Thật giống! tư thế đi của thái tử Long và người đàn ông kia giống nhau như đúc. Nhất là cách vung tay, quả thật chính là khuông mẫu đúc thành.
Trước kia, cô từng tưởng tượng khuôn mặt của anh ta. Tưởng tượng anh rất đẹp trai rất anh tuấn. Tưởng tượng anh cao lớn khôi ngô. Bờ vai của anh rất to, có thể ôm lấy mẹ con cô.
Hiện tại, cô không cần tưởng tượng nữa rồi ! Nhìn bộ dạng Tiểu Long thì sẽ nhìn thấy anh ta!
Cô bỗng nhiên có cảm giác, người đàn ông kia cách cô một khoảng rất gần. Gần đến nỗi có thể nhìn thấy anh mỗi ngày. Cô biết, khoảng cách ấy chính là khuôn mặt của Tiểu Long.
Trên thực tế, khoảng cách giữa cô và anh ta rất xa! Xa như cách núi cách sông. Cô cũng biết, Tiêu Tử Phượng chính là vật cản giữa bọn họ. Cô lại càng biết, Tiêu Tử Phượng là một vật chắn không thể vượt qua.
Đậu Mật Đường lau nước mắt, đi vào trong phòng ngủ của mình. Đem túi xách ném lên bàn, ngửa mặt nằm trên giường."Mật Đường, đừng nhớ nữa. Nhớ một người đàn ông không thuộc về mình thì chỉ đau lòng thêm mà thôi."
Đậu Ngọc Nga ru hai bé ngủ xong, thì đi tới trước giường con gái, nhẹ nhàng ngồi xuống. Bà vuốt ve mái tóc cô, lòng chua xót nói."Mật Đường bảo bối, nếm được cảm giác đau xót nuôi con một mình rồi à? Mẹ đã từng nhắc con, không nên đi theo con đường đổ nát của mẹ. Nhưng con lại không nghe lời......"
"Mẹ, Đây là lựa chọn của mình con. Tại sao? Tại sao con con phải chịu đựng uất ức hả mẹ?" Mật Đường nhào vào trong ngực mẹ, nức nở.
"Mật Đường bảo bối, con từ nhỏ đã không có cha, con có thể đã cảm nhận được không có cha thì trong lòng sẽ vĩnh viễn thiếu sót. Nhưng con không nghe lời mẹ nói, lại làm mẹ mà chưa lập gia đình. Con khổ cực, khiến con cái mình cũng cực khổ." Đậu Ngọc Nga vừa oán giận con gái, vừa trách cứ mình. Tại sao phải giận con gái mình? Đây không phải lỗi của con mà? Người sai, là Đậu Ngọc Nga tôi đây!
Hai mươi ba năm trước, bởi vì bà không thể chịu được cảnh chồng phản bội, bởi vì không đành lòng để Tiêu gia đổ vỡ! Bà đã rời nhà đi, để cho con hồ ly kia vọt vào thay thế. Bà chỉ biết ả đàn bà kia mang dòng máu của Tiêu Thính Quân. Nhưng không biết, bà vốn vô sinh cũng có thai. Khi bà biết mình có thai thì người chồng bạc tình đã kết hôn với ả Hồ Ly Tinh đó.
Bởi vì bà cố chấp, bởi vì bà tự ái. Bà khiến Đại Tiểu Thư tập đoàn Tiêu thị, đi theo bà nếm trải nghèo khó khốn khổ. Bởi vì bà bị bệnh, con gái phải bán đi trinh tiết.
"Mẹ, đều do con không tốt. Con không có tiền đồ, hại mẹ khổ sở." Mật Đường biết, mẹ rất yêu thương cô. Mới có thể oán giận sự quật cường của cô, mới có thể oán giận sự cố chấp của cô."Mẹ à, mẹ biết không? con vẫn luôn cho rằng con sẽ gặp lại người đàn ông ấy. Con vẫn luôn cho rằng, con sẽ cho hai đứa trẻ một ngôi nhà hoàn chỉnh. Nhưng bây giờ, con mới biết, hết thảy chỉ là ảo tưởng mà thôi."