"Yêu nữ tà giáo, ngươi lại dùng thủ đoạn như vậy giết hại tính mạng người khác, hôm nay chúng ta nhất định phải băm ngươi ra trăm khúc!" Không cần nghi ngờ, Hoa Dạ Ngữ xuất hiện đưa tới sự căm hờn của chính phái nhân sĩ, mà thủ đoạn giết người vừa rồi của Ban Xi càng làm cho bọn họ vừa giận vừa sợ. Hai nhóm người an tĩnh đứng song song, cũng không biết là ai động thủ trước, liền dây dưa đánh nhau lần nữa.
Thế cục bây giờ đối với chính phái mà nói là thập phần bất lợi, trước có Minh tuyệt cung, sau lại có dược nhân, nhưng Phó Bạch Chỉ lại thờ ơ với những người khác, trong lòng trong mắt của nàng, cũng chỉ có một mình Hoa Dạ Ngữ. Có lẽ là cảm giác được khí tức của Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ, rất nhiều người không dám đến gần các nàng, mà là đơn độc chừa ra một khoảng không gian không nhỏ cho hai người.
"Bây giờ ngươi muốn kết thúc như thế nào." Phó Bạch Chỉ thu hồi trường kiếm về lại bên hông, nàng không thấy rõ vẻ mặt của Hoa Dạ Ngữ giờ phút này, càng không biết trong mắt nàng mình ra sao, chỉ cần bây giờ Hoa Dạ Ngữ nói một câu muốn mình mang nàng đi, thì Phó Bạch Chỉ nàng cái gì cũng không cần, lập tức cùng nàng ly khai.
"Ta cũng không hiểu, cái kết thúc mà Phó minh chủ nói là có ý gì."
"Ta là nói, nếu như ngươi muốn đi, ta có thể mang ngươi đi, những gì ta nói hôm qua đều giữ lời. Hai chúng ta có thể ly khai, đi đến một nơi không có ai, ngươi..." Phó Bạch Chỉ nói ra đề nghị của nàng, nhưng Hoa Dạ Ngữ không có cho nàng cơ hội nói hết. Chỉ bạc nho nhỏ từ mười ngón bắn ra, rõ ràng là sợi tơ cực kỳ mềm mại, lại sắc bén như lưỡi dao.
Phó Bạch Chỉ có thể thấy rõ cây cối chung quanh bị từng sợi chỉ bạc cắt ngang, nhưng mảnh gỗ bén nhọn kèm theo chỉ bạc bắn về phía mình. Phó Bạch Chỉ vội vàng nghiêng người tránh thoát, cùng lúc đó Ban Xi đang phi thân nghênh đón, táp về phía cổ của nàng. Phó Bạch Chỉ không quên trên chỉ bạc của Hoa Dạ Ngữ có độc, mà bản lĩnh giết người của Ban Xi vừa rồi nàng cũng gặp qua, tự nhiên không thể phớt lờ.
Nàng nguyện ý chết ở trên tay Hoa Dạ Ngữ, nhưng không phải vào thời điểm này. Phó Bạch Chỉ liếc mắt nhìn về đám người chính phái nhân sĩ đang tụ tập phía sau, nếu mình chết, liền không có ai mạnh như mình che chở cho Hoa Dạ Ngữ. Mặc dù bây giờ chính phái nhân sĩ đều là một đám ô hợp, nhưng khó đảm bảo không có những biến cố khác. Đến lúc đó, nếu chính tà hai phái và triều đình cùng nhau vây đánh Minh tuyệt cung, một mình Hoa Dạ Ngữ làm sao có thể địch lại những người này. Từ đầu đến nay, điều nàng mong muốn chỉ là để cho Hoa Dạ Ngữ ly khai cái mảnh đất nguy hiểm này, chứ không phải là giúp đỡ chính phái nhân sĩ ăn hiếp nàng.
"Hoa Dạ Ngữ, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì." Phó Bạch Chỉ chưa từng đánh trả, né tránh có chút thảm hại. Nàng thấp giọng hỏi, phải sử dụng kiếm tháo gỡ những chỉ bạc tinh vi, nàng có thể cảm giác được nội lực hiếu chiến đang thúc giục xúc mình đánh trả, nhưng lại liều mạng áp chế chân khí trong cơ thể, để tránh thương tổn tới nội công cũng không thâm hậu Hoa Dạ Ngữ.
