Nàng không nỡ rời bỏ Liễu Tĩnh Mạt, nhưng quan hệ của các nàng, tình cảm mình dành cho Liễu Tĩnh Mạt, lại khiến Liễu Tử Linh phải ly khai. Cũng không biết là từ lúc nào, mình đúng là dần dần yêu cái người có cùng huyết mạch với mình này, không bao giờ muốn kính trọng nàng nữa, mà là muốn thương yêu nàng cưng chìu nàng, không bao giờ muốn gọi nàng là mẫu thân nữa, mà là muốn trở thành người sánh vai với nàng, vĩnh viễn cùng nàng ở chung một chỗ.
Ý nghĩ như vậy có lẽ đã sớm nhen nhóm, sớm hơn lúc mình mất trí nhớ, thậm chí lúc Liễu Tĩnh Mạt còn chưa cưỡng bức cơ thể của mình, tình cảm trong lòng nàng cũng đã biến chất. Liễu Tử Linh không muốn như vậy, nàng thà rằng lừa gạt mình cũng không muốn thừa nhận sự thật này, nên chỉ có thể lựa chọn trốn tránh. Một mặt ẩn núp Liễu Tĩnh Mạt, rồi một mặt lại vô hạn muốn đến gần nàng.
Cho dù vào thời khắc này, nàng cũng không biết mình nên vui hay nên buồn, nên vui vì Liễu Tĩnh Mạt đã sớm biết tỏng mình mà không có trúng thuốc mê, hay là nên khổ sở vì mình thủy chung không cách nào thoát khỏi tay nàng.
"Tử Linh, ngươi rõ ràng cũng thích mẫu thân không phải sao? Đã như vậy, vì sao còn muốn đi? Sáng sớm hôm nay ngươi mới nói sẽ không rời khỏi mẫu thân."
"Mạt, được rồi, đừng nói hai chữ này nữa, chúng ta làm những chuyện như vậy, đã sớm không còn là mẫu thân và nữ nhi... A!"
Liễu Tử Linh không muốn nghe hai chữ mẫu thân này, giống như Liễu Tĩnh Mạt không thích nàng nói ly khai vậy. Hai chữ này giống như là lưỡi dao bén nhọn, xé lòng nguyền rủa, thời thời khắc khắc hành hạ nội tâm Liễu Tử Linh. Nhắc nhở nàng như thế nào là đại nghịch bất đạo, làm trái luân thường yêu mẹ đẻ của mình, thậm chí sau khi phát hiện sự thật này, luyến tiếc hủy diệt mối quan hệ như vậy.
Cánh môi bị Liễu Tĩnh Mạt mạnh mẽ hôn lên, cảm thấy cái lưỡi của nàng liếm cánh môi của mình, lúc đầu còn dịu dàng không gì sánh được, nhưng bởi vì mình không phối hợp, càng thêm bá đạo cường thế. Khi môi lưỡi nhịn không được trận tê dại đến tận xương tủy kia mà hơi hơi tách ra, Liễu Tử Linh đỏ mặt lên tiếng hừ nhẹ, nàng nắm thật chặc vai Liễu Tĩnh Mạt, ép buộc cái lưỡi không động một cái. Nhưng bị đầu lưỡi Liễu Tĩnh Mạt quấn quýt đến ngứa ran, để cho nàng không kiềm được run rẩy.
"Rõ ràng Tử Linh rất thích như vậy, tại sao lại muốn cự tuyệt? Ngươi là cốt nhục ta mang thai mười tháng sinh ra, trên đời này ngoại trừ ta ra sẽ không có ai yêu ngươi hơn thế, ngươi vốn chính là thuộc về mẫu thân, tại sao lại nghĩ rời khỏi ta chứ?" Sau khi hôn qua, Liễu Tĩnh Mạt nằm ở trên người Liễu Tử Linh, thấp giọng nói, sau đó liền đưa tay kéo y phục Liễu Tử Linh.
