"Mật Đường bảo bối, có cái thì nói ẹ nghe. Con đừng giữ trong lòng chỉ buồn bực thêm!" Đậu Ngọc Nga nhẹ nhàng vỗ bả vai con gái, thở dài nói."Mật Đường bảo bối, nói ẹ nghe, có phải...... Có phải con gặp cha ruột của hai đứa?"
"Mẹ! sao mẹ biết?" Mật Đường ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi, cặp mắt đong đầy nước giống như thủy tinh.
"Mẹ nuôi con hai mươi mấy năm trời, có thể không biết tính tình bướng bỉnh của con hay sao? Lúc con vào bệnh viện, mẹ nhìn vào mắt con là mẹ biết, con khóc rất nhiều. Trên thế giới này, còn có ai có thể chọc cho con khóc thương tâm như vậy? Trừ người đàn ông ấy, chắc không có ai có bản lãnh này!" Từ khi Mật Đường vào viện thì Đậu Ngọc Nga đã nghe thấy tiếng hít sâu.
Lời nói bình thường, không ai hiểu con bằng mẹ. Đậu Ngọc Nga biết, đối mặt chuyện bất bình, con gái chưa bao giờ rơi lệ. Cô sẽ dùng chính sách ăn miếng trả miếng! Bất kể người ta đối xử với cô thế nào, cô đều kiên cường, dũng cảm, mưu trí chống lại. Tiểu Phượng tính tình bướng bỉnh, hơn một nửa đều do di truyền cá tính của Mật Đường.
Duy chỉ có người đàn ông thần bí ấy, con gái sẽ không buông tay! Vì vậy có thể để cô rơi lệ, cũng chỉ có cậu ta. Bao nhiêu lần, cô ngồi trong đêm tối, len lén khóc sụt sùi. Nhiều lần, cô vuốt ve chiếc nhẫn đầu rồng. Bà là mẹ cô, sao không biết được? Mà bà chỉ có thể trơ mắt nhìn cô!
"Mẹ, hôm nay con đã gặp được người đàn ông ấy. Hơn nữa, là ở một bữa tiệc đính hôn! Anh ta là vai nam chính nam chính của bữa tiệc――chú rễ." Mật Đường không chịu nổi đau đớn thấu xương thấu thịt, nên đêm chuyện nói ẹ nghe."Ông trời sao lại trêu đùa người thế hả mẹ? Nếu để con gặp lại anh trước đó, có lẽ sẽ ngăn cản anh ấy trở thành vị hôn phu của người khác. Như vậy, con và hai đứa trẻ có hi vọng. Nếu như không muốn con gặp anh ta trước, thì vĩnh viễn đừng gặp. Ít nhất, trong lòng của con sẽ có một tia ảo tưởng. Ảo tưởng có một ngày, anh sẽ trở thành thành viên của gia đình mình."
Tạo hóa trêu ngươi! Nếu gặp lại thì phải cho cơ hội! Nếu như không có duyên phận, thì trọn đời đừng gặp lại nhau! Tại sao? Tại sao vừa muốn gặp nhau, lại cắt đứt duyên phận hả?
"Thiên ý trêu người!" Đậu Ngọc Nga cũng cảm khái. Nếu như bà không bị chẩn đoán là vô sinh, bà sao phải rời nhà trốn đi? Nếu như không phải mình mắc bệnh này, chồng cũng không ngoại tình! Nếu bị chứng bệnh vô sinh, thì cả đời không sinh con. Tại sao? Tại sao lúc bà rời nhà trốn đi, chồng cũng tái hôn rồi, mới phát hiện mình có thai? Đây không phải là thiên ý trêu người thì là cái gì? Tránh trời không khỏi trời nắng!
"Mẹ, chẳng lẽ con cũng giống Tiểu Long Tiểu Phượng ư, cũng là con riêng sao? Nếu là vậy, con là con gái riêng, cha của con là ai?"
Đậu Ngọc Nga trong lòng chấn động, vội vàng che giấu nói."Mật Đường bảo bối, làm sao con lại hỏi vấn đề nhàm chán này. Con không phải là con gái riêng. Cha con qua đời quá sớm, sớm đến nỗi con cái gì cũng không nhớ mà thôi. Lúc cha con còn sống, anh ấy vô cùng yêu hai mẹ con mình! Bằng không, mẹ cũng không thủ tiết đến bây giờ!"
Cha đã chết? Nếu quả thật chết rồi, vậy ảnh đâu? Mẹ vì cha thủ tiết, thì sao không thờ linh vị của cha?
Biết rõ mẹ nói dối. Mật Đường không cố gặng ép. Nếu mẹ không muốn nói, nhất định có cái lý của bà.