã tốt rồi.
"Nàng luyện tập công, cần chính nàng giải thích với ngươi. Ta sẽ chữa khỏi thương thế của ngươi, nhưng phải đợi lúc nàng công thành mới được. Ngày đó, có lẽ sẽ không quá lâu." Thu Ánh Hàn nhàn nhạt nói, liền lập tức phát hiện trên mặt Hoa Dạ Ngữ dẫn theo vài tia vui mừng.
"Thu viện thủ, cám ơn ngươi, nói như vậy, ta rất nhanh thì có thể gặp a chỉ, phải không?"
Nghe được lập tức có thể gặp lại Phó Bạch Chỉ, gương mặt tái nhợt của Hoa Dạ Ngữ cuối cùng cũng có vài tia tươi cười, nàng vốn cho là mình đã được định trước chạy không khỏi kiếp này, cũng đã sớm chuẩn bị rời đi trước thời hạn, không nghĩ tới trời cao nguyện ý cho nàng thêm thời gian, để cho nàng và Phó Bạch Chỉ có thêm một ít thời gian ở chung. Nghĩ tới đây, Hoa Dạ Ngữ sờ ngực, cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Lúc này đây Phó Bạch Chỉ không để ý an nguy và danh tiếng của chính nàng, cuối cùng là vì mình mà đứng ra. Nhưng cứ như vậy, Phó Bạch Chỉ liền triệt triệt để để thành người trong tà giáo, lại cũng vô pháp trở lại địa vị nàng vốn có. Vì điều trị thương thế cho mình, nàng không tiếc mạo hiểm tính mạng mang mình đi qua nơi cực lạnh, hôm đó tuy rằng Hoa Dạ Ngữ hôn mê, nhưng chuyện trước lúc té xỉu nàng lại nhớ rất rõ ràng.
Mắt thấy Phó Bạch Chỉ quỳ gối bò trong tuyết mang mình đến Hàn tuyệt viện, vô số lần Hoa Dạ Ngữ rất muốn mở miệng, muốn nói cho Phó Bạch Chỉ dừng lại, sớm muộn gì mình cũng sẽ chết, đừng vì nàng chịu khổ như vậy nữa. Nhưng đau xót để cho nàng suy yếu không có cách gì nói chuyện, chỉ có thể nhìn Phó Bạch Chỉ một lần rồi lại một lần ngã xuống, sau đó lại tiếp tục bò về phía trước.
A chỉ của nàng chưa từng chịu khổ thế này, lần đầu tiên nhếch nhác như vậy, lại là vì cứu mình.
"Ân, nàng rất nhanh liền có thể đi ra." Nghe Hoa Dạ Ngữ hỏi như vậy, Thu Ánh Hàn thấp giọng trả lời. Thấy người này yên tâm nhắm mắt lại, câu dẫn ra khóe môi mang theo nhợt nhạt mỉm cười, Thu Ánh Hàn dừng một chút, lại mở miệng nữa."Nếu ngươi phát hiện, người ngươi yêu đã trở nên quá khác biệt so với trước đây, ngươi sẽ làm sao." Thu Ánh Hàn chẳng biết tại sao mình muốn hỏi Hoa Dạ Ngữ, có thể nàng chỉ là muốn biết, vấn đề giống nhau đi hỏi những người khác nhau, sẽ nhận được đáp án thế nào.
Hoa Dạ Ngữ không nghĩ tới bỗng nhiên Thu Ánh Hàn sẽ hỏi như vậy, ngực có chút bất an, mà phần bất an này vốn đã tồn tại, theo vấn đề dần dần phóng đại. Nàng không cách nào phỏng đoán trong lời nói của đối phương ẩn dấu ý gì, lại luôn cảm thấy việc Phó Bạch Chỉ luyện công có chút kỳ quái. Nhớ đến lúc nãy Thu Ánh Hàn nói qua không quá vài ngày mình liền có thể nhìn thấy a chỉ, Hoa Dạ Ngữ lại đem lo lắng vừa nảy sinh ép xuống.
Chỉ cần a chỉ không có việc gì, liền không có chuyện gì tệ hơn.
"Thu viện thủ, mặc dù ta chẳng biết ngươi hỏi như vậy là ý gì. Nhưng người ta yêu, nàng chính là nàng, vô luận nàng biến thành bộ dáng gì đi nữa, ta đều có thể yêu nàng, coi chừng nàng. Trừ khi nàng mở miệng nói với ta không cần ta nữa, ta mới rời đi." Hoa Dạ Ngữ nói chắc chắc, mà trong lòng nàng cũng tính toán như vậy.
Tại thời khắc nàng xác định thích Phó Bạch Chỉ, nàng liền biết phần tình cảm này không được thế tục bao dung, không ai xem trọng. Sáu năm trước biệt ly làm cho Hoa Dạ Ngữ vài lần muốn buông tha, mà sáu năm sau, nàng không biết mình chữa hết nội thương còn có thể chống đỡ bao lâu, nếu không có cách nàp cùng Phó Bạch Chỉ răng long đầu bạc, trước lúc nàng rời đi chắc chắn đem tất cả mọi thứ xử lý tốt.
Trong lúc nhất thời bên trong phòng rơi vào yên lặng, nhìn tròng mắt đen láy của Hoa Dạ Ngữ lóe sáng, Thu Ánh Hàn biết người này không phải là đang mạnh miệng, mà là thật sự sẽ làm được. Mà ánh mắt thâm tình như thế, mình lại chẳng bao giờ ở trong mắt của người kia thấy qua. Người nọ cho tới bây giờ cũng không thuộc về mình, cho nên mình mới sẽ tu tập băng tâm bí quyết, đem tất cả tình cảm vứt bỏ. Chỉ cần trở thành một người vô tình, là có thể tới gần nàng một chút chăng?
"Chỉ mong ngươi có thể nói được làm được." Thu Ánh Hàn nói xong liền đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Hoa Dạ Ngữ ở trong phòng xuất thần. Nhìn gian nhà trống rỗng, nàng đem thân xác co rúc ở trên giường, bắt chước dáng vẻ lúc Phó Bạch Chỉ có mặt, dùng hai cánh tay ôm lấy mình. Chỉ có như vậy, nàngmới có thể loại bỏ tâm lý không yên.
"A chỉ, ta sẽ tận lực bồi bên cạnh ngươi, ngươi cũng không cần bỏ lại ta."
Được không?