Bốn năm nay, tính tình của hắn càng ngày càng thô bạo. Thậm chí, chính hắn cũng cảm giác mình trở nên tâm thần. Cô bé kia rốt cuộc ở nơi nào? Chẳng lẽ cô đã rời thành phố này ư? Chẳng lẽ duyên phận giữa bọn họ đã hết? Cô ấy bây giờ đã lập gia đình rồi chăng?
Một ngày lại một ngày, một năm rồi lại một năm. Theo dòng thời gian cuốn, Đường Long trong lòng càng thất vọng! Hắn thậm chí, đã bắt đầu tuyệt vọng!
Cha đã già, càng ngày càng bài xích chủ nghĩa độc thân của hắn! Cha yêu cầu hắn nhanh lấy vợ sinh con, nhanh vì Đường gia kéo dài hương khói.
Cha nhiều lần bắt hắn đi xem mặt, đối tượng phần lớn là thiên kim tiểu thư nhà giàu. Hắn không muốn làm trái lời cha, đi thì đi. Mỗi lần như vậy đều rời đi trước. Sau đó về nghe cha trách mắng.
Nói thật, hắn đối với những cô nàng kia đều chán nản. Bởi vì hắn biết rõ, những thiên kim kia không phải là cô gái ây. Nếu như cô có gia đình giàu có như vậy, sẽ không đem bán mình làm giao dịch! Nếu những người này không phải là người hắn muốn tìm, hắn cần gì phải lãng phí thời gian! Chỉ cần rời đi như vậy mới đỡ rước phiền vào thân.
Nhưng cũng vẫn có ngoại lệ! Đại Tiểu Thư tập đoàn Tiêu thị, thuộc ngoại lệ này. Từ khi ra mắt không có kết quả, Tiêu Tử Phượng thường xuyên gọi điện thoại cho hắn. Một lát hẹn hắn ăn cơm, một lát hẹn hắn xem phim. Tiêu Thính Quân vài lần mang theo con gái tới”Thăm” cha hắn. Vô tình hay cố ý, cũng tỏ ra ý muốn cưới xin.
Hắn và Tiêu Tử Phượng cũng vài lần tiếp xúc. Cô thậm chí bỏ cả tự trọng, nhào vào trong ngực hắn, nói lên nội tâm của mình.
“Anh Long, em rất thích anh. Tại sao? Tại anh vốn lạnh lùng như vậy? Hay tại không muốn đối tốt với em?”
“Tiêu Tử Phượng, cô nói xem, tôi có cái gì đáng được cô thích? Cô không biết tôi phong lưu đai tình? cô không biết tôi ngày ngày đi Dạ Tổng Hội, quầy rượu? Ngươi không biết, tôi cả ngày đều dây dưa với nhiều đàn bà? Tôi không cho cô được hạnh phúc, chỉ làm cho cô tổn thương mà thôi!”
Người khác đều chỉ khoe khoang điểm tốt của mình còn hắn lại chỉ nói điểm xấu.
“Tuy anh như vậy nhưng em đều thích anh. Em biết đây chỉ là lừa gạt. anh nhất định rất si tình. Từ trong ánh mắt của anh, em có thể nhìn ra được.”
Đường Long có một tia cảm động, hắn thậm chí muốn ôm cô gái này. Nhưng hai tay vừa giơ lên đã buông xuống.
Nếu không tìm được người trong mộng, nếu nhất định phải kết hôn. Dứt khoát, chính là cô gái này! Không tìm được người mình thích nhất, thì tìm một người hiểu mình là đủ!
Hôn sự của Đường gia và Tiêu gia nhanh chóng đạt được.
Ngày mai, chính là ngày hắn cùng Tiêu Tử Phượng đính hôn. Đính hôn, vốn là chuyện vui của đời người, nhưng Đường Long không biết vì sao trong lòng mình lại khó chịu. Thậm chí, có cảm giác muốn khóc.
Hắn lại một lần nữa đi tới căn phòng ấy, – yên lặng nhớ lại chuyện cũ. Trong lòng của hắn, lặng im lên tiếng: “Tình yêu của tôi, vĩnh biệt!”