Mục lục
Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tại sao ngươi phải làm như vậy." Phó Bạch Chỉ nhìn Hoa Dạ Ngữ, nàng có thể nghe được nhân sĩ chính phái xung quanh đang kêu gọi mình giết chết Hoa Dạ Ngữ, nhưng nàng lại bất chấp những thanh âm này, chỉ nhìn cô gái cả người đầy máu trước mặt. Giờ khắc này, trái tim từ lâu không còn cảm nhận được bất cứ loại tình cảm nào của nàng đang bang bang rung động, từng đợt đau đớn như mũi khoan không ngừng đập vào lòng nàng, tựa như tại nơi sâu nhất trong buồng tim có thứ gì đó muốn chui ra ngoài, để cho ngực nàng đau đớn kịch liệt.

Người trước mắt, vốn nên là người thân cận nhất của mình, nếu như không có Hoa Dạ Ngữ, chỉ sợ Phó Bạch Chỉ nàng đã sớm chết bờ chết bụi ở nơi nào. Nàng là thê tử của mình, nàng nên bảo vệ nàng yêu nàng, không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương nàng. Nhưng hôm nay, mình lại tổn thương nàng sâu vô cùng. Viền mắt Phó Bạch Chỉ nổi lên màu đỏ tươi, nhưng không phải là cái loại đỏ muốn khóc, mà là một loại đau nhức phẫn nộ thậm chí căm tức, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Dạ Ngữ, ý muốn từ trong nụ cười của nàng tìm được cái gì, nhưng ngoại trừ vô lực, cái gì nàng cũng không nhìn thấy.

Tự trách và áy náy quét qua toàn thân, Phó Bạch Chỉ muốn khóc, lại phát hiện mình khóc không được. Thế nhưng lòng thật sự là đang khó chịu, loại khó chịu này còn đau đớn hơn trước kia ở nơi cực lạnh nàng cho rằng Hoa Dạ Ngữ đã chết. Nội lực trong thân thể giống như đang thiêu cháy đan điền, Phó Bạch Chỉ biết, đây là vì tâm tình của mình chấn động quá lớn mà thành.

Sở dĩ băng tâm bí quyết nội công tâm pháp mạnh như vậy, cũng là bởi vì nó đoạn tuyệt thất tình lục dục, chỉ khi nào tình cảm thiếu sót bắt đầu xao động, thì người luyện được băng tâm bí quyết mới gặp mối nguy hiểm bị cắn lại. Nhưng Phó Bạch Chỉ không để ý nhiều như vậy, nàng chỉ cảm thấy ngực rất khó chịu, nhìn Hoa Dạ Ngữ bị kiếm của mình tự tay đâm bị thương, nàng hận không thể chém đi hai tay của mình, hận không thể giết sạch đám người bức bách Hoa Dạ Ngữ ở xung quanh.

Đều là bọn họ, đều là những người này! Nếu như không có bọn họ, trước đây Hoa Dạ Ngữ cũng sẽ không bị thương, mình sẽ không tu luyện băng tâm bí quyết, hôm nay các nàng cần gì giằng co ở chỗ này! Nhưng xét đến cùng, đều là lỗi của mình, là chính tay mình dùng kiếm đâm nàng bị thương, Phó Bạch Chỉ, ngươi như vậy coi như người nào!

Tâm tình kịch liệt chấn động khiến cho Phó Bạch Chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, nàng không ngừng đè nén nội lực đang cháy rực trong cơ thể, hai tròng mắt càng ngày càng đỏ, tròng trắng mắt thậm chí đã bị tơ máu bao phủ, nhưng nàng lại hoàn toàn không phát hiện. Mà là siết nắm tay thật chặc, nhìn Hoa Dạ Ngữ.

"A... tại sao lại làm như vậy? Phó minh chủ quả nhiên lợi hại, tiểu nữ tử tài nghệ không tinh, mặc cảm. Chúng ta đã từng là bạn bè, không nghĩ tới ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy, nhưng cuối cùng ta vẫn sẽ không đi cùng ngươi." Hoa Dạ Ngữ nhìn gương mặt tái nhợt của Phó Bạch Chỉ, còn có vẻ mặt gần như tan vỡ của nàng, đau lòng nói. Mỗi một câu nói nàng đều nặng nề thở dốc, một kiếm này đâm quá sâu, để cho nàng cảm thấy tùy tiện hô hấp một cái, cũng có thể dây đến vết thương ở ngực.

Giờ khắc này, nàng rốt cuộc hoàn thành vở kịch đã lên kế hoạch từ lâu. Tuy rằng không phải lần đầu tiên bị kiếm đâm thủng cơ thể, nhưng lúc này Hoa Dạ Ngữ mới phát hiện, nỗi đau một kiếm này mang đến, mãnh liệt hơn năm đó rất nhiều. Thấy khuôn mặt hờ hững của Phó Bạch Chỉ cuối cùng cũng có chấn động, Hoa Dạ Ngữ yêu thương nàng, rồi lại có chút mừng rỡ. Hoá ra, mình thương tổn đến mức này, còn có thể để cho nàng lộ ra chút xúc động, mặc dù chỉ là một chút, vậy cũng đủ rồi.

Cho tới bây giờ đều là tình thâm, thế nhưng duyên phận giữa mình cùng Phó Bạch Chỉ, sợ là quá cạn. Hoa Dạ Ngữ không biết lòng mình bao lớn, mà ở trong đó tình yêu dành cho Phó Bạch Chỉ lại có bao nhiêu. Suy cho cùng thì Phó Bạch Chỉ có chỗ nào tốt đây? Nàng dịu dàng, nhưng chỉ là biểu hiện giả dối đối với mọi người, nàng cũng không phải đặc biệt xuất sắc, chỉ là rất nỗ lực làm tốt chuyện của mình. Ngay cả thái độ trước đây của nàng đối với mình, cũng là kém như vậy. Vì sao mình lại thích nàng? Thích từ lúc nào đây?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Quý Thứ Năm
4. Nhất Niệm Thành Kỳ
=====================================

Ở Thương khung môn nàng vì mình đứng ra, vứt bỏ thân phận chính phái cùng bình yên, nàng vì cứu mình, chân trần bò lên trên núi tuyết, thậm chí trong khoảnh khắc tưởng rằng mình đã chết, không chút do dự lựa chọn cùng mình rời bỏ thế giới này. Từ đầu đến cuối Hoa Dạ Ngữ đều biết, Phó Bạch Chỉ rất đơn giản cũng rất bình thường, thế nhưng nàng luôn luôn dùng tất cả nỗ lực mà nàng có thể, bồi bạn mình.

Ở trên đời này, sự ấm áp mà Hoa Dạ Ngữ hiếm khi cảm nhận được, đều là Phó Bạch Chỉ mang đến, người cho nàng hy vọng để tiếp tục kiên trì, cũng chính là Phó Bạch Chỉ. Hôm nay, tất cả mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Hoa Dạ Ngữ nhìn vết thương liên tục chảy máu trước ngực mình, lần đầu tiên nghĩ, té ra hô hấp chính là chuyện thống khổ như vậy.

Thế nhưng nàng lại rất vui vẻ, mình rốt cuộc giúp a Chỉ hoàn thành một chuyện cuối cùng. Như vậy, nàng sẽ trở thành anh hùng của tất cả mọi người, nàng giết yêu nữ tà giáo, giết kẻ làm xằng làm bậy, cứu vớt toàn bộ võ lâm. Nàng sẽ là minh chủ võ lâm của tất cả mọi người, chỉ tiếc, lại không còn là a Chỉ của mình nữa.

Bất quá không sao, nàng còn là Ngữ nhi của nàng, như vậy là đủ rồi.

Dựa vào chút sức lực cuối cùng, Hoa Dạ Ngữ rút loan đao trong tay ra, chậm rãi đi về phía Phó Bạch Chỉ, mỗi một bước đi, máu trên ngực nàng chảy càng nhiều, nàng cũng không quá mức lưu ý. Nhìn người trước mặt nhíu chặc chân mày, nàng thật muốn dùng nụ hôn của mình vuốt phẳng nó, thế nhưng nàng không thể làm như vậy.

"Sao Phó chưởng môn không cho ta một kích sau cùng đi? Ngươi như vậy... Ta phải đánh trả." Hoa Dạ Ngữ nói, tới gần Phó Bạch Chỉ, đặt loan đao cầm trong tay trước ngực nàng, nhẹ nhàng rạch ra một vết thương. Tuy rằng vết thương rất nhỏ, nhưng trên loan đao này có độc, một vết thương nhỏ cũng sẽ đưa người vào chỗ chết, Phó Bạch Chỉ không tránh, cũng không muốn tránh. Nếu Hoa Dạ Ngữ chết, mình sống, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Nhưng mà, vết thương chảy ra máu, lại là màu đỏ tươi đẹp, nhìn khuôn mặt tươi cười của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải. Giờ nàng mới hiểu được, trong máu Hoa Dạ Ngữ có độc, nhưng không ảnh hưởng tới mình chút nào. Cho nên nói, từ lúc vừa bắt đầu, người này không có ý định đả thương mình sao?

"Không có khí lực, chỉ có thể xước một ít, a Chỉ ngươi đang sợ cái gì vậy? Mọi thứ của ta, ngươi đã sớm bách độc bất xâm, làm sao ta có thể tổn thương ngươi." Khí lực trên tay Hoa Dạ Ngữ biến mất, loan đao cũng rơi xuống mặt đất. Phó Bạch Chỉ lắc đầu, đỡ lấy thân thể của nàng, người cũng quỳ trên mặt đất theo.

"Ngươi không có việc gì, thương thế của ngươi còn có thể trị được. Chết tiệt, ta... ta không biết mình làm sao vậy? Ngữ nhi, ngươi nói cho ta biết, ta làm sao mới có thể làm cho ngươi khá hơn một chút, ta nên làm như thế nào, mới có thể biến thành Phó Bạch Chỉ bình thường của trước đây, ta không biết nên làm thế nào mới tốt. Trong lòng ta thật là khó chịu, Ngữ nhi... Cầu ngươi... Đừng rời bỏ ta."

