Người đàn ông này, rốt cuộc tại sao không nhận điện thoại của cô? Anh muốn hủy hôn ước cũng phải cho cô vài cái lí do chứ! Anh đã nói vĩnh viễn không rời xa cô, một hai tin tức mà xóa sạch ư? Chẳng lẽ, cả đời anh cũng không nhận điện thoại của cô gọi tới sao?
Tiêu Tử Phượng không gọi được điện thoại của Đường Long, lái ô-tô chạy thẳng tới tập đoàn Đường Thị. Đến tập đoàn Đường Thị, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Đường Long. Thư kí nói cho cô biết, căn bản tổng giám đốc chưa tới công ty!
Người này luôn cuồng công việc, ngày thường sống ở công ty luôn. Hôm nay lại đi nơi nào, thậm chí ngay cả công ty cũng không tới? Chẳng lẽ, vì muốn tránh né cô? Anh tránh được mùng một, còn có thể tránh được 15 sao?
Cô không tin, cô không tìm được anh! Nói không chừng, người này ở cùng với con hồ ly Đậu Mật Đường đấy chứ?
Cô cũng đi theo đến đường số 3 Hòa Bình? Đúng, phải đi tìm con hồ ly tinh kia! Nếu như anh ở chỗ Mật Đường, cô nhất định phải ngay trước mặt hàng xóm con hồ ly tinh kia, mắng nó một trận! Để về sau, ả không còn thể diện ra cửa gặp người được!
Khi Tiêu Tử Phượng đến đường số 3 Hòa Bình, lại lần nữa vồ hụt. cửa nhà Mật Đường dán tấm biển tuyển nhân viên lái taxi. Cô hỏi thăm hàng xóm một bên, mới biết họ đã chuyển đi. Hỏi chuyển đến đi đâu, hàng xóm kia chỉ lắc đầu!
Dù cô có đào xuống đất 3 nghìn mét, cô cũng phải tìm được đôi nam nữ chó má này.
Tiêu Tử Phượng mua một dao nhỏ sắc bén ven đường, bỏ vào túi xách của mình. Cô lại một lần nữa lái ô-tô lên đường, mục tiêu lần này là Đường Uyển. Đường Long có thể tránh cô, Đậu Mật Đường có thể dọn nhà. Cô không tin, người tàn phế Đường Thương Long cũng có thể biến mất một cách thần bí!
Đến ngoài cửa sắt Đường uyển, Tiêu Tử Phượng liền nghe đến hò hét của hai đứa bé. Cô ghé đầu vô nhìn, là hai tiểu tinh linh tầm ba bốn tuổi đang rượt bắt nhau trong vườn.
Tại sao Đường Uyển lại có thể có con nít? Đường Thương Long già rồi, đứa nhỏ này không phải là ông! Chẳng lẽ, đứa nhỏ này là con của Đường Long hay sao? Chẳng lẽ, đây chính là con của Đậu Mật Đường? Không thể nào! Bọn họ mới quen không có mấy ngày, làm sao có thể có đứa con lớn chừng này?
"Tiểu Vương, mở cửa." Tiêu Tử Phượng nhìn thấy bảo vệ Tiểu Vương, bảo anh mở cửa cho mình.
"Tiêu tiểu thư, thiếu gia của chúng tôi không có ở nhà. Cô hẹn được với cậu chủ thì quay lại đây sau!" Tiểu Vương từ chối yêu cầu của Tiêu Tử Phượng.
"Tiểu Vương, cậu mở cửa cho tôi! Trước kia tôi tới Đường uyển, lúc nào gặp mặt mà thiếu gia nhà cậu không ở nhà, cũng để tôi đi vào mà." Tiêu Tử Phượng giận dữ, vọt một cái lên phía trước. Một bảo vệ giữ cửa, phải dùng ánh mắt thấp kém như thế nhìn người sao?
"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Tình hình không phải đã khác rồi sao?" Tiểu Vương cười cười, chỉ thiếu đem chuyện thiếu gia bọn họ bỏ rơi Tiêu Tử Phượng nói ra.
"Đường Long, em biết anh ở trong. Anh ra ngoài, anh ra ngoài đây cho em! Tại sao không dám gặp em? Chẳng lẽ, trong lòng anh có quỷ? Hay không có mặt mũi nhìn người hả?" Tiêu Tử Phượng bị lời nói Tiểu Vương khiêu kích, không khỏi giận điên lên. Anh không có ở công ty, cũng không ở đường số 3 Hòa Bình. Nếu không ở nhà, vậy thì quá kỳ lạ rồi!
"Tiểu Vương, mở cửa ra! Lão gia phân phó, để Tiêu tiểu thư đi vào." A Trung đi ra.
"Dạ." Tiểu Vương thấy A Trung, anh vội vàng mở cửa. Cửa sắt, chậm rãi khởi động, tách sang hai bên.
Tiêu Tử Phượng đi vào cửa, thái tử Long vừa lúc chạy tới trước mặt cô. Tiêu Tử Phượng nhìn thấy mặt của Tiểu Long, thiếu chút nữa muốn sặc khí. Gương mặt đó, chính là phiên bản của Đường Long. Cô có thể xác định, đứa bé này là con của Đường Long!
Tiêu Tử Phượng chán ghét liếc mắt nhìn Thái tử Long, xoay người đi về phía phòng khách. Phía sau của cô, chính là A Trung. Từ khi Tiêu Tử Phượng vào cửa, A Trung tỉ mỉ theo sát phía sau. Nếu như cô có bất cứ hành động mờ ám nào, anh sẽ ra tay ngăn cản ngay lập tức!
Trong đại sảnh, Đường Thương Long đang nói chuyện nhà với Đậu Ngọc Nga. Đề tài giữa bọn họ, đơn giản là chuyện xung quanh thái tử Long cùng Công chúa Phượng.
Tiêu Tử Phượng vừa vào phòng khách, hai người liền đình chỉ nói chuyện. Bọn họ đều đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Tiêu Tử Phượng.
"A Trung, rót trà cho Tiêu tiểu thư." lời của Đường Thương Long vừa dứt, A Trung ứng tiếng ra, rót trà cho Tiêu Tử Phượng.
"Bác trai, A Long đâu? Anh ấy đang nơi nào? Con muốn nhìn thấy anh ấy!" Tiêu Tử Phượng quét mắt về phía Đậu Ngọc Nga một cái. Người phụ nữ trung niên này, mặc dù đã ngoài 50. Nhưng vẫn nhìn ra, bà là mẹ Đậu Mật Đường. Ha ha, người nhà họ, cư nhiên cũng biết tiến dần từng bước nữa à!
"Tử Phượng, cháu tới thật không khéo. A Long, nó mới vừa ra ngoài." một nhà Mật Đường, mới vừa dời đến Đường Uyển. Đường Long liền không kịp chờ đợi mang Mật Đường ra ngoài. Lúc này, chắc đang ở ngôi nhà nhỏ phía sau."Có chuyện gì, cháu nói cho bác biết!"
"A Long đối với cháu như vậy, đây là muốn ép cháu chết! Cháu làm chuyện gì sai lầm, lại bị anh ấy làm nhục như vậy. Bác à, cháu muốn một câu trả lời hợp lý! Hôm nay, mấy người không cho cháu một câu trả lời hợp lý, cháu sẽ chết ở nhà này!" Tiêu Tử Phượng lấy ra môt con dao từ trong túi xách, kề ngay cổ mình! Cô cũng không tin, Đường Long nhìn thấy cô chết, còn ẩn núp không chịu ra được.
"Tử Phượng, đừng làm loạn. A Trung, gọi điện thoại cho A Long cùng vợ chồng tổng giám đốcTiêu. Để cho bọn họ tới đây, đem chuyện này nói ra, cho Tử Phượng một cái công đạo!" Đường Thương Long vừa ngăn cản Tiêu Tử Phượng, vừa phân phó A Trung đem Đường Long gọi về. Chuyện này, Đường gia đuối lý.."Tử phượng, nghe lời. Ngoan, bỏ dao xuống."
Đậu Ngọc Nga nhìn cảnh tượng này, trong lòng một hồi không an lòng.
Mật Đường cùng Đường Long tụ hội, thật đúng là không ít trắc trở. Bà là khách của Đường uyển, không có quyền lợi lên tiếng, bà chỉ có thể lẳng lặng quan sát, sự tình phát triển như thế nào mà thôi.
Bà cùng Lương Bích Ngọc, sẽ phải mặt đối mặt rồi! Nếu như Lương Bích Ngọc biết, con gái của bà ta thua ở trong tay của con gái Đậu Ngọc Nga bà, không biết giận đến nổi làm ra hình dáng gì? Suy nghĩ một chút về vẻ mặt tức giận của ả, bà đã cảm thấy mình vui vui.
Tiêu Thính Quân thì thế nào? Tiêu Thính Quân hận Lương Bích Ngọc, nhưng không nhất định sẽ hận Tiêu Tử Phượng! Câu cửa miệng nói rất hay, 'sinh nữ không bằng dưỡng nữ'. Ông đứng về phía con gái ruột? Hay đứng về phía đứa con gái mình cực khổ nuôi lớn?