Bởi vì mới vừa hôn xong, Liễu Tử Linh vẫn còn ở trong trạng thái đờ đẫn, đến lúc y phục trước người bị xé rách, cơ thể mới cảm giác được từng đợt mát lạnh, nàng vội vàng lấy lại tinh thần, định vùng ra sự kiềm chế của Liễu Tĩnh Mạt, thế nhưng nội công Liễu Tĩnh Mạt thâm hậu, khí lực đương nhiên mạnh hơn nàng. Nhìn cơ thể không ngừng đè tới, Liễu Tử Linh nghĩ một màn này tương tự cảnh tượng đã từng xảy ra. Duy nhất bất đồng, là lòng của mình.
"Mạt, không nên, thực sự không nên, chúng ta không thể như vậy. Ta là con gái của ngươi, tại sao ngươi có thể..." Liễu Tử Linh vô lực biện bạch, mặc dù biết như vậy vô dụng, nhưng vẫn thấp giọng nói. Nàng cũng không biết nói như vậy là đang nói cho mình, hay là muốn làm Liễu Tĩnh Mạt đau nhói. Nhưng mà, nghe được lời đó, Liễu Tĩnh Mạt lại cười càn rỡ hơn, nghe tiếng cười đó bên tai, Liễu Tử Linh kinh ngạc nhìn biểu tình có chút điên cuồng của Liễu Tĩnh Mạt, khổ sở quay đầu chỗ khác.
"Tử Linh, ngươi nói đúng, ngươi là nữ nhi của ta, nhưng ngươi đừng quên, ngươi cũng là người yêu của ta. Thân thể của ngươi sớm đã bị ta thưởng thức qua vô số lần, mẫu thân ngươi biết sau tai của ngươi mẫn cảm nhất, thích ta cố sức bóp đầu v* của ngươi, mẫu thân cũng biết phía dưới của ngươi rất chặt, mỗi lần đều thích ta chậm rãi tiến lên. Tử Linh lúc nào sẽ ướt đẫm. Lúc nào sẽ cảm thấy thoải mái nhất, lúc nào sẽ vì ta nỡ rộ, những điều này mẫu thân đều biết rõ ràng. Ngươi nghĩ, đây là chuyện mẫu thân và nữ nhi sẽ làm sao?"
"Được rồi, đừng nói nữa." Nghe Liễu Tĩnh Mạt nói ra lời khiến người ta mặt đỏ tới mang tai như vậy, hai tròng mắt Liễu Tử Linh bởi vì cảm thấy thẹn mà nổi lên một tầng hơi nước. Nàng chật vật giãy dụa hai tay bị Liễu Tĩnh Mạt đè lên đỉnh đầu, nhưng càng giãy dụa, khí lực của Liễu Tĩnh Mạt lại càng lớn.
"Không, không đủ, ta muốn Tử Linh, vĩnh viễn đều không đủ. Mẫu thân thì thế nào, nữ nhi thì thế nào. Tử Linh, hiện tại ta rốt cuộc hiểu rõ, ta căn bản không cần để ý những thứ đó. Ngươi là ai không sao cả, quan trọng là... ngươi là Tử Linh của ta."
Trong mắt Liễu Tĩnh Mạt mang theo dày đặc dục vọng, gần như muốn đem người tổn thương, cảm thấy bộ ngực bị nàng cố sức vân vê, dù cho ngực hiện lên đau đớn, nhưng cơ thể lại không lừa được người. Liễu Tĩnh Mạt nói không sai, cổ thân thể này của mình đã sớm quen thuộc những đụng chạm của nàng, hơi chút trêu chọc.
Liền có cảm giác.
"Tử Linh, ngươi là của ta, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi vĩnh viễn đều là của ta, mẫu thân thật là tốt bây giờ Tử Linh không phải là đã ướt sao? Chỗ này của ngươi cứng quá, cứng đến nỗi mẫu thân thật muốn cắn một ngụm." Đỉnh ngực bị Liễu Tĩnh Mạt dùng ngón tay bóp lấy, Liễu Tử Linh lắc đầu, hô hấp mất trật tự không chịu nổi. Dần dần, tay kia mò mẫm xuống phía dưới, Liễu Tĩnh Mạt cũng làm đúng như lời nàng nói, há mồm cắn nơi đó của mình.
Nơi nhạy cảm trên bầu ngực bị khoang miệng ấm áp chiếm đoạt, trong nháy mắt đó nhiệt độ nóng hổi khiến cho Liễu Tử Linh cong người, thiếu chút nữa liền kêu thành tiếng. Nhưng chút ít này rõ ràng còn chưa đủ, Liễu Tĩnh Mạt đã rút đi quần lót và quần ngoài của mình, vào thời điểm mình hoàn toàn không nghĩ tới tiến nhập thân thể của nàng, hai ngón tay song song, một lần vào đến cùng.
"Ân... Đừng... Mạt, dừng lại đi." Cơ thể bị Liễu Tĩnh Mạt xuyên thấu, mà phương hiển nhiên không muốn để cho mình thoải mái, rất nhanh liền bắt đầu chuyển động, Liễu Tử Linh chịu không nổi thế tiến công như cuồng phong dậy sóng ấy, cơ thể chỉ có thể không ngừng phập phồng.
"Tử Linh thật ngoan, mẫu thân biết ngươi thích ta đối với ngươi như vậy. Gọi ta là mẫu thân, mau gọi, nếu không, mẫu thân sẽ thêm một ngón tay nữa."
Liễu Tĩnh Mạt nói giống như uy hiếp, ngón tay thứ ba lanh quanh trước cửa động nhỏ hẹp của Liễu Tử Linh. Cảm giác được ý đồ của nàng, Liễu Tử Linh lắc đầu, khẩn cầu nhìn Liễu Tĩnh Mạt. Thấy dáng vẻ nhu nhược của nàng, người nọ khẽ run lên, chỉ cảm thấy khí lực vốn nên có đều theo đó mà biến mất. Liễu Tĩnh Mạt phát hiện, đây không phải là ảo giác của mình, sức lực của nàng thực sự đang dần dần yếu đi, đợi đến khi nàng phát hiện, Liễu Tử Linh đã xoay người đè lên người mình, mà ngón tay của mình cũng vô lực tuột ra khỏi cỗ thân thể kia.
"Tử Linh, ngươi..." Liễu Tĩnh Mạt không nghĩ tới ngoại trừ thuốc mê, Liễu Tử Linh còn có những dược vật khác. Cảm thấy cơ thể một chút khí lực đều không dùng được, thật giống như không phải là của mình, Liễu Tĩnh Mạt có chút chật vật mở miệng, sau một chữ ngươi, lại không nói nữa.
"Mẫu thân nhất định rất khó hiểu, vì sao hiện tại không có biện pháp cử động đi? Ta sớm biết ngươi phái người theo ta, thuốc mê chỉ là để ngụy trang, chân chính có tác dụng, là ở đây."
Liễu Tử Linh nói, chỉ chỉ chính đôi môi của nàng, nhìn cánh môi bởi vì bị mình hôn qua mà sưng đỏ, giờ Liễu Tĩnh Mạt mới hiểu được, thuốc mê đích thật là thủ thuật che mắt, Liễu Tử Linh đã sớm tính toán đến mình sẽ đề phòng thuốc mê, nhưng không cách nào sản sinh bất kỳ lực kháng cự nào đối với thân thể của nàng. Cho nên Liễu Tử Linh mới bôi thuốc tê lên cánh môi, để cho mình không thể động đậy.
"Mạt, ngươi thực sự rất không nghe lời, ta vốn không muốn làm như vậy, nhưng tại sao ngươi phải ép ta, tại sao vậy chứ?" Thanh âm của Liễu Tử Linh rất thấp, mà tiếng nói của nàng giờ phút này đúng là khác với ôn nhu thường ngày một trời một vực. Phát giác tay nàng đang lục lọi trên người mình, ngón tay dài nhỏ kia đẩy quần áo của mình ra, đầu ngón tay lạnh lẽo đang xẹt qua trước ngực mình. Bởi vì cơ thể trung thuốc tê, rất nhiều xúc giác đều đạc biệt chậm chạp, nhưng cảm giác tê dại lại giống như là bị phóng đại vô số lần, càng trở nên mẫn cảm.
"Thế nào? Cảm giác bị hạn chế như vậy có phải rất là khó chịu hay không? Thế nhưng trước đây Mạt luôn đối với ta như vậy, hiện tại hẳn là đến lượt ta làm một lần. Chỗ này của mẫu thân trở nên thật ướt, chắc là lúc nãy khi dễ ta, cũng đã muốn đi?" Lúc đang nói chuyện, tay của Liễu Tử Linh đã dò xét vào trong váy dài của Liễu Tĩnh Mạt, lướt qua quần lót sờ bộ vị bí ẩn kia.
Mình đối với Liễu Tử Linh có bao nhiêu mẫn cảm, Liễu Tĩnh Mạt biết rõ ràng, chỉ là nàng không nghĩ tới luôn luôn nội liễm Tử Linh sẽ nói ra những lời này, thậm chí còn... Kêu mẫu thân rồi đụng vào nơi đó của mình. Tâm lý sung sướng để cho Liễu Tĩnh Mạt càng thêm ẩm ướt, nhất là khi Liễu Tử Linh gọi mẫu thân xoa mình nơi đó, thiếu chút nữa Liễu Tĩnh Mạt liền vì đó mà cao triều, nàng dồn dập thở hổn hển, phát hiện Liễu Tử Linh chỉ lấy tay sờ giữa chân mình cũng không động đậy, liền có chút chật vật lắc eo, đi ma sát ngón tay của Liễu Tử Linh.
"Mẫu thân thực sự rất gấp, nước nơi đó đều thấm ướt tay của ta. Ngươi a, vì sao luôn luôn không nghe lời ta chứ? Mẫu thân rất thích ta gọi ngươi như vậy đi, mỗi một lần ta gọi ở đây lại thêm ướt. Ta đây hô mẫu thân rồi đi vào, Mạt sẽ như thế nào đây?"
"Tử Linh, muốn ta... Ta thích... Mau vào."
Liễu Tĩnh Mạt lúc này đã sớm đã quên những chuyện khác, thầm nghĩ để cho Liễu Tử Linh chiếm lấy thể xác và tinh thần của mình. Nàng nhẹ giọng nói, đáy mắt bị dục vọng bao trùm. Nghe được lời đó, Liễu Tử Linh cười cười. Nụ cười này mang theo châm biếm, mang theo thoả mãn, nhưng duy nhất chỉ thiếu ôn nhu. Giữa lúc Liễu Tĩnh Mạt cho rằng nàng muốn cự tuyệt mình, cơ thể lại chợt bị Liễu Tử Linh xỏ xuyên qua mà vào. Dục vọng bỗng nhiên đạt được thỏa mãn, làm nàng không khỏi kêu lên.
"Tử Linh, thật thoải mái... Mau nữa chút, mau chút muốn ta." Chuyện giường chiếu Liễu Tĩnh Mạt lớn mật không e dè, mà phản ứng của Liễu Tử Linh hôm nay cũng không quá giống nhau. Nhìn Liễu Tĩnh Mạt ở dưới thân khẩn cầu, Liễu Tử Linh cười cười, nhưng không có lập tức cử động. Nàng rút ngón tay ướt nhẹp ra, thay đổi cơ thể vô lực của Liễu Tĩnh Mạt, để cho nàng nằm ở trên giường. Đồng thời cởi ra đai lưng của mình, đem hai tay của nàng cột vào đầu giường.
Bởi vì thuốc tê duyên cớ, Liễu Tĩnh Mạt căn bản không dùng được lực, càng khỏi phải nói quỳ ở trên giường. Thấy mỗi một lần mình bày xong thân thể của nàng, nàng lại bất đắc dĩ xụi lơ ở trên giường. Liễu Tử Linh hưởng thụ nhìn dáng vẻ chật vật như vậy của Liễu Tĩnh Mạt, liền lấy tay nâng eo của nàng đem nàng chống lên, nhanh chóng từ phía sau tiến nhập nàng.
Bị bày thành tư thế xấu hổ như vậy, Liễu Tĩnh Mạt lại nghĩ cơ thể càng thêm mẫn cảm. Thuốc tê đi khắp toàn thân, giống như cơ thể bị cửu thiên huyền sét đánh trúng, thời khắc đều tê dại muốn chết. Nhất là khi ngón tay của Liễu Tử Linh tiến nhập mình, phản ứng quá mức trì độn luôn luôn chậm một ít, lại trộn lẫn tê dại chạy toàn thân. Liễu Tĩnh Mạt dùng khí lực còn lại khẽ rên, hận Liễu Tử Linh không thể dốc sức hơn một ít.
"Tử Linh, van ngươi, nhanh hơn chút nữa, thô bạo một chút cũng không sao. Van ngươi, cố sức muốn mẫu thân." Lúc này Liễu Tĩnh Mạt đã không có bất kỳ cố kỵ nào, nghe nàng nói như vậy, Liễu Tử Linh ngừng lại, yên lặng để tay trong cơ thể Liễu Tĩnh Mạt. Không có dục vọng lấp đầy, cơ thể Liễu Tĩnh Mạt hơi hơi run, Liễu Tử Linh thậm chí có thể cảm nhận được thân thể của đối phương đang dùng chút lực mỏng manh kẹp lấy mình, vách bên trong không ngừng run rẩy.
"Mẫu thân, ngươi thực sự rất không nghe lời, cũng rất nóng ruột. Ta a, thực sự không muốn kết thúc quá nhanh, bởi vì như thế ta sẽ phải rời khỏi, thế nhưng ta cũng không đành lòng để cho ngươi khó chịu." Liễu Tử Linh nói, lần nữa chuyển động ngón tay, mà lần này thế tiến công mạnh hơn trước rất nhiều. Cảm thấy cơ thể nhanh chóng bị xuyên qua liên tục, mà cơ thể Liễu Tử Linh vào thời khắc này đè lên, hơi thở ấm áp kia phun ở bên tai, để cho Liễu Tĩnh Mạt gần như điên cuồng.
"Mẫu thân, ta yêu ngươi, mẫu thân, mẫu thân..." Từng tiếng mẫu thân giống như là thuốc kích tình mạnh nhất, để cho Liễu Tĩnh Mạt lên tiếng gọi ra. Nàng giãy dụa cơ thể tê dại vô lực, đón chào Liễu Tử Linh tiến nhập. Một cái nhét vào này chạy thẳng đến chỗ sâu nhất của thân thể, cũng đến rồi nội tâm của nàng, để cho nàng sắp không chịu nổi.
"Tử Linh, mẫu thân không được, ân... Đừng... gọi mẫu thân nữa, ta... Ta sẽ chịu không nổi." Liễu Tĩnh Mạt biết cực hạn của mình ở nơi nào, cũng rõ ràng Liễu Tử Linh đụng chạm, từng tiếng mẫu thân của Liễu Tử Linh sẽ để cho mình điên mất. Thế nhưng, nàng cũng lưu ý lời đối phương vừa nói, có phải sau trận này, Tử Linh liền sẽ rời đi, không bao giờ trở lại bên cạnh mình nữa hay không?
Nghĩ đến khả năng này, Liễu Tĩnh Mạt cố nén sắp nỡ rộ cơ thể, lần lượt đem dòng nhiệt lưu muốn phun trào bên trong bụng dưới nén lại. Trước đây nàng chỉ hiểu được phóng túng, luôn luôn nhanh chóng nỡ rộ trong tay Tử Linh. Đây là lần đầu tiên nàng ý thức được, nhẫn nại sẽ thống khổ thế này. Hạ thể đau xót như muốn nổ tung, cơ thể nhạy cảm không giống như là của mình, tùy tiện đụng vào một cái cũng có thể sẽ để cho nàng ngập đỉnh.
"Mẫu thân đang kiềm nén cái gì? Ngươi sợ sao? Mẫu thân không nên như vậy, mỗi lần mẫu thân đều rất nhanh, hôm nay thế nào lại thong thả như vậy?" Liễu Tử Linh đè bụng dưới của Liễu Tĩnh Mạt xuống, dùng sức ấn một cái, viền mắt Liễu Tĩnh Mạt mang theo nước mắt, sắp chịu không nổi nàng nghiêm phạt như vậy, thậm chí bắt đầu xin khoan dung.
"Tử Linh, đừng rời bỏ ta, ngươi đã nói sẽ không đi. Ta... Ta không thể... Đừng đi vào nữa." Liễu Tĩnh Mạt chưa từng ăn nói khép nép cầu người thế này, càng không có thời điểm luống cuống như vậy. Nàng nghĩ cơ thể sẽ hòa tan, giống như là muốn nổ mạnh, lại vẫn phải nhịn không thể nỡ rộ. Mồ hôi làm thân thể của nàng ướt nhẹp, nàng giống như là mới vớt từ trong nước ra.
"Bây giờ nói những điều này có ích lợi gì? Trước đây ta nói mẫu thân ngừng tay, ngươi không ngừng lại. Nơi này chính là chỗ trước đây mang thai ta đi, mà ở đây, chính là nơi sinh ra ta. Khi đó Mạt đau lắm không? Mất bao lâu sinh ta ra? Nói như vậy, lúc ta vừa mới ra đời, liền xâm phạm mẫu thân đâu."
"Tử Linh, không... Không nên... A... Ân..."
Những lời Liễu Tử Linh nói sau cùng cũng phá hủy phòng tuyến của Liễu Tĩnh Mạt, nàng không khống chế được kêu thành tiếng, chỉ cảm thấy đại não ông ông, cơ thể hoàn toàn không giống là của mình. Từng cổ nhiệt lưu một nóng hổi sau nối trước tràn ra, dù cho thân thể phản ứng rất chậm chạp, nhưng có thể cảm giác được nhiệt lưu kia nhiều kinh người.
"Mẫu thân cao triều." Liễu Tử Linh hơi lộ ra vẻ giễu cợt nói, nàng không có nhanh chóng rút ngón tay ra, mà là hoạt động từng chút một, để cho Liễu Tĩnh Mạt thích ứng.
"Tử Linh, đừng đi. Nếu như ngươi căm hận chuyện ta từng với ngươi làm, ta sẽ sửa đổi, sau đó chúng ta đi đến một nơi không có sinh sống, ai cũng không gặp, có được hay không?"
"Mạt, bây giờ nói những lời này đã vô dụng, sau khi ta ra khỏi phòng này, ngươi chính là mẹ ruột của ta. Ngươi là người sinh ta, nuôi ta lớn lên, lại bảo vệ ta tất cả. Ta cũng không phải là không thương ngươi, mà là ta không thể để cho chúng ta tiếp tục sai nữa, xin lỗi." Liễu Tử Linh nói, thay Liễu Tĩnh Mạt đem cổ tay buông ra, giúp nàng lau khô cơ thể, liền xoay người muốn ly khai.
Nghe Liễu Tĩnh Mạt rõ ràng không có khí lực vẫn còn không ngừng dùng thanh âm khàn khàn thật nhỏ kia gọi mình, nghe nàng giùng giằng từ trên giường ngã xuống, khẩn cầu mình đừng đi. Liễu Tử Linh nhắm mắt lại, đẩy cửa đi ra ngoài, thấy ám vệ đối phương an bài cũng đã sớm trúng thuốc mê ngủ mất, nàng hít sâu một hơi, tiện đà quỳ ở cửa.
"Mẫu thân, thứ cho nữ nhi bất hiếu. Hôm nay xa nhau, sau đó cuộc đời này liền vô duyên gặp lại."
Bạn theo phe Liễu ma ma công mà chương nì thím Bạo viết Tử Linh bạo quá bạn bị tuột mood:((((