"Mạch tượng của ngươi phù phiếm, nhìn như không sao, kì thực thân thể đã bị nội thương." Sau khi giúp Phó Bạch Chỉ chẩn đoán bệnh, Liễu Tĩnh Mạt nói như vậy, nàng cũng tò mò, rõ ràng trong trận chiến ở rừng Quỳ Hợi Phó Bạch Chỉ chỉ bị thương ngoài da, xác định là toàn thân trở ra, tại sao lại bị nội thương chứ?
"Mấy ngày trước ta đã biết sẽ thế này, chỉ là không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy."
"Có người đả thương ngươi?" Liễu Tĩnh Mạt thật sự tò mò, hiện nay trên chốn giang hồ, gần như không có người có thể đánh qua Phó Bạch Chỉ, có lẽ ngay cả chính nàng cũng khó mà tiếp hơn một trăm chiêu của Phó Bạch Chỉ.
"Bởi vì tình cảm chấn động quá lớn, băng tâm bí quyết phát sinh cắn trả."
"Cho nên nói, hôm nay ngươi tới tìm ta, là hy vọng ta cho ngươi biết, cách bỏ đi những chấn động tình cảm này?"
Liễu Tĩnh Mạt hỏi ngược lại, nàng đã sớm phát hiện gần đây thần thái của Phó Bạch Chỉ có chút chuyển biến tốt đẹp, không đần độn như trước nữa, không nghĩ tới băng tâm bí quyết này bá đạo như thế, còn sẽ cắn lại. Nghĩ đến quyết định của Hoa Dạ Ngữ, Liễu Tĩnh Mạt chỉ có thể bùi ngùi, có lẽ hai người thật sự là có duyên không phận, nếu trước đây Hoa Dạ Ngữ không có một lòng một dạ yêu Phó Bạch Chỉ như thế, tất cả mọi thứ bây giờ cũng sẽ không phát sinh.
"Cũng không phải là như vậy, ta đến tìm Liễu cốc chủ, là hy vọng ngươi nói cho ta biết, làm sao có thể huỷ bỏ băng tâm bí quyết." Phó Bạch Chỉ nói chắc chắc, mà trên mặt không có chút khổ sở hay bi thương, ngược lại mang theo một tia thoải mái. Liễu Tĩnh Mạt không nghĩ tới Phó Bạch Chỉ sẽ chủ động phế bỏ võ công này, địa vị, danh lợi của nàng hôm nay, đều là do băng tâm bí quyết mang tới, Liễu Tĩnh Mạt đã thấy qua dáng vẻ vô tích sự trước đây của Phó Bạch Chỉ, cho nên mới cho rằng để Phó Bạch Chỉ tự phế võ công là điều rất khó, nhưng mà, lúc này đây nàng lại nhìn lầm rồi.
"Sao ngươi lại muốn tự phế võ công, ngươi không hài lòng với những thứ hiện tại sao?"
"Ừ, không hài lòng. Ta từng cho rằng chỉ cần ta có năng lực, ta và Ngữ nhi có thể trải qua những ngày vui vẻ. Hiện tại ta phát hiện, ta càng có năng lực, hai chúng ta sẽ càng xa cách. Trước đây luyện băng tâm bí quyết đúng là bất đắc dĩ, giờ đây tất cả mọi thứ đã xong xuôi, võ công này, không có cũng được."
"Nhưng ngươi phải biết, huỷ bỏ băng tâm bí quyết, cũng không phải đơn giản là không có võ công." Liễu Tĩnh Mạt trầm tư chốc lát, cuối cùng quyết định đem hậu quả nói cho Phó Bạch Chỉ, mặc dù trong đầu nàng cũng hy vọng Phó Bạch Chỉ có thể trở lại dáng vẻ trước kia, chí ít có thể là trước khi Hoa Dạ Ngữ rời đi, một lần nữa vượt qua những tháng ngày vui vẻ, vậy cũng sẽ không có gì tiếc nuối.
"Ta hiểu rõ, cho nên ta chỉ muốn biết, nếu bỏ đi băng tâm bí quyết, ta có thể sẽ chết sao?" Phó Bạch Chỉ đã sớm chuẩn bị tâm lý gánh chịu bất kỳ kết quả gì, nàng có thể chấp nhận thân thể của mình trở nên kém đi, nhưng lại không muốn chết. Nàng huỷ bỏ võ công chính là vì cùng một chỗ với Hoa Dạ Ngữ, nếu như chết đi, vậy thì cái gì nàng cũng mất.
"Băng tâm bí quyết là nội công tâm pháp thần bí nhất của võ lâm, do viện thủ đầu tiên của Hàn tuyệt viện sáng chế, nhưng trên đời này người tập được nó, cũng chỉ có ba cái, ngươi có biết không?"
"Cái này... Ta cũng rõ." Nghe Liễu Tĩnh Mạt nói như vậy, Phó Bạch Chỉ cũng có chút kinh ngạc, trước đây trong nguyên gốc nàng không có nói nhiều về Hàn tuyệt viện, cũng không biết sao lúc mình tới thế giới này, Hàn tuyệt viện lại sống động như vậy.
"Quả thực việc này trên giang hồ rất ít người biết, trước đây cũng là cha ta nói cho ta." Không ai thấy qua tướng mạo của viện thủ đầu tiên của Hàn tuyệt viện, cũng không có ai biết nàng mạnh như thế nào. Sau khi sáng lập băng tâm bí quyết, nàng liền mai danh ẩn tích, kỳ quái là, viện thủ thứ hai của Hàn tuyệt viện vẫn chưa tu tập tâm pháp này, mãi cho đến người thứ ba, cũng chính là Thu Ánh Hàn, mới truyền lại băng tâm bí quyết cho ngươi.
"Ý của Liễu cốc chủ là, người tu tập băng tâm bí quyết, chỉ có ba, mà hai người kia, đều đã chết." Phó Bạch Chỉ cau mày, xem ra băng tâm bí quyết quả nhiên không phải là đồ tốt, chả trách không có ai học.
"Băng tâm bí quyết tuy rằng cường đại, nhưng quá nhiều tai hại, rất nhiều người không muốn mất đi thất tình lục dục, tự nhiên sẽ không luyện tâm pháp này. Đồng thời, muốn phế bỏ tâm pháp này, trừ khi tự đoạn kinh mạch toàn thân, phương pháp đó nguy hiểm, cho dù may mắn không chết, sau này cũng không có biện pháp tu luyện bất kỳ loại võ công nào nữa, đi vài bước sẽ cảm thấy uể oải, giống như một phế nhân."
Liễu Tĩnh Mạt cũng biết như vậy đối với Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ là quá tàn nhẫn, hai người bọn họ, một người thì vô tình vô dục, một người lại không có nhiều thời gian. Nhưng nếu muốn cho Phó Bạch Chỉ trở lại tình trạng như cũ, thì phải phiêu lưu mạo hiểm sinh tử, vả lại còn muốn liên lụy đến sức khỏe nửa đời sau. Đến lúc này, cuối cùng Liễu Tĩnh Mạt mới hiểu được, vì sao Hoa Dạ Ngữ muốn rời đi, không chịu để cho Phó Bạch Chỉ mạo hiểm.
Quá yêu một người, bất kể mình nếm bao nhiêu vị đắng, cũng sẽ không cam lòng để cho đối phương có chút xíu khó chịu.
"Cám ơn ngươi, Liễu cốc chủ, ta đã quyết định xong, hôm nay trước hết cáo từ, ta đi xem Ngữ nhi." Phó Bạch Chỉ nói xong, đứng dậy đi đến căn phòng của Hoa Dạ Ngữ, nhìn bóng lưng của nàng, Liễu Tĩnh Mạt rũ mắt, lấy tượng gỗ được điêu khắc tỉ mỉ ở trong ngực ra, nhẹ nhàng ma sát. Hoa Dạ Ngữ và Phó Bạch Chỉ, trải qua bao thăng trầm, nhưng ít ra các nàng còn có thể thấy nhau, nhưng Tử Linh, ngươi đang ở đâu? Có phải chỉ tới lúc ta cũng đối mặt với cái chết, ngươi mới có thể trở về hay không?
Phó Bạch Chỉ không có trực tiếp đến phòng của Hoa Dạ Ngữ, mà là đi phòng bếp lấy chút thức ăn, sau đó mới đi tới căn phòng kia. Mấy ngày nay nàng vẫn không thể nói vài câu với Hoa Dạ Ngữ, mỗi lần đến nếu không phải là Ám Ảnh nói nàng đã nghỉ ngơi, thì chính là Hoa Dạ Ngữ xa cách tùy tiện nói vài câu với nàng, hai người lại nhìn nhau không nói rồi xa nhau.
Phó Bạch Chỉ nghĩ nhất định là Hoa Dạ Ngữ đang giận mình, giận mình hôm đó đả thương nàng, giận mình làm chuyện ngu xuẩn hơn nửa năm qua. Nghĩ tới lại sắp đến sinh nhật của Hoa Dạ Ngữ, mỗi khi Phó Bạch Chỉ nhớ lại cảnh hai người ngồi trên nóc nhà uống rượu ở Thương khung môn, cũng sẽ vô cùng hoài niệm. May mà, hôm nay nàng và Hoa Dạ Ngữ đều còn sống, vậy là rất tốt rồi.
Một đường nhẹ nhàng tiêu sái, sau khi tìm về một ít tình cảm, tâm tình của Phó Bạch Chỉ cũng khá hơn rõ rệt, nàng vào trong sân của Hoa Dạ Ngữ, phát hiện Ám Ảnh không có chặn ở cửa, nhiều ít có chút hài lòng. Nhưng mà, nàng mới vừa đi tới cửa, lại nghe được bên trong có âm thanh khác thường truyền đến. Tựa như vui thích, lại mang theo nỗi thống khổ và ẩn nhẫn, như tiểu động vật khóc khẽ. Âm thanh này nàng quá rõ ràng, vô số đêm, Hoa Dạ Ngữ chính là phát ra âm thanh như vậy, trằn trọc vui vẻ dưới thân mình.
Phó Bạch Chỉ không quá tin tưởng vào lỗ tai của mình, tay nàng run run, muốn đẩy cửa ra, nhưng lúc này, âm thanh bên trong căn phòng lại lớn hơn chút nữa. "A... Ám Ảnh... dùng sức một chút... sâu một chút..." Nghe những lời này, Phó Bạch Chỉ đã quên mất mục đích mình tới đây, nàng cố sức đẩy cửa ra, bước nhanh vào bên trong, mới vừa đứng ở cửa, quả nhiên liền thấy hai người quấn quít lấy nhau ở trên giường.
Áo ngủ bằng gấm màu trắng phủ trên người các nàng, chỉ lộ ra bờ vai trơn bóng cùng bộ ngực, coi như không thấy được, Phó Bạch Chỉ cũng biết dưới chăn bông hẳn là cơ thể không mảnh vải. Ám Ảnh chống người ở trên Hoa Dạ Ngữ, tay phải không ngừng đong đưa dưới chăn bông, mà dáng vẻ của Hoa Dạ Ngữ giờ phút này, khiến cho Phó Bạch Chỉ dần dần mù quáng.
Tóc nàng mất trật tự, trước ngực còn quấn băng gạc, rõ ràng có chút tiều tụy, nhưng không cách nào che giấu vẻ quyến rũ quá mức xinh đẹp. Mỗi lần nàng động tình chính là loại cảm giác này, như một con hồ ly nhỏ lòng tham không đáy, khiến người ta không nhịn được muốn đòi lấy càng nhiều, muốn xem vẻ đẹp khi nàng nỡ rộ. Người này luôn luôn nói, nàng là vợ của mình, nhưng hôm nay, lại đang cùng một cô gái khác làm loại chuyện này.
Thấy mình qua tới, Ám Ảnh lộ vẻ kinh ngạc, nàng vội vàng kéo chăn, che nàng và Hoa Dạ Ngữ lại, giấu đầu hở đuôi như vậy, lại để cho Phó Bạch Chỉ bật cười. Nàng lớn tiếng cười, mang theo sự châm biếm cùng không cam lòng. Nàng vốn tưởng rằng lúc trước tự tay đả thương Hoa Dạ Ngữ đã đau nhức đến cực hạn, lại không nghĩ rằng trái tim này của nàng còn có thể cảm nhận được nỗi đau mãnh liệt như vậy.
Dao nhỏ từng cái từng cái quét qua lòng nàng, còn khó chịu hơn lúc thấy Hoa Dạ Ngữ và Úc Sầm cùng một chỗ. Khi đó, chí ít thứ nàng tìm là vật thay thế của mình, mà nay là Ám Ảnh, lại khiến cho nàng không hiểu. Ngữ nhi thật sự thay lòng, hay là nói những gì mình làm khiến cho nàng thất vọng rồi? Rõ ràng bản thân cũng đã quyết định biến về dáng vẻ trước kia, vì sao Ngữ nhi không chịu chờ nàng thêm một chút chứ?
Nàng cũng không muốn như vậy, nàng cũng muốn trở lại là Phó Bạch Chỉ trước kia, thậm chí vì lấy lại dáng vẻ đó, không tiếc mạo hiểm tính mạng, nhưng vẫn là chậm một bước sao?
Cổ họng dâng lên máu tươi làm cho toàn thân Phó Bạch Chỉ phát run, nàng ném bánh điểm tâm ở trên bàn, thấp giọng nói câu các ngươi tiếp tục, bước nhanh rời khỏi phòng. Nhìn nàng không lưu luyến chút nào tiêu sái rời đi, lúc này Ám Ảnh mới vội vàng chuẩn bị từ trên người Hoa Dạ Ngữ đứng lên, lại bị người này lôi kéo, ngã xuống lại.
"Cung chủ, kịch đã diễn xong, ta nên ngồi dậy."
"Ám Ảnh... Tiếp tục..." Hoa Dạ Ngữ thấp giọng nói, hai tròng mắt nàng trống rỗng, đã không còn tiêu cự. Cảm thấy thân thể của nàng đang phát run, Ám Ảnh đau lòng ôm lấy Hoa Dạ Ngữ, lại bị nàng lôi kéo, phủ lên chỗ còn mặc quần lót giữa hai chân.
"Cung chủ, Phó minh chủ đã đi rồi, chúng ta cũng diễn kịch xong." Ám Ảnh không biết Hoa Dạ Ngữ là thế nào, vừa rồi các nàng biết Phó Bạch Chỉ muốn đến, liền cố ý diễn vở này. Cho tới bây giờ, sắc mặt của Ám Ảnh còn mang theo vẻ ngượng ngùng đỏ ửng, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên nàng thấy cơ thể Hoa Dạ Ngữ, nhưng muốn nàng đưa tay chạm vào, vẫn để cho nàng thẹn thùng.
"Đúng vậy, nàng đi rồi, thế nhưng nàng bảo chúng ta tiếp tục, có phải ta nên tiếp tục hay không? Ám Ảnh, thân thể này của ta, bây giờ cũng chỉ có chút tác dụng đó. Nếu ta thực sự phản bội a chỉ, một chút niệm tưởng cuối cùng trong lòng ta có thể sẽ mất đi. Ngươi có thể coi đó là phát tiết, cũng có thể coi đó là giúp ta."
Hoa Dạ Ngữ đem tay của Ám Ảnh đặt lên quần lót của mình, chậm rãi mang theo nàng cởi ra lớp vải sau cùng này. Khi ngón tay bị đối phương cầm lấy đặt lên cái đùi trơn bóng Ám Ảnh cắn chặt răng, lần nữa đè lên người Hoa Dạ Ngữ.
"Cung chủ, ngươi cần gì chà đạp mình như vậy. Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta kính ngươi trọng ngươi, cũng thích ngươi, nhưng không phải là cái loại thích này. Ta không cách nào làm chuyện này với ngươi, bởi vì ta không có biện pháp phá hủy ngươi." Ám Ảnh nhẹ nhàng nói, mặc lại quần lót đã cởi ra cho Hoa Dạ Ngữ, nàng ngẩng đầu, thấy Hoa Dạ Ngữ ngơ ngác nhìn nóc nhà, nước mắt của nàng tích tụ trong vành mắt, nhưng thủy chung không có rơi xuống.
"Ám Ảnh, xin lỗi, là ta... quá trớn... ta lại muốn để cho ngươi hủy hoại ta, phá hủy một điểm hy vọng cuối cùng ta dành cho a Chỉ. Ta ích kỷ lại tự cho là đúng như vậy, nhất định là hỏng bét."