Thế gian yêu hận tình thù, nói không rõ ràng nổi. Bà yêu Tiêu Thính Quân rất sâu, cho nên đối với sự phản bội của ông nên hận sâu hơn nhiều. Biết ông bị ả đàn bà kia lường gạt, bà lại không lý do gì để hận ông nữa.
"Ông ta thống khổ? Có tiền có thế có địa vị, có con, sự nghiệp thành công. Ông ta có cái gì để thống khổ? Con thấy ông ta sống rất vui vẻ mà! Mẹ, mẹ đừng dễ dàng tin tưởng chuyện hoang đường như vậy, là lừa gạt mà thôi!" Đậu Mật Đường không biết, cô đang nói ẹ nghe, hay nói ình nghe nữa!
"Thật ra thì anh ấy rất đáng thương! Ngay cả bà vợ bây giờ cũng không trung thực với anh. Hai mươi năm, anh sống trong một âm mưu." Đậu Ngọc Nga không muốn đem âm mưu mà Tiêu Thính Quân bị gài, nói cho con gái nghe. Bởi vì, hai đứa bé kia vô tội. Cho nên, bà hiểu ý tưởng của Tiêu Thính Quân. Đậu Ngọc Nga chỉ muốn, con gái mình đối tốt một ít với ông."Dù sao ông ấy cũng là cha con, Mật Đường bảo bối, con đối tốt với ông ấy nha!"
"Người phản bội thì bị người phản bội là đúng. Bây giờ ông ta đang bị trừng phạt đúng tội." Đậu Mật Đường nói với mẹ, cũng nói cho chính mình."Mẹ, người đáng thương phải có chỗ đáng hận. Mẹ không thể mềm lòng, không thể đồng tình ông ta."
Đúng vậy, con gái nói rất đúng, người đáng thương phải có chỗ đáng hận. Nhưng Tiêu Thính Quân dù có mắc lỗi thế nào, hơn hai mươi năm hận, cũng đủ rồi! Suy nghĩ một chút về hoàn cảnh của ông bây giờ, bà không thể không đồng tình thương hại.
Mật Đường là con gái ruột duy nhất của Tiêu Thính Quân, lại đầy địch ý với ông. Đậu Ngọc Nga suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy bất an. Mặc dù khổ sở, Đậu Ngọc Nga cũng hiểu Mật Đường. Hơn hai mươi năm, con gái chưa từng sống cuộc sống có cha. Cha ruột đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh mình, có chút không thích ứng. Tiêu Thính Quân giàu có đến vậy, mẹ con bà lại nghèo khó, khiến Mật Đường cảm thấy không công bằng!
"Mật Đường, không còn sớm nữa, chúng ta ngủ thôi!" Có dòng máu chảy chung. Dù con gái oán hận cha mình như thế nào chăng nữa, một khi Tiêu Thính Quân xảy ra chuyện gì, bà sẽ hết mình chạy đến bên người ông. Phụ nữ luôn mềm lòng, dù ai cũng không cách nào thay đổi!
"Ừ." Mật Đường đến giỏ hoa trên bàn, chuẩn bị vào phòng ngủ. Phía sau cô, lại truyền tới lời của mẹ."Mật Đường bảo bối, hoa thật thơm."
"Mẹ, sao ạ?" Mật Đường rất sợ mẹ hỏi thăm lai lịch của giỏ hoa, liền giả bộ một bộ dạng ngáp ngủ."Mẹ, con rất mệt! Có chuyện gì, sáng sớm ngày mai nói, được không ạ?"
"Nói ẹ nghe, giỏ hoa này của ai vậy?" Cái người đàn ông tặng hoa này là ai? Đưa một giỏ hoa đắt tiền như vậy, nhất định không phải giỡn chơi. Chẳng lẽ, lại có người theo đuổi con mình?
"Mẹ, hôm trước không phải là con đã nói với mẹ rồi sao. Hoa này ai đưa, con cũng không biết. Mẹ nhìn đi, không có danh thiếp, cũng không có địa chỉ gửi từ đâu. Làm sao con biết, là kẻ nào ăn no không có chuyện làm đưa hoa cho con được? Nếu không phải là nhìn hoa này đẹp, con đã sớm đem nó ném ra rồi !" Thật là sợ gì gặp nấy! Cô càng sợ mẹ hỏi thăm chuyện này, mẹ liền ngày này qua ngày khác hỏi miết.
"Tốt nhất là con suy nghĩ một chút, xem người nào có khả năng nhất tặng hoa. Mật Đường, nếu con không muốn thì sớm từ chối người ta, khỏi để người ta lãng phí sô tiền không đáng này." Đậu Ngọc Nga vừa dặn dò con gái, vừa đi vào phòng của hai đứa cháu. Trời nóng nực, bà sợ cháu đá chăn.