.................
"Chào anh." Đậu Mật Đường không muốn bắt tay với gã trăng hoa này, nên cúi người đáp lễ. Tiêu Tử Đằng là cậu chủ của tập đoàn Tiêu thị? Vậy hắn là anh của Tiêu Tử Phượng sao? Thật là không phải là người một nhà, không vào cùng một cửa mà! Hai huynh muội bọn họ, đều không phải hạng người lương thiện gì!
Tiêu Tử Đằng lúng túng thu hồi tay, cùng Quý Ngọc Khang mập mờ cười cười nói lời từ biệt."anh Ngọc Khang, anh đã có mỹ nhân làm bạn, tôi liền không quấy rầy các người nữa!"
"Tử Đằng, cậu đi mời khách đi. Tớ không phải người ngoài, cậu không cần lo đâu!" Tiêu Tử Đằng vừa rời đi, Đậu Mật Đường liền bắt đầu oanh tạc Quý Ngọc Khang.
"Học trưởng, làm sao anh lại giới thiệu với người ta như vậy? Bạn gái? Em có đáp ứng làm bạn gái anh chưa? Anh nói hưu nói vượn như thế, sau này em làm sao tìm chồng được? Lần này tạm tha, lần sau còn dám như vậy, em sẽ không để ý tới anh nữa." Mật Đường liếc Quý Ngọc Khang một cái, trách hắn nói chuyện không đâu.
Quý Ngọc Khang vừa nhìn học muội nụ cười ngậm sương, cũng biết nàng tức giận. Cho nên, vội vàng đánh trống lảng nói."Mật Đường học muội, em trách lầm anh. Nay Tiêu tử nổi danh là một chàng trai lịch thiệp nho nhã, ta muốn không nói như vậy, hắn có thể dễ dàng bỏ qua sao? Ta là vì cứu em ra ma chưởng, mới tạm thời viện lý do như thế. Em không phải nhưng không cám ơn ta, còn nghi ngờ ta! Dạo này, người tốt thật là khó làm a!"
Vẻ mặt Quý Ngọc Khang ủy khuất, khiến Mật Đường cảm thấy có chút không đành lòng. Nhưng cô lại không muốn cho người đàn ông này sắc mặt tốt. Bởi vì, cô biết anh chưa từ bỏ ý định đối với mình. Mà trong lòng của cô, không quên được người đàn ông đưa nhẫn đầu rồng cho cô.
"Anh cùng Tiêu Tử Đằng ở chung một chỗ chơi, đoán chừng cũng không học được không ít điều tốt. Xem ra em phải cách xa công tử các anh một chút thì tốt hơn." Đậu Mật Đường cầm dĩa, tiếp tục ăn.
Một người điều khiển chương trình đi tới trước đài.
"Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút. nghi thức hôn lễ, sẽ phải lập tức bắt đầu. Nào một tràng vỗ tay nhiệt liệt để hoan nghênh đón chào cô dâu và chú rễ. Hơn nữa, là chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc." Người điều khiển chương trình lớn tiếng nói. Rồi sau đó, xoay người về phía phòng nghỉ ngơi kêu."Xin mời cô dâu chú rễ."
Một đôi nam thanh nữ tú, bước vào phòng yến hội.
Cô gái mặc váy trắng chính là Tiêu Tử Phượng. Hôm nay, ả ăn mặc phải cực kỳ xinh đẹp. Khuôn mặt dịu dàng, bộ dạng như chim nhỏ nép vào người, so với thường ngày ngang ngược kiêu ngạo một trời một vực.
Đứng bên cạnh Tiêu Tử Phượng là người con trai thân hình cao lớn khôi ngô, cao hơn Tiêu Tử Phượng gần một cái đầu. trên mặt anh tuấn kiên nghị, cũng không thấy nụ cười.
Gương mặt chú rễ kia sao nhìn quen quen vậy! Đậu Mật Đường thầm nghĩ: rốt cuộc đã gặp qua ở nơi nào đây?
Long thái tử!
Mặt người đàn ông này quá giống Long thái tử! Gương mặt này, quả thật chính là gương mặt phóng đại của Long thái tử! Bọn họ có một dạng hoàn mỹ, một ánh mắt trầm ổn. cái mũi thẳng tắp, một khóe miệng cương nghị. Ngay cả tư thế đi, đều vô cùng giống nhau!
Chẳng lẽ, hắn chính là người đàn ông kia? Chẳng lẽ, hắn chính là cha của Long thái tử cùng Công chúa Phượng? Chẳng lẽ, hắn chính là người đàn ông mình khổ sở chờ đợi bốn năm qua?