Hai người vật lộn trong phòng làm việc. Một người muốn cưỡng bức. Một người muốn phản kháng đến cùng. Khi chiến tranh xảy ra một lúc, Tiêu Thính Quân đẩy cửa đi vào. Vừa nhìn thẩy cảnh này, lửa giận vọt lên. Ông chạy lên, kéo Tiêu Tử Đằng ra, giơ tay cho kẻ vô lại kia một bạt tai.
"Nghịch tử, mày làm hại tao rồi!" Tiêu Thính Quân ôm lấy lồng ngực của mình, thở hổn hển một lúc.
"Cha, sao cha thở gấp vậy?" Tiêu Tử Đằng bị dọa cho sắc mặt trắng bệch. Tiêu Tử Đằng biết, cha rất ghét anh trêu hoa ghẹo nguyệt. Hôm nay, lại bị cha nhìn thấy. Xem ra, một trận mưa gió sẽ không tránh được.
"Đừng gọi tao là cha, tao không có đứa con trai như mày! Biến, đi về nhà. Dọn dẹp đồ của mày đi, đến nước Mỹ du học đi. Trong vòng ba năm, đừng để tao thấy mặt mày nửa." Tiêu Thính Quân chỉ tay vào cửa, đuổi Tiêu Tử Đằng ra ngoài. Tiêu Tử Đằng không dám cãi lời cha, vừa đi vừa nói."Con đi, Con sẽ đi Mỹ. Cha, thân thể cha vốn không tốt, đừng giận nữa!"
Nhìn bóng lưng Tiêu Tử Đằng, Tiêu Thính Quân không khỏi lắc lắc đầu. Ông nhìn Đậu Mật Đường đang sửa lại quần áo, hiền lành hỏi."Cô bé, con không sao chứ?"
Đậu Mật Đường rơi lệ, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Cô thật là không ngờ, người chú trong thang máy chính là tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị. Mà cô chưa từng nghĩ rằng, chú ấy đã cứu cô trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất. Nếu như không không có chú ấy, chỉ sợ cô sẽ thảm mất. Cô muốn nói với ông một tiếng cám ơn, nhưng lại không mở miệng nổi. Dù sao, ông ấy cũng là cha tên sắc lang kia. Không biết giáo dục con mình tử tế là lỗi của bậc cha mẹ. Tiêu Tử Đằng như vậy, ông cũng có chỗ không đúng!
"Không có việc gì là tốt rồi. Cô bé à, đứa con hư của chú thật vô lại, xin lỗi cháu." mặc dù Tiêu Thính Quân không có chứng cứ chứng minh Mật Đường là con ruột của ông. Nhưng không biết tại sao, ông rất thích cô bé này."Cháu à, đứa con hư kia chú đã cho đến Mỹ học rồi. Cháu cứ yên tâm ở lại đây đi! Chú biết rõ cháu học bên phòng thiết kế, làm thư kí quả là mai một nhân tài. Ngày mai, cháu đến phòng thiết kế đi. Về phần tiền lương thì chú sẽ không keo kiệt đâu."
"Cảm ơn chú! À không, phải là cám ơn tổng giám đốc Tiêu." Nhìn chú ấy nhân hậu hiền lành, trong lòng Đậu Mật Đường dâng lên một cỗ quen thuộc đến khó hiểu. Vốn quyết định muốn rời khỏi Tiêu thị, thế nhưng lại muốn ở lại.
"Đừng gọi như thế, gọi chú cho thân thiết một chút. Cháu muốn cảm ơn chú ư? Tiêu thị không phải là nơi làm từ thiện. Chỉ cần cháu dùng sự nỗ lực trong công việc, mới có thể làm những người Tiêu thị xem trọng." Nếu như cô bé này thật sự là con của ông. Như vậy thì cô phải gọi ông một tiếng cha! Tử Đằng đến Mỹ, Tử Phượng cũng sắp kết hôn. Tiêu Tính Quân ông cũng nên đi tìm người thừa kế chân chính rồi. Một khi chứng thật Mật Đường là con ruột, ông sẽ dốc sức lực để cho cô trở thành người nối nghiệp Tiêu thị.
"Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ nỗ lực." Đậu Mật Đường âm thầm cảm thán, con đường thăng quan tiến chức của mình thật nhấp nhô.