Phó Bạch Chỉ thống khổ nói, khóe miệng tràn ra máu tươi đỏ thắm, nàng cố nuốt xuống chất lỏng trong cổ họng. Nàng biết mình không có đâm trúng tim Hoa Dạ Ngữ, nếu như trị liệu ngay, hẳn là còn có thể vãn hồi. Đem sự kích động khó có được của nàng nhìn trong mắt, Hoa Dạ Ngữ ngưng mắt nhìn chăm chú vào gương mặt của Phó Bạch Chỉ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve. Từ lúc mới bắt đầu chuẩn bị cái kế hoạch này, nàng đã biết làm như vậy không chỉ là tàn nhẫn với mình, cũng tàn nhẫn với Phó Bạch Chỉ.

Đây là một canh bạc mình và Phó Bạch Chỉ đều thắng, nhưng cũng là canh bạc tàn nhẫn nhất với các nàng. Nỗi đau tự tay tổn thương người yêu Hoa Dạ Ngữ đã nếm qua, cho nên nàng hiểu rõ nỗi đau của Phó Bạch Chỉ bây giờ, cho dù người này không cảm giác được thất tình lục dục, nhưng nàng không có mất trí nhớ, những gì hai người trải qua sẽ làm nàng khó chịu lại vô lực. Nhưng mình nhất định phải làm như vậy, mới có thể để cho gút mắt của hai người hoàn toàn kết thúc.

A chỉ, nếu ngươi biết chân tướng, sẽ trách ta sao? Hoa Dạ Ngữ nói thầm, giơ bàn tay nhuốm máu lên, nhẹ nhàng sờ sờ gò má của Phó Bạch Chỉ, làm khuôn mặt trắng nõn của nàng cũng dính đầy màu đỏ. Sau đó, nàng cố sức đẩy Phó Bạch Chỉ ra, chống đỡ cơ thể gần như hỏng mất đứng lên.

"Ta không thể đi cùng ngươi, ta... ta đã... hoàn thành.... ta phải đi thôi, phải đứng chờ Tĩnh Mạt tới tìm ta." Bởi vì động tác đứng dậy, vết thương ở ngực của Hoa Dạ Ngữ lại bị nứt ra, lúc này hai tròng mắt của nàng đã không có tiêu cự, nàng đẩy Phó Bạch Chỉ ra, nghiêng ngã lảo đảo đi về phía bên kia rừng Quỳ Hợi. Thấy nàng muốn đi, mà Phó Bạch Chỉ lại không có bất kỳ phản ứng nào, đám nhân sĩ chính phái đã ào ào giơ vũ khí trong tay lên, còn quân sĩ triều đình thì nâng cung tên trong tay lên.

"Giết yêu nữ này, đem nàng thiên đao vạn quả, băm thây trăm khúc." Cũng không biết là ai hô lên một tiếng này, Phó Bạch Chỉ nhịn xuống máu tươi dâng trào, trước lúc mọi người xuất thủ, nàng rất nhanh đến bên người Hoa Dạ Ngữ, vươn tay phải ra, không chút lưu tình rút trường kiếm trong ngực Hoa Dạ Ngữ ra. Đau đớn kịch liệt khiến cho Hoa Dạ Ngữ đứng không vững, máu tươi nóng hổi đỏ sậm chảy đầy đất, nhưng nàng vẫn đứng ở đó.

Nhìn máu chảy đầy đất, Phó Bạch Chỉ cảm thấy cảnh tượng lúc này thật là quen thuộc, sáu năm trước, nàng cũng là thấy máu Hoa Dạ Ngữ chảy đầy đất mà bất lực như thế, sáu năm sau ngày hôm nay, nàng lại là kẻ tự tay đả thương Hoa Dạ Ngữ.

"Xin lỗi." Phó Bạch Chỉ nói, tụ khởi nội lực, một chưởng đánh vào người của Hoa Dạ Ngữ, nhìn người nọ như lá rụng chầm chậm ngã vào trong ngực nàng, rốt cục lúc này Phó Bạch Chỉ mới nhịn không được, nôn ra một đống máu tươi. Nàng nghĩ trong khoảnh khắc Hoa Dạ Ngữ ngã xuống, tim của mình cũng bể nát, bằng không, đã sớm không cảm nhận được tình cảm nàng, sao lại khó chịu như vậy?

Nhìn người đã không còn hô hấp trong lòng, Phó Bạch Chỉ nhìn cần cổ trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng lấy vật nàng đang đeo ra, miếng ngọc bội này, nhiều lần qua tay hai người các nàng, cuối cùng... vẫn vào tay mình. Nghĩ đến câu nói vừa rồi Hoa Dạ Ngữ lưu lại, Phó Bạch Chỉ ôm nàng lên, đứng ở trong rừng.

"Nàng đã chết."

A chỉ, dẫn ta đi.

- -

Tui tưởng sư tỷ sẽ giết hết đám đó chứ:<

Chương này có vẻ khá hợp với bài Đưa em đi của chế Rainie Yang ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK