“Đương nhiên không thể.” Lãnh Mạn Nguyên dường như trả lời rất vội vàng.
“Nghe nói anh kết hôn rồi?”
“Ừ.” Lãnh Mạn Nguyên đưa ánh mắt đến cửa mà cô đang ở, Nhã Lan lo lắng vội vàng nép người sau cửa.
“Lúc nào dẫn đến em gặp một chút nhé?”
“Được, cô ấy hôm nay chắc đã trở về.”
“Anh thích cô ấy không?” Nghê Tiên Như hỏi tiếp, Nhã Lan dựng thẳng tai, chờ đợi câu trả lời của anh.
“Thời gian không còn sớm nữa, nói đến đây thôi, nghỉ ngơi sớm đi.” Lãnh Mạn Nguyên không trả lời, kết thúc cuộc nói chuyện.
“Không mời em vào ngồi một chút à?”
“Ha ha, anh cũng muốn nghỉ ngơi, hôm khác đi.”
Nghê Tiên Như giẫm giày cao gót tao nhã bước về phòng mình. Chỉ nhìn vào dáng vẻ bước đi của cô ta có thể nhìn ra, cô ta là một người khiêu vũ giỏi.
Nhã Lan buồn bực quay người lại, tại sao Lãnh Mạn Nguyên không nói với Nghê Tiên Như là thích hay không thích mình? Rốt cuộc anh có suy nghĩ như thế nào về cô? Không ngờ Nghê Tiên Như sẽ quay về, cuộc hôn nhân của cô và Lãnh Mạn Nguyên tiếp theo đây sẽ đi về đâu?
Chuyện gì cũng không có câu trả lời, cô chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm khó chịu.
Để tránh gặp mặt Nghê Tiên Như và Lãnh Mạn Nguyên, cả ngày cô đều ở lì trên tầng. Cô lấy cớ phải làm thiết kế, bảo người dưới mang cơm thức ăn đến phòng để ăn. Đến bữa tối, người giúp việc truyền lại lời của Lãnh Mạn Nguyên: “Bà chủ, ông chủ mời bà xuống dùng bữa.”
Vẫn là trốn không được sao? Cuối cùng cũng phải đối mặt với anh ấy rồi, đối mặt thì đối mặt vậy. Bảo người giúp việc lui xuống, Nhã Lan ở trên tầng liên tục làm mấy lần hít thở sâu, cho đến khi chắc chắn mình có thể đối mặt với anh, cô mới dời bước xuống tầng.
Trong phòng ăn sát bên phòng khách, Lãnh Mạn Nguyên ngồi một cách quý hóa ở trong đó. Về điểm này, có thể ngồi trên bàn ăn dùng bữa tối, trong ký ức của cô vẫn chưa từng có.
Ngồi ở chỗ đó không chỉ có mình anh, còn có Nghê Tiên Như. Cũng đúng, nếu như không phải vì cô ta, sao anh có thể sớm như vậy đã ở nhà chứ. Hôm nay Nghê Tiên Như mặc một chiếc váy dài vừa phải, góc váy hở ra theo kiểu không đối xứng, vừa hay lộ ra đôi chân đẹp đẽ. Phía trên là chiếc áo lụa bó sát đơn giản phô bày ra cơ thể đầy đặn của cô ta.
Tóc quấn quăn một phần, phần còn lại thả lộn xộn trên vai, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp điềm đạm, lại có một vẻ đẹp mờ ảo kiều diễm. Cô ta ngồi với dáng vẻ cực đẹp, mặc dù chỉ đơn giản là hai chân để song song, nhưng dường như lúc nào cũng có thể múa được. Giơ tay nhấc chân cũng vô cùng tao nhã, đây là sự tao nhã từ trong xương cốt hiện ra, không hề có chút giả bộ điềm đạm nào cả.
Để tiện làm việc, Nhã Lan ăn mặc hết sức tùy ý. Cô mặc một chiếc áo phông rộng, một chiếc quần bò đơn giản. So sánh với Nghê Tiên Như trước mặt chỉ cảm thấy khác nhau một trời một vực.
Cô mất tự nhiên chỉnh lại quần áo, không chắc chắn mình có nhất thiết phải qua đó hay không. Lãnh Mạn Nguyên và Nghê Tiên Như đang nói chuyện rất thân thiết, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng cười phát ra từ trong miệng bọn họ. Sống cùng với anh lâu như vậy, cô cực hiếm khi nhìn thấy anh cười, đặc biệt là kiểu cười vui vẻ thật lòng thật dạ này.
Hai người đều đã nhìn thấy cô, Lãnh Mạn Nguyên cau mày lại một cách rõ ràng, nhìn cô không nói gì, là không hài lòng với cách ăn mặc của cô sao? Nghê Tiên Như ngược lại đứng lên: “Đây chính là chị Quắc Nhã Lan sao? Quả nhiên là một cô gái thuần khiết mộc mạc.”
Nụ cười của cô ta rất sâu, khóe miệng kéo ra độ cong với ý sâu xa, cô ta là đang cười nhạo sự quê mùa của mình sao? Hơn nữa, cô ta không hề giống những người khác gọi cô là chị Lãnh, chỉ đơn giản gọi tên cô ra.
Lãnh Mạn Nguyên gật đầu, lạnh lùng nói: “Còn không mau đến dùng bữa, nghe thím Liễu nói, cả ngày em cũng không xuống tầng.”
Nhã Lan lặng lẽ ngồi giữa hai người, còn Nghê Tiên Như và Lãnh Mạn Nguyên vẫn giữ nguyên vị trí mặt đối mặt.
“Em nhớ anh thích ăn thịt bò tiêu đen nhất, trước đây còn luôn muốn bắt em gắp cho anh.” Nghê Tiên Như gắp một miếng thịt bò vào trong bát của Lãnh Mạn Nguyên, nhìn Nhã Lan tiếp tục nói: “Thời gian chị Quắc đến nhà họ Lãnh chắc chắn không nhiều nhỉ, đây chính là món ăn yêu thích nhất của Nguyên. Vì anh ấy, tôi cố gắng luyện tập tài nấu nướng, bàn tay từ trước đến nay chưa từng nấu ăn của tôi đều bị đứt vài chỗ. Vì anh ấy làm một mâm cơm, nhưng anh ấy lại nói khó ăn, hại tôi tức đến phát khóc lên.”
“Ha ha, lúc đó chẳng qua là trêu em thôi, ai bảo em nghiêm túc như vậy.” Lãnh Mạn Nguyên tiếp lời, anh cười rất rực rỡ.
Anh thích ăn gì, người làm vợ như cô lại không biết, Nhã Lan lúng túng gật đầu, cẩn thận gắp chút rau vào trong bát.
“Ăn mấy thứ này đi, gầy như vậy!” Lãnh Mạn Nguyên gắp thêm rất nhiều thịt cho cô, trong đó có cả thịt bò tiêu đen mà Nghê Tiên Như nói.
Gắp lên, cắn một miếng: “Khụ khụ.” Mùi cay nồng nặc kích thích cổ họng cô, Nhã Lan ho lên không mấy lịch sự.
“Trời ơi, xem ra chị Quắc không ăn được cay. Thế này không được rồi, Nguyên lại là người giỏi uống rượu, giỏi ăn cay.”
“Đây còn không phải đều là em tự phong à.”
Hai người kẻ tung người hứng nói chuyện với nhau, Nhã Lan yên lặng nhận lấy nước và khăn người giúp việc đưa đến, sau khi súc miệng thì lau một chút.
Cô ở chỗ này vốn dĩ chính là sự dư thừa, mắt thấy Nghê Tiên Như gắp từng gắp thức ăn đưa về phía Lãnh Mạn Nguyên, Lãnh Mạn Nguyên giống như có được phần thưởng nhận lấy tất cả. Nhã Lan cảm thấy bọn họ mới thật sự là một đôi, còn mình chẳng qua là một người xem kiêm khách qua đường.
“Nào, em cũng ăn một chút đi, đây là mộc nhĩ đen em thích ăn nhất, đặc biệt bảo người giúp việc mua về, là loại em thích nhất.”
“Ừ, mùi vị vẫn như vậy. Ở nước ngoài làm thế nào cũng không ăn được thứ hợp khẩu vị như thế này, rất cảm ơn anh.”
“Nào, anh ăn cái này, còn nhớ mùi vị em làm trước đây không? Cái này là ai làm vậy? Rõ ràng biết anh không thích quá mặn, còn cho nhiều muối như vậy. Xem ra cuộc sống sinh hoạt thường ngày của anh lại phải lần nữa trở về trên vai em rồi.”
“Nào dám để cho bậc thầy khiêu vũ thế giới làm đồ ăn cho anh, đoán chừng người hâm mộ của em sẽ chiên dầu anh mất.”
Nhã Lan kinh ngạc phát hiện ra, Lãnh Mạn Nguyên của hôm nay không chỉ biết cười, còn biết nói đùa. Anh thao thao bất tuyệt cùng với Nghê Tiên Như thiện ý người trước kẻ sau, thể hiện mặt khéo ăn khéo nói.
“Xin lỗi, tôi ăn no rồi.” Cô đặt đũa xuống, để lại bát cơm gần như chưa đụng tới, rời bàn ăn đi lên tầng.
Trước lúc đi cô nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên lại lần nữa cau mày lại, anh là đang trách cứ cô làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh sao? Bữa cơm như vậy, vốn không nên gọi cô đến, cô có một cảm giác như “người ngoài”.
Đêm lạnh như nước, Nhã Lan không đi đâu cả, chỉ yên lặng ở trong không gian nhỏ của mình. Toàn bộ nhà họ Lãnh lại lần nữa trở về lúc không chỗ nào không có Nghê Tiên Như. Cô muốn giấu mình thật kín để cả thế giới đều quên mất cô.
Hóng gió hồi lâu, cô đột nhiên cảm thấy tay chân lạnh buốt, một chút hơi ấm cũng không có. Từ sau bữa tối, cô vẫn luôn ngồi ở đây. Mặc dù trong tay cầm kim chỉ, nhưng cô không động qua một đường kim, mở cửa sổ có thể nhìn thấy cửa lớn của nhà họ Lãnh, trong lúc này, cô nhìn thấy trong cánh tay của Lãnh Mạn Nguyên kéo Nghê Tiên Như, từ chỗ đó lên xe rời đi.
Nghê Tiên Như lúc đó lại thay một bộ quần áo, là một bộ váy kẻ lớn màu đỏ trắng cực kỳ cá tính, như thường lệ váy bày ra không có quy luật, rũ xuống một vài góc đẹp đẽ. Luyện tập vũ đạo thời gian dài, cơ thể của cô ta tràn đầy sự dẻo dai, bước đi khá đẹp, còn có thần thái hơn người mẫu.
Bọn họ dừng lại ở trước xe một chút, dường như Nghê Tiên Như quên mang thứ gì đó, cuối cùng Lãnh Mạn Nguyên rời đi lấy về cho cô ta, đồng thời lịch sự mở cửa xe, mời cô ta vào, sau đó mới mở cửa xe chỗ tài xế ngồi, tự mình lái xe rời khỏi nhà họ Lãnh.
Khoảng chừng mười giờ chiếc xe lại trở về. Lúc này trong tay của Nghê Tiên Như có rất nhiều túi đựng đồ mua sắm. Ngay lập tức, những chiếc túi liền được Lãnh Mạn Nguyên nhận lấy, Nghê Tiên Như lại lần nữa khoác lấy cánh tay anh trở về nhà họ Lãnