Đậu Mật Đường cũng không biết tại sao, khi không biết Tiêu Thính Quân là cha cô, cô còn đặc biệt tôn trọng ông. Biết chuyện này sau, cô không thể tiếp tục tôn trọng ông nữa. Nếu như không phải là Tiêu thị trả trước ba tháng tiền lương, đánh chết cô, cô cũng không có ý định đi làm ở Tiêu thị.
"Mẹ, Thái tử Long, Công chúa Phượng." Đậu Mật Đường vừa rửa mặt, vừa kêu. Kêu nửa ngày, lại không ai đáp lại. Chẳng lẽ, một già hai trẻ lại đi công viên rồ ư? Chắc là vậy rồi!
Đậu Mật Đường rửa mặt xong, nhìn ngoài sân. Cầm găng tay lên, liền vọt ra khỏi cửa nhà. Không thể tới trễ, nhất định không thể tới trễ. Nếu đến trễ, sẽ bị Tiêu Tử Phượng hành hạ, thể diện của cô sẽ vứt nơi nào đây? Trước kia, khi không biết là chị em. Cô còn có thể dễ dàng tha thứ cho con Khổng Tước kiêu ngạo này. Bây giờ, cô không muốn nhìn thấy cô ta giương nanh múa vuốt lên nữa.
Đậu Mật Đường bên trong thang máy, lần nữa gặp phải Tiêu Thính Quân thì cảm thấy vô cùng không được tự nhiên. Cô không biết, nên dùng cá thái độ gì để đối đãi với ông? thái độ của con gái ruột với cha mình? Cô không làm được! Cấp dưới và cấp trên? Con gái và cha, lại là quan hệ cấp trên cấp dưới, nói ra cũng rất buồn cười! Nếu không biết đối xử với ông ta thế nào, tốt nhất là im lặng!
Mặt Đậu Mật Đường lạnh xuống, không nói lời nào.
Tiêu Thính Quân xem sắc mặt của Mật Đường một chút, bên tai lại vang lên lời của Đậu Ngọc Nga: "Thính quân, tính tình Mật Đường rất cố chấp. Có thói quen mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, sợ rằng nó sẽ khó tiếp nhận cha. Nếu anh chưa có dự định gì, thì cứ từ từ đã. Dần dần, nó sẽ tiếp nhận anh."
Ngày đó, Tiêu Thính Quân với lấy được tin từ thám tử tư. Ông không kịp chờ đợi chạy tới đường số 3 Hòa Bình, muốn nhìn người vợ Đậu Ngọc Nga đã hơn 20 năm xa cách. Đứng ngoài căn nhà rất lâu, nhưng ông không có dũng khí bước vào.
Ông biết Đậu Ngọc Nga nhất định rất hận ông, nhất định không muốn gặp ông. Vì vậy, muốn con gái làm cầu nối giữa hai người. Khi ông mời Mật Đường đi uống trà, lại gặp phải Tiêu Tử Phượng cùng Đường Long. Muốn nói, đương nhiên không có cơ hội nói ra. Ông chở Tiêu Tử Phượng về nhà xong, thế nào cũng ngủ không được. Vì vậy, lại đứng dậy đi đến đường số 3 Hòa Bình. Ông lấy hết dũng khí, gõ cửa nhà mẹ con Mật Đường.
Thế nào ông cũng không quên được, vẻ mặt kinh ngạc của Đậu Ngọc Nga khi nhìn thấy ông. Ông muốn vào nhà, bà lại không cho vào. Vì vậy, hai người đến một quán trà gần đấy. Đậu Ngọc Nga không nói bất cứ câu trách móc nào, chẳng qua là không ngừng khóc thút thít. Khi bà biết hoàn cảnh lúng túng của ông lúc bấy giờ, bà lại hết sức đồng tình với ông.
Đậu Ngọc Nga đã tha thứ ông, nhưng khi con gái nhìn thấy ông, lại có vẻ mặt như vậy.
"Mật Đường bảo bối." Tiêu Thính Quân thử gọi một tiếng, trên mặt vô cùng cẩn thận.
"Tổng giám đốc Tiêu, xin ngài đừng gọi tôi như vậy. Tôi không phải là Mật Đường của ông, cũng không phải là bảo bối của ông." Đậu Mật Đường đột nhiên bộc phát.
"Mẹ con có thể gọi con như vậy, người làm cha cũng có thể cứ gọi như vậy chứ!" Tiêu Thính Quân vừa nhìn thấy Mật Đường nổi giận, bộ mặt lúng túng giải thích.
Nghe được chữ 'cha' này, Đậu Mật Đường lại càng nổi giận hơn.