Tiêu Thính Quân vừa đặt chân khỏi cửa, Lương Bích Ngọc đã lôi kéo con gái Tiêu Tử Phượng ra khỏi nhà. Hai mẹ con làm bộ đi dạo phố, chạy thẳng tới sào huyệt của Lô Thanh Vân.
Lô Thanh Vân nhìn thấy con gái mình, không kìm hãm được nói: "Con gái đáng yêu của cha đã tới."
Con gái đáng yêu? Tiêu Tử Phượng sửng sốt, không biết làm sao.
Lương Bích Ngọc liếc lô Thanh Vân một cái, cười nói với con gái."Chú Lô của con không có con gái, hi vọng con có thể làm con gái đáng yêu của anh ấy! Tử Phượng, nếu con đồng ý, liền nhận chú Lô làm cha nuôi đi! Như vậy, chú Lô sẽ có lí khi báo thù cho con."
Lương Bích Ngọc biết, lô Thanh Vân không còn tính nhẫn nại nữa rồi. Ông rất hi vọng hai đứa bé có thể thừa nhận ông làm cha. Nhưng ông vẫn không nắm chắc rằng hai đứa bé sẽ nhận ông là cha ruột không! Nói ra, sợ ngược lại! Không nói, lại ngẹn ở cuống họng!
"Tử Phượng xin chào cha nuôi." Tiêu Tử Phượng là một cô gái thông minh, nghe mẹ vừa nói thế, liền vội vàng cúi người. Tiếng cha nuôi, đã ngọt ngào gọi ra miệng.
"Con gái tốt của cha, mau lại đây, mau lại đây!" Lô Thanh Vân vội vàng đem con gái dìu lên, trên mặt tươi cười như hoa."Tử Phượng, chuyện của con, cha đã biết. Con gái ngoan, cha nhất định giúp con hả giận. Con nói đi, con muốn thế nào?"
"Cám ơn cha nuôi đã thương con!" bên trong lòng của Tiêu Tử Phượng thoáng qua một tia cảm động."Anh ấy hại con thê thảm như vậy, con không muốn nhìn thấy bọn họ hạnh phúc!"
"Con gái ngoan, cha đồng ý với con. Bọn họ tuyệt sẽ không hạnh phúc, tuyệt sẽ không!" Lô Thanh Vân trầm tư một lúc, chợt hô một tiếng."Tết Trung thu, không phải là bọn họ sẽ cử hành hôn lễ sao? Ha ha, cha để cho bọn họ vui xong rồi khóc, hôn lễ cùng tang lễ!"
Lô Thanh Vân kéo mẹ con Tiêu Tử Phượng qua, ba người xúm lại thật lâu. Chân mày Tiêu Tử Phượng, rốt cuộc giãn ra.
Trăng sáng tròn trịa, bay lên trời. Trên toàn thế giới, như tắm ánh trăng.
Trong Đường Uyển, là một mảnh không khí ấm áp. A Trung cùng với hai đứa bé, ở trong hoa viên chơi đùa. Gió nhẹ nhẹ đưa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười như chuông bạc của bọn họ, còn có tiếng tranh chấp trong trò chơi.
"Thái tử Long, anh đừng ăn vạ nữa, có được không?"
"Công chúa Phượng, người ăn vạ mới là em á? Bằng không, em bảo chú A Trung làm trọng tài, xem ai ăn vạ?"
Đường Thương Long cùng Đậu Ngọc Nga ngồi trên ban công ngắm trăng, vừa nghe tiếng cười cùng tiếng ồn ào trong vườn hoa, vừa câu được câu không trò chuyện việc nhà. Trải qua khoảng thời gian chung sống dưới một mái nhà, Đường Thương Long rất kính nể cá tính kiên cường không tranh quyền thế cùng phương pháp xử sự của Đậu Ngọc Nga. Một mình nuôi Mật Đường lớn, còn trải qua một cuộc bạo bệnh. Hai mẹ con có thể kiên cường sống đến bây giờ, thật sự là không dễ dàng gì.
Trong phòng bếp.
Đậu Mật Đường vừa dọn dẹp bát đũa, vừa hạnh phúc ngâm nga bài hát! Vì hưởng thụ loại hạnh phúc nấu cơm cho người nhà, Mật Đường không để ý đến chuyện Đường Long phản đối. Cả ngày lẫn đêm, cô ở trong phòng bếp, chẳng những cam tâm tình nguyện, lại còn hạnh phúc cực kì.
Đường Long dọn dẹp chỉnh tề, xuất hiện sau lưng Mật Đường. Hai tay của anh, vòng chắc hông của cô, hôn nhẹ lên mái tóc dài kia."Bảo bối, anh muốn đi ra ngoài một chút."
"Đi ra ngoài? Sao vừa rồi không nghe anh nói đến? Đừng kêu là gặp người con gái nào chứ?" Mật Đường cố ý giả trang một bộ ghen, cười hỏi.
"Con gái nào? Là đàn ông đấy!" Đường Long không muốn đem chuyện Tiêu Thính Quân hẹn gặp anh nói cho Mật Đường, sợ cô mất hứng. Anh biết, từ trong lòng cô vẫn từ chối tiếp nhận người cha này, thậm chí căm hận mình lại có người cha như vậy.
"Em có biết không?" Mật Đường cũng không cảm thấy được Đường Long có gì khác thường, thuận miệng hỏi.
"Một người bạn làm ăn mà thôi, em không biết đâu." Vì phòng ngừa Mật Đường cản trở, cũng sợ cô thương tâm khổ sở, Đường Long nói dối. Bởi vì trong lòng không thoải mái, nên cố gắng dụ dỗ."Bảo bối, chờ anh nha. Sau khi trở lại, chúng ta đến tiểu viện ước hẹn."
"Anh đi nhanh đi! Cẩn thận bạn chờ lâu!" mặt của Mật Đường đỏ lên, cười, đẩy Đường Long ra khỏi phòng bếp. Một người đàn ông bề ngoài nhìn rất nghiêm túc, trong xương lại toàn nghĩ chuyện 'xấu xa'.
"Bảo bối, anh đi đây!" Đường Long ở bên ngoài cửa phòng bếp hô một tiếng, đi thẳng tới trong sân. Vừa đi, vừa cùng hai người lớn chào hỏi."Cha, mẹ, con ra ngoài một chút."
"Đi đường cẩn thận, trở về sớm chút." Đường Thương Long cùng Đậu Ngọc Nga đồng thời mở miệng, nói lời giống nhau. Hai người nói xong, không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Biết." Đường Long đi qua vườn hoa, chào hai bé."Thái tử Long, Công chúa Phượng, chơi một lát rồi đi ngủ sớm một chút. Ngày mai, các con còn phải đi học!"
"Hừ hừ, cha thật là không đúng. Cha muốn đi ra ngoài, lại bảo bọn con ngủ." công chúa Phượng vừa nghe cha nói, liền mân mê cái miệng nhỏ nhắn.
"Công chúa Phượng, cha có chuyện mới đi ra ngoài, em đừng nhõng nhẻo nữa?" thái tử Long vừa trách cứ Công chúa Phượng, vừa vẫy tay chào Đường Long."Cha, bái bai."
"Thái tử Long, bái bai." Đường Long vỗ vỗ bả vai A Trung, cười dặn dò."A Trung, tôi không ở nhà, làm phiền cậu rồi!" không biết tại sao, kể từ khi Mật Đường bị bắt cóc, anh liền có một loại cảm giác sợ hãi. Cho nên, bất kể đi nơi nào, anh đều dặn dò A Trung một tiếng. Có lúc, Đường Long cũng cảm thấy thần kinh mình quá nhạy cảm rồi. Có lẽ, là bởi vì quá quý trọng hạnh phúc trước mắt, nên mới xuất hiện loại này khẩn trương bất an.
"Cậu chủ yên tâm! Chuyện trong nhà, cứ giao cho tôi!" trong mắt của A Trung, thoáng qua một tia cảm động cùng ánh sáng tự tin.
"A Trung, cám ơn anh." Thật may là có A Trung ở đây, bằng không anh sẽ khẩn trương mà hỏng mất.
Đường Long vừa lái xe tới quán trà Nghi Lâm, xa xa đã nhìn thấy xe Tiêu Thính Quân. Trong lòng anh suy đoán, Tiêu Thính Quân hẹn gặp anh làm gì? Lấy thân phận là cha của Tiêu Tử Phượng tới hỏi tội? Hay vẫn là lấy thận phận cha của Mật Đường tới chúc phúc anh?