Nếu người phụ nữ này không có quan hệ với hắn. Tại sao chị lại nói mình như vậy? Mục đích của chị là cái gì? Tiền? Hay danh phận?
"Chị ày, tại sao muốn hãm hại tôi? Tôi căn bản không biết chị, tại sao có thể nói tôi vứt bỏ mẹ con chị hả? Mục đích của chị là gì? Có phải vì tiền hay không?" Đường Long từ trong túi móc ra một xấp tiền, đưa cho người phụ nữ ôm con! Anh biết, người không đến đường cùng, ra nông nỗi thế này, tuyệt sẽ không làm ra chuyện này!
Tiêu Tử Phượng bước xuống xe, nhanh chóng đi tới gần Vu Liên. Cô giơ tay lên, một tiếng tát tai vang dội đánh trên mặt chị.
"Ả đàn bà chết tiệt, dám lừa gạt anh Long à. Mày sao không đến trước gương mà soi cái mặt mình vào hả. Khuôn mặt mày như vậy, dù có nằm trên đường cái cũng không có người nào muốn." Tiêu Tử Phượng đoạt lấy xấy tiền trong tay Đường Long, bỏ vào túi xách của mình."Tiền này, dù có ném ngoài bãi rác, cũng không cho tên lường gạt như mày."
"Tử Phượng, sao cô lại đánh người ta hả?" Đường Long không vui, lạnh mặt.
"Anh Long, do ả dám lừa gạt anh, em mới đánh ả mà! Sao anh lại mắng em? Chẳng lẽ anh có quan hệ với ả đàn bà này? Nếu thế thì anh chăm sóc ả cả đời đi" Tiêu Tử Phượng tức giận, vẫy một chiếc taxi, ngồi lên xe đi trước.
"Tử phượng, Tử Phượng." Đường Long đuổi theo mấy bước không kịp, không thể làm gì khác hơn là buông tha. Đi thì đi đi, mọi người đang giận. Anh cũng không có ý định dụ dỗ cô, mà cô cũng không tâm tình nghe hắn giải thích.
Vu Liên nhìn cô gái chạy đi, nhìn lại Đường Long uể oãi. Trong lòng dâng lên một cỗ áy náy. Đường Long này căn bản không giống người đàn ông vô tình vô nghĩa! Anh là người như thế, tại sao có thể bỏ vợ bỏ con đây? Chẳng lẽ mình lầm người? Không phải mà! Chị hỏi vô cùng rõ ràng, người ấy tên Đường Long.
Trời ạ? Chẳng lẽ cô gái kia lừa chị?
Sẽ không, nhất định không! Cô gái kia khóc thê thảm như thế, không giống một kẻ lừa đảo? Chỉ vì thấy cô gái ấy khóc thương tâm nên chị mới quyết định ôm hài tử chờ đợi. Chờ kẻ đàn ông phụ lòng xuất hiện, thay ân nhân của chị hả giận một chút!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vu Liên bắt đầu hoang mang!
"Chị tại sao lại làm như vậy? Lý do là cái gì? Nếu như là vì tiền, tôi sẽ đưa. Nếu vì nguyên nhân khác, thì xin nói cho tôi biết." Đường Long đi tới, lại một lần nữa hỏi thăm Vu Liên.
"Cậu Đường à, thật xin lỗi. Buổi sáng, tôi gặp được cô gái. Cô ấy nói cho tôi biết, chồng cô là kẻ Trần Thế Mỹ tái sinh. Hắn bỏ vợ bỏ con đính hôn với người đàn bà khác. Cho nên, tôi mới đến đây, thay cô ấy hả giận." Vu Liên cảm thấy xin lỗi Đường Long, liền đem chuyện thật nói ra.
"Người kia tên là gì? Cô ấy ở đâu?" Đường Long nói, chuyện càng lúc càng phức tạp! Người đứng sau màn kịch có phải là cô gái mà hắn tìm kiếm hay không? Chẳng lẽ cô sinh con ình? Nếu như cô biết tung tích của mình, tại sao không trực tiếp tìm mình hả? Tại sao tìm một cô gái thay cô ra mặt để diễn kịch? Nếu cô gái ấy, thì cô sao lại muốn đối xử với mình như vậy? Chẳng lẽ là người oán hận hắn? Nếu không thì oán hận Tiêu Tử Phượng?
"Tôi cũng không biết cô ấy tên gì, cũng không biết cô ấy ở nơi nào! Tôi chỉ biết, cô ấy rất đẹp." lời nói của Vu Liên khiến Đường Long nhún vai một cái. Cô gái xinh đẹp thì có đầy đường, hắn đi đâu mà tìm người gây ra họa này đây?