"Ta muốn làm gì, không phải Phó minh chủ rất rõ ràng hay sao? Ta a, tự nhiên là muốn giết ngươi a." Hoa Dạ Ngữ nói, đã phi thân lên, váy dài màu lửa đỏ của nàng bay tán loạn trong gió, lại khó che giấu dáng người duyên dáng. Thấy nàng qua tới rất nhanh, trong tay lấy ra một cây đao nhỏ, hướng thẳng tới mặt mình, Phó Bạch Chỉ giơ vỏ kiếm lên ngăn lại, rất nhanh lắc mình tạo ra khoảng cách với Hoa Dạ Ngữ.
"Ta không hiểu tại sao ngươi muốn giết ta, nếu như ngươi hận ta, có thể trực tiếp tìm ta báo thù, ngươi như bây giờ, rốt cuộc là có ý gì." Phó Bạch Chỉ nhíu chặc chân mày, trong mắt đã dẫn theo chút lạnh ý, nghe nàng nói như vậy, Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên cười rộ lên, tiếng cười kia rất nhẹ, lại tràn đầy châm chọc, từng chút từng chút đâm vào trong đáy lòng Phó Bạch Chỉ.
"A chỉ, xem ra ngươi vẫn không hiểu, ta ghét ngươi bây giờ đến mức nào." Hoa Dạ Ngữ cũng không nói nhiều, rất nhanh nâng loan đao bén nhọn lên, hướng về phía Phó Bạch Chỉ đâm tới. Hai đạo thân ảnh một đỏ một trắng đan xen vào nhau, Phó Bạch Chỉ phát hiện tốc độ của mình rõ ràng không bằng Hoa Dạ Ngữ, không để ý một chút, cánh tay liền có một vết thương, kéo theo vết thương chưa lành hẳn trước đó. Tuy rằng đau, nhưng Phó Bạch Chỉ ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái.
"Ngươi bây giờ, làm cho ta cảm thấy rất xa lạ." Phó Bạch Chỉ bưng cánh tay bị thương, thấp giọng nói. Nghe xong lời nói này, thân ảnh của Hoa Dạ Ngữ hơi dừng lại một chút, hai tròng mắt giấu ở sau mặt nạ buông xuống một ít, nàng đem đường nhìn rơi vào trên cánh tay bị thương của Phó Bạch Chỉ. Rõ ràng trước khi tới nàng đã quyết định phải nhẫn tâm, nhưng bây giờ thực sự đả thương người này, nàng vẫn sẽ cảm thấy yêu thương.
Tất cả người trong Minh tuyệt cung và chính phái đều ở đây, Hoa Dạ Ngữ biết, mình nhất định phải nhẫn tâm, không thể lộ ra một chút kẽ hở. Nàng chính là yêu nghiệt tà giáo mà mọi người cho là yêu nữ, nàng chính là kẻ giết người không chớp mắt, coi mạng người như cỏ rác. Mà Phó Bạch Chỉ, nàng là môn chủ được người người trong chính phái kính ngưỡng, đây là nguyện vọng ban đầu của nàng, mình cần phải giúp nàng hoàn thành.
Người nàng lo lắng nhất, người thật sự không bỏ xuống được, chính là Phó Bạch Chỉ trước mặt đây. Sáu năm trước, người này lúc nào cũng thích cậy mạnh, mặc dù bị thương cũng cắn răng chịu đựng, không muốn để cho mình nhìn ra, cho nên khi đó Hoa Dạ Ngữ chỉ biết, mọi chuyện nàng phải thuận theo a chỉ, người này mới có thể hài lòng, mới có thể có thật nhiều tự tin.
Mà nay, a chỉ trở nên mạnh mẽ, không bao giờ cần giúp mình nàng hoàn thành bất cứ chuyện gì nữa. Biểu tình lạnh nhạt nhìn không ra vui hay buồn, cũng không nhìn ra sự quan tâm dành cho mình trong mắt. Coi như mình đả thương nàng, nàng vẫn biểu hiện không hề gì, không tức cũng không giận mình. Chính phần vô vị này làm cho Hoa Dạ Ngữ sợ hãi, để cho Hoa Dạ Ngữ chặt đứt tất cả hy vọng.
A chỉ, ngươi cũng biết ta thực sự rất ghét ngươi như vậy, nhưng ta càng ghét mình bây giờ hơn. Rõ ràng thích ngươi như thế, nhưng không thể không đả thương ngươi. Nếu ngươi thật tức giận liền đánh trả, không nên nhịn mới tốt.
"Xa lạ? Sợ là cho tới bây giờ Phó chưởng môn cũng không biết người nào mới thật sự là ta đi." Từ trong suy tưởng tỉnh lại, Hoa Dạ Ngữ vừa cười vừa nói, nàng dùng chỉ bạc cắt ngón tay, đem độc phun lên từng sợi tơ, Ban Xi nghe thấy mùi máu của Hoa Dạ Ngữ càng thêm hưng phấn, mà những dược nhân kia cũng giống như là phát điên điên cuồng hét lên.
Phó Bạch Chỉ biết máu của Hoa Dạ Ngữ đối với độc vật mà nói là sự tồn tại như thế nào, càng biết rõ nếu như dính phải máu này sẽ chết ngay. Vô luận như thế nào nàng không thể chết trong tay Hoa Dạ Ngữ ở chỗ này, như vậy chỉ mang đến cho người này càng nhiều phiền phức, chính là vận dụng vũ lực, cũng phải mang Hoa Dạ Ngữ đi. Nghĩ tới đây, Phó Bạch Chỉ rốt cục cầm trường kiếm trong tay, rút vỏ đao rất nặng ra ném xuống đất.
Sợi tơ màu bạc và lưỡi dao sắc bén chạm vào nhau, phát sinh tiếng leng keng, Phó Bạch Chỉ cuối cùng cũng lấy ra một chút bản lãnh, nàng không muốn tiếp tục hèn nhát nữa, cũng là bởi vì nội lực trong cơ thể xao động làm cho tình cảm của nàng càng trở nên đơn bạc. Cảm thấy mỗi một kiếm của Phó Bạch Chỉ đều đổ đầy nội lực, cảm giác áp bách mạnh mẽ mỗi một lần đi qua chỉ bạc đánh vào người, để cho Hoa Dạ Ngữ cổ họng dâng lên từng trận tanh mặn, nhưng ngực lại cảm thấy thỏa mãn.
Cuối cùng a chỉ của nàng đã trở nên lợi hại, mặc dù sau đó không có mình ở bên người, cũng sẽ không bị bất luận kẻ nào ức hiếp.
"Thế nào, lúc nãy không phải là nói muốn giết ta sao, sao giờ lại rút lui rồi?" Phó Bạch Chỉ lạnh nhạt nhìn Hoa Dạ Ngữ lui về phía sau từng bước, khóe môi nhếch lên châm biếm ngay cả chính nàng cũng không có phát giác. Thấy bộ dáng của nàng, ngón tay của Hoa Dạ Ngữ khẽ run, chợt, biến mất thật lâu Ban Xi bỗng nhiên từ đằng sau bay thẳng đến, mà Hoa Dạ Ngữ cũng nhắm ngay thời khắc chuyển biến này, cầm loan đao phi thân đi.
Phó Bạch Chỉ đương nhiên đã sớm nhận ra sự tồn tại của Ban Xi, nàng bổ một kiếm về phía sau, một kiếm này tốc độ vừa nhanh lại vừa mạnh, ngay cả Ban Xi cũng vô pháp tránh né. Cánh liền bị mũi kiếm hung hăng cắt hơn phân nửa, đau nhức khiến cho hai mắt Ban Xi đỏ lên, trong miệng phát ra tiếng rên rĩ thê lương, liều mạng bay thẳng về hướng ánh mắt của Phó Bạch Chỉ.
Trước mặt là Ban Xi, sau lưng là Hoa Dạ Ngữ, cho dù cảm giác Hoa Dạ Ngữ đến, nhưng Phó Bạch Chỉ lại theo bản năng không có phản kích, chỉ nghiêng người muốn tránh thoát đi. Thực ra nàng dùng nội lực hoặc đâm kiếm về phía sau là có thể phá giải đòn tấn công của Hoa Dạ Ngữ, nhưng Phó Bạch Chỉ hết lần này tới lần khác lại lựa chọn không phòng bị chút xíu nào. Vai bị loan đao đâm thủng, máu tươi rất nhanh theo vạt áo chảy xuôi xuống, Phó Bạch Chỉ cắn chặt răng, dùng nội lực tạo thành một lá chắn ngăn cản không khí, đánh bay Ban Xi, đồng thời cầm lấy loan đao đó bẻ gẫy, ném xuống đất.
"Xem ra ngươi thật sự rất muốn giết ta, bất quá chỉ bằng con chim này cùng với một loan đao nát vụn, hình như là vô ích." Phó Bạch Chỉ liếc nhìn Ban Xi đang hấp hối, rồi lại xoay người nhìn về phía Hoa Dạ Ngữ, áo trắng trên người nàng đã sớm bị máu nhuộm thành màu đỏ, nhưng khuôn mặt vẫn như cũ điềm đạm yên tĩnh, thấy trong mắt nàng lóe lên ánh sáng màu trắng xanh, đó là khi băng tâm bí quyết vận hành đến tầng thứ ba vô ngã, mới có.
Hoa Dạ Ngữ đem đường nhìn rơi vào trên tay trên vai Phó Bạch Chỉ, khe khẽ cười, cũng chỉ có chính nàng mới biết được, giờ phút này dáng tươi cười của nàng có bao nhiêu gượng gạo. Còn chưa chờ nàng nói cái gì, Phó Bạch Chỉ chợt vọt tới trước mặt nàng, một chưởng hướng về phía bụng của nàng mà đánh. Lần này tới nhanh, tuy rằng Phó Bạch Chỉ thủ hạ lưu tình, nhưng dù sao nội lực của Hoa Dạ Ngữ cũng thua nàng, bị trúng một chưởng này, Hoa Dạ Ngữ có chút chật vật ngã ngồi xuống đất, nôn ra một ngụm máu tươi, nhưng ý cười trong mắt lại rực rỡ hơn rất nhiều.
Nàng chống đỡ cơ thể muốn đứng lên, thân thể bỗng nhiên bị Phó Bạch Chỉ đè lên cái cây phía sau, không thể động đậy. Nhìn gương mặt Phó Bạch Chỉ gần trong gang tấc, Hoa Dạ Ngữ có chút hoảng hốt, giống như trở lại những ngày hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thân mật khắng khít trước đây. Bên tai là thanh âm ôn nhu của nàng, mà cơ thể, cũng ở trong vòng tay mềm mại của nàng.
"Hoa Dạ Ngữ, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, có nguyện ý đi với ta hay không. Nếu ngươi không đi, hôm nay cho dù cắt đứt hai chân của ngươi, ta cũng phải đem ngươi mang đi." Phó Bạch Chỉ thấp giọng nói, hai tròng mắt hiện lên màu đỏ tươi không bình thường. Nghe được lời nói này của nàng, Hoa Dạ Ngữ cười nhạo, vươn tay nắm lấy cánh tay của nàng, ánh mắt dưới lớp mặt nạ thẳng tắp nhìn nàng.
Hình như đã rất lâu rồi, mình không có nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy, hôm qua trời tối không thể nhìn rõ, lúc này mới phát hiện, Phó Bạch Chỉ cũng gầy đi rất nhiều. Lời vừa rồi bá đạo như vậy, thật sự là nàng nói cho mình sao? Hoa Dạ Ngữ hơi híp mắt ra, cảm thấy cơ thể không có được nửa điểm khí lực, giống như tùy thời đều có thể ngủ mất, nhưng nàng lại muốn chống đỡ cơ thể, đề cao tinh thần.
Nàng đã suy nghĩ rất lâu, nếu mình làm một kẻ đào ngũ, có phải nhẹ nhõm hơn hiện tại rất nhiều hay không. Không thực sự trải qua, người nào cũng sẽ không hiểu cái loại đau đớn khi tự tay dùng lưỡi dao tổn thương người mình yêu, còn dằn vặt khổ sở hơn cái cảm giác đau điếng người, lệch xương đứt gân. Đôi tay này đã nhuộm máu của Phó Bạch Chỉ rất nhiều lần, để cho chính bản thân Hoa Dạ Ngữ cũng chán ghét muốn chặt nó đi, nhưng nàng lại không thể làm như vậy.
Mặc dù lời Phó Bạch Chỉ vừa nói rất bá đạo, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại cảm thấy ấm lòng. Người này muốn dẫn mình đi, cái người ban đầu luyện băng tâm bí quyết, luôn muốn xa lánh mình, rốt cuộc muốn dẫn mình đi. Nàng là vợ của nàng, vĩnh viễn đều là, Phó Bạch Chỉ muốn dẫn nàng đi đâu, nàng liền đi đó. Nhưng bây giờ, Hoa Dạ Ngữ ngước mắt nhìn nhưng người chung quanh, cười lắc đầu.
Nhiều người nhìn như vậy, nàng làm sao có thể cùng Phó Bạch Chỉ đi. Nàng làm sao có thể bởi vì trong lúc nhất thời động tâm mà làm xáo trộn tất cả kế hoạch, mình chỉ là yêu nữ tà giáo, mà nàng... từ nhiều ngày trước đây, cũng chỉ là một vị bằng hữu ngay cả nói cũng nói không được.
Ngươi nên hào quang vạn trượng, mà vực sâu sau lưng ngươi, liền để ta giúp ngươi ngăn trở.