Vết thương trên người nàng bởi vì mấy phen lăn qua lăn lại lại nứt ra, máu đỏ tươi tràn ra ngoài, bởi vì truyền không khí, Phó Bạch Chỉ có thể nếm được rõ ràng máu tràn ra miệng nàng, nội thương kia hẳn là rất nặng. Nghe những người đó đi ngang qua hồ nước, hình như cũng không biết các nàng té xuống đây, Phó Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, ở trong lòng mong mỏi những người đó nhanh chóng rời đi, cho đến khi không nghe được tiếng bước chân nữa mới mang theo Hoa Dạ Ngữ trở lại bên bờ.
"Ngữ nhi, đừng ngủ, mau tỉnh lại." Sau khi trở lại trên bờ, gió lạnh làm cho ướt đẫm hai người không ngừng run rẩy, thậm chí Hoa Dạ Ngữ đã lâm vào trạng thái hôn mê. Phó Bạch Chỉ hốt hoảng đem viên thuốc còn sót lại ban nãy lấy ra nhét vào trong miệng Hoa Dạ Ngữ, thấy đối phương căn bản không có biện pháp nuốt xuống, lại thống khổ phun ra. Phó Bạch Chỉ vội vàng nhặt thuốc lên đặt vào trong miệng mình, rồi chậm chậm đút cho Hoa Dạ Ngữ.
"Ngữ nhi, mau tỉnh lại, không nên ngủ nữa, mở mắt nhìn ta một chút, van ngươi." Phó Bạch Chỉ lo lắng vỗ vỗ cơ thể Hoa Dạ Ngữ, không ngừng sờ mặt của nàng, ôm chặc cả người đang phát run của nàng, ý đồ đem người hôn mê đánh thức. Cũng may thanh âm của Phó Bạch Chỉ đánh thức Hoa Dạ Ngữ, nàng mở mắt ra, mặc dù là một cái động tác đơn giản như thế, cũng làm vô cùng trầy trật.
"A chỉ, chúng ta, không sao chứ?" Hoa Dạ Ngữ biết mọi thứ vừa phát sinh, nàng cũng biết mình không thể ngủ mất, nếu là ngủ thẳng như vậy, sợ là sẽ không tỉnh lại nữa.
"Ân, không sao, bọn họ đều đi, không sao. Nơi này có củi, ta nhóm lửa đem y phục của ngươi hơ cho khô trước." Phó Bạch Chỉ đỡ Hoa Dạ Ngữ tựa vào bên cây, lượm chút cành cây khô đặt chung một chỗ.
Nàng ở hiện đại đã từng xem qua không ít phim tìm cách sinh sống tại dã ngoại, cũng biết nên làm như thế nào đánh lửa, nhưng nàng không nghĩ tới trong thực tế lại khó như vậy. Đầu gỗ vốn khô ráo cọ xát hồi lâu cũng không có tia lửa, Phó Bạch Chỉ vừa lạnh vừa vội, ngực càng sợ và tự trách. Sao nàng lại vô dụng như vậy, rõ ràng biết nên làm như thế nào, nhưng lại làm không tốt.
Chính nàng rất lạnh, nhưng Hoa Dạ Ngữ so với nàng còn lạnh hơn, nàng nhất định phải nhóm lửa, bằng không các nàng nhất định sẽ chết cóng chết ở chỗ này. Nhưng mà, càng sốt ruột, thì củi càng không cháy. Phó Bạch Chỉ nổi giận dùng sức rất lớn, củi kia đúng là bị bẻ gảy, để cho Phó Bạch Chỉ gấp đến đỏ cả mắt, nước mắt nhịn không được chảy xuống.
"Ngữ nhi, xin lỗi, ta thật vô dụng, cái gì cũng không làm được. Ta không phải là bác sĩ, không có biện pháp trị liệu vết thương cho ngươi, ta cũng không phải cao thủ võ lâm, chỉ có thể nhìn những người đó ức hiếp ngươi. Hiện tại ngay cả chuyện châm lửa đơn giản như vậy ta đều làm không được, như vậy có cái gì khác đồ bỏ đi!
Phó Bạch Chỉ thấp giọng nói, cắn chặc cánh môi ngăn nước mắt, nỗ lực lần nữa đi ma sát đống củi kia. Lúc này, nàng cảm thấy sau lưng trầm xuống, khí tức thuộc về Hoa Dạ Ngữ trộn lẫn nhàn nhạt mùi máu tươi, để cho Phó Bạch Chỉ không cầm được quay đầu lại, gương mặt đã bị cánh môi lạnh lẽo của đối phương hôn lên. Nụ hôn này trấn an sự nóng nảy của nàng, để cho nàng tỉnh táo lại.
"A chỉ cần gì phải nói như vậy, không nhóm lửa cũng không phải cái tội ác tày trời gì, đến lượt ta, ta cũng làm không được. Ngươi chính là ngươi, là người ta thích."
"Ta biết ngữ nhi sẽ không ghét bỏ ta, nhưng ta sẽ ghét bỏ chính mình. Ta nhất định phải trở nên lợi hại hơn, ta muốn những người này trả giá thật lớn, ta muốn đứng ở chỗ cao nhất bảo hộ ngươi, không bao giờ để cho bất kỳ kẻ nào nói ta ngươi không tốt nữa."
Phó Bạch Chỉ nói, tiếp tục cúi đầu khoan gỗ, lần này cuối cùng cũng dần dần có ngọn lửa, rơm củi liên tiếp cháy lên. Phó Bạch Chỉ vui vẻ cười rộ lên, đem đống củi lửa chung quanh dời qua, quay đầu nhìn lại Hoa Dạ Ngữ, thấy đối phương co rúc ở trên lưng của mình, chân mày đẹp mắt chau lại. Phó Bạch Chỉ sờ sờ cái trán của nàng, phát hiện nhiệt độ cơ thể của nàng lúc cao lúc thấp, thân thể run dử dội hơn, vội vàng đem quần áo ướt sũng lạnh ngắt trên người nàng cởi ra đặt ở bên cạnh ngọn lửa hơ cho khô, hai người ngồi trên y phục, không mảnh vải ôm nhau.
"Ngữ nhi, có cảm thấy khá hơn chút nào không, chỗ nào còn đau?" Ôm cơ thể gầy nhỏ của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ sờ mái tóc dài của nàng, lo lắng hỏi, Hoa Dạ Ngữ nghe xong chỉ lắc đầu, đem thân thể vùi vào trong lòng Phó Bạch Chỉ, cắn chặt môi dưới. Nội thương rất nặng, nàng biết chỉ ăn thuốc kéo dài tánh mạng kia cũng không có ích gì, sợ là Liễu Tĩnh Mạt ở chỗ này, cũng khó mà đem tâm mạch hư hại của mình lần nữa nối lại.
Mặc dù tránh được một kiếp, nàng cũng hiểu rõ phó thân thể sứt mẻ này, căn bản không chống đỡ được bao lâu. Vừa rồi vì chạy trốn, nàng lại vi phạm ý tứ của Liễu Tĩnh Mạt, ăn thuốc tăng cường nội lực kia. Hôm nay độc trong người làm loạn, đã có dấu hiệu phát tác, mấy ngày nay, độc phát tác càng ngày càng thường xuyên, sự đau đớn đó một lần so với một lần khó mà chịu được, Hoa Dạ Ngữ không biết nếu một hồi phát độc mình còn có thể chịu nỗi hay không, nếu lúc đó có thể hôn mê ngủ mất thì tốt biết bao nhiêu. Nhưng nếu như ngủ thật, còn có thể nhìn thấy a chỉ nữa sao?
"A chỉ... Ngươi cùng ta trò chuyện, có được hay không?" Hoa Dạ Ngữ nỗ lực để cho mình bảo trì thanh tỉnh, cười hỏi Phó Bạch Chỉ. Nàng muốn cùng Phó Bạch Chỉ nói nhiều một chút, như vậy có thể quên khó chịu trên người.
"Ân, ngữ nhi muốn nói cái gì?" Phó Bạch Chỉ hôn trán Hoa Dạ Ngữ một cái, phát hiện đỉnh đầu nàng nóng gay gắt, người thì lạnh như miếng băng mỏng, nhịn không được ôm sát nàng.
"Thực ra, tình huống như vậy, không phải là ta chưa từng gặp qua. Khi còn bé Hoa gia gia đối xử với ta rất tốt, chúng ta lại không có chỗ nào để ở. Vào đông... cũng là tùy tiện tìm cái ngõ nhỏ tránh gió liền... ngủ. Khi đó, so với hiện tại... lạnh hơn rất nhiều."
"Nếu như ta có thể tìm được ngươi sớm hơn một chút thì tốt rồi."
Mặc dù biết Hoa Dạ Ngữ nói như vậy nguyên nhân rất lớn là muốn an ủi mình, nhưng Phó Bạch Chỉ có thể cảm thấy thần trí của nàng đã không rõ ràng lắm. Cặp mắt kia mờ mịt nhìn mình, ngũ quan xinh xắn rõ ràng đau đớn rồi lại ngấm ngầm chịu đựng, miễn cưỡng cười với mình. Dù dưới tình huống như thế, Hoa Dạ Ngữ vẫn rất đẹp.
"Sư tỷ... Ta đau quá..." Phó Bạch Chỉ mất thần trước mắt, Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên ôm chặc nàng, ở thời điểm nàng bất lực, sẽ luôn luôn gọi mình như vậy. Phó Bạch Chỉ vội vàng nhìn vết thương ở ngực Hoa Dạ Ngữ, phát hiện không có dị thường, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại kêu đau. Người này thường ngày thích nhất chịu chết chống đỡ, lúc nãy khó khăn như thế cũng không có hé răng, mà lúc này lại kêu đau, vậy nhất định là đau cực kỳ mới có thể như vậy.
"Đau chỗ nào? Có phải vết thương phía sau nứt ra rồi hay không?" Phó Bạch Chỉ vội vàng nhìn vết thương sau lưng Hoa Dạ Ngữ, lại bị đối phương có chút dùng sức hôn. Hoa Dạ Ngữ hôn rất cấp bách, nói là thân mật, không bằng nói là phát tiết. Thân thể nàng run rẩy kịch liệt, màu đen con ngươi mờ mịt luống cuống, tràn đầy sợ hãi cùng thống khổ. Nhìn ánh mắt của Hoa Dạ Ngữ, ngực Phó Bạch Chỉ phát đau, nàng tùy ý Hoa Dạ Ngữ dùng sức cắn đứt miệng của nàng, để cho máu lần thứ hai nhuộm dần đôi môi của hai người.
"Sư tỷ... Đau quá... Ở đây muốn nứt ra rồi." Hoa Dạ Ngữ mê man nói, nắm tay của Phó Bạch Chỉ đặt ở trước ngực nàng, dùng sức xoa ngực, không khỏi đụng tới khối đầy đặn bởi vì gặp lạnh mà căng phồng của nàng, khiến cho hơi thở của Hoa Dạ Ngữ càng thêm hỗn loạn. Phó Bạch Chỉ biết nàng khó chịu, chỉ có thể thả nhẹ lực đạo che ngực của nàng. Cách da thịt, trái tim ở trong đó thong thả mà vô lực nhúc nhích, giống như tùy thời đều có thể dừng lại vậy.
"Ngữ nhi, ngươi chống đỡ một chút, bây giờ ta dẫn ngươi đi tìm Liễu Tĩnh Mạt, hiện tại chúng ta phải đi." Phó Bạch Chỉ hốt hoảng đem y phục khô của hai người mặc tốt, lần nữa cõng Hoa Dạ Ngữ lên. Nhưng mà, cũng không biết là lửa này thu hút sự chú ý của bọn người Tạ Xuyên hay là bọn hắn căn bản là không có đi xa, một đám người đã đi đúng là chạy về, hiển nhiên là phát hiện các nàng.
"Tạ lão, bọn họ ở nơi nào!" Thấy Tạ Xuyên đang hướng ở đây phi thân mà đến, Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên nở nụ cười khổ. Hiện tại nàng rốt cuộc hiểu nhà dột suốt đêm gặp mưa là cái cảm giác gì, nhìn trong lòng đã hôn mê Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ ôm chặt lấy nàng. Đột nhiên cảm giác được, lúc đó buông tha cũng không có gì không tốt. Nàng biết Hoa Dạ Ngữ bị thương nặng hơn, không muốn buông tha cũng bất quá là lừa gạt mình. Nếu không cứu được Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ nàng cũng sẽ không sống tạm qua ngày, chẳng thà hiện tại cùng chết ở nơi đây.
"Phó chưởng môn! Cung chủ!" Ngay lúc Phó Bạch Chỉ muốn buông tha thanh âm của, Ám Ảnh bỗng nhiên từ bên kia truyền đến, nhìn vô số người cầm đuốc lần lượt mà đến, đám người đông nghịt kia trước đây Phó Bạch Chỉ tránh không kịp, nhưng bây giờ đối với nàng mà nói lại giống như là cứu tinh.
"Là người của minh tuyệt cung! Chú ý độc của bọn họ!" Bọn chính phái nhân sĩ hiển nhiên phát hiện Ám Ảnh bọn họ, vội vàng lui về phía sau mấy bước, cho Ám Ảnh thời gian đi qua. Thấy Hoa Dạ Ngữ hôn mê, Ám Ảnh vội vàng từ trong lòng ngực móc ra thuốc đưa vào trong miệng Hoa Dạ Ngữ. Lúc này chính là năm viên, Phó Bạch Chỉ hoang mang nhìn nàng, Ám Ảnh lại xụ mặt xuống.
"Phó chưởng môn không cần phải lo lắng, ta sẽ không hại cung chủ. Thuốc này ngươi cầm đi, tuy rằng ăn nhiều đối với cơ thể của cung chủ vô ích, nhưng nếu không ăn, lấy cơ thể bây giờ của cung chủ chắc chắn không chống nổi." Ám Ảnh cũng không thích Phó Bạch Chỉ, nhưng không thể không cung kính nàng. Nàng đã sớm biết lần này Hoa Dạ Ngữ đi ra ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm, mới có thể liên tục tìm người chú ý hành tung của bọn họ. Từ trước khi bọn chính phái nhân sĩ này hành động, bọn họ liền vội vã tới rồi, ai biết trên đường Ám Nhật bỗng nhiên làm phản, xử lý kẻ phản bội kia làm trễ nãi thời gian, mới tới trễ.
"Tốt, vậy chỗ này giao cho các ngươi, nàng bị thương rất nặng, ta phải mang nàng đi tìm Liễu Tĩnh Mạt."
"Phó chưởng môn, đáp ứng ta, vô luận như thế nào cũng đừng bỏ lại cung chủ."
"Ta sẽ không làm như vậy."
Phó Bạch Chỉ nói xong, mang theo Hoa Dạ Ngữ lên ngựa của Ám Ảnh, rất nhanh chạy đi. Chỉ là vừa mới chạy ra cánh rừng, liền gặp hai đạo nhân mặc trường bào màu xám. Bọn họ chặn đường của Phó Bạch Chỉ, Phó Bạch Chỉ chăm chú nhìn một cái, nhận ra bọn họ là người đã cứu mình vài lần ba lần, hai vị đạo trưởng của Hàn tuyệt viện.
"Hai vị tiền bối, lúc này ta đang có việc gấp, không cách nào nói lời cảm tạ với nhị vị các ngươi, xin hãy nhường đường." Phó Bạch Chỉ thận trọng đỡ lưng Hoa Dạ Ngữ, lúc này nàng không biết hai người này là địch hay là bạn, nhất định phải cẩn thận mọi việc.
"Phó cô nương, đường này không thông, xin hãy quay đầu lại." Quả nhiên, như Phó Bạch Chỉ đoán trong lòng, hai người đó dùng nội lực chặn con đường này lại, rõ ràng là muốn ngăn cản Phó Bạch Chỉ đi tìm Liễu Tĩnh Mạt.
"Hai vị tiền bối, ta không biết vì sao các ngươi muốn làm như vậy, nhưng người sau lưng là người quan trọng nhất của ta, hiện tại ta muốn mang nàng đi tìm đại phu, con đường này, ta phải đi." Phó Bạch Chỉ nói, muốn xông vào, chỉ là hai người kia đúng là tùy tiện vung tay lên, ngựa càng không dám bước tiếp về phía trước. Phó Bạch Chỉ cõng Hoa Dạ Ngữ muốn xuống ngựa, đột nhiên cảm giác được bên người mát lạnh, một người trong đó đã dùng khinh công dịch bước qua đây, tay đặt trên mạch đập của Hoa Dạ Ngữ.
"Tâm mạch nát hết, thuốc và kim châm cứu vô ích."
"Lời này của ngươi là có ý gì!" Nghe hắn nói như vậy, Phó Bạch Chỉ nhíu chặc chân mày, tuy rằng nàng đã sớm biết Hoa Dạ Ngữ bị thương nặng, nhưng không cho phép người khác tùy ý kết luận như vậy.
"Phó cô nương, tuy rằng ta chẳng biết ngươi muốn tìm vị thần y nào, nhưng lấy thương thế của vị cô nương này, chỉ sợ thời gian không nhiều. Hiện nay trên đời này, chỉ có một người cứu được nàng." Nghe đạo trưởng kia nói như vậy, Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên hiểu, bọn họ không phải muốn ngăn cản mình, mà là muốn giúp mình chỉ đường. Nàng ôm Hoa Dạ Ngữ quỳ trên mặt đất, trong bụng nghe được có thể cứu chữa, liền càng thêm lo lắng.
"Cầu tiền bối báo cho biết, là ai có thể cứu ngữ nhi, mặc kệ điều kiện gì, ta đều đáp ứng."
"Viện thủ Hàn tuyệt viện."
- -
Tác giả có lời muốn nói: ân, viện thủ, cầu nhắn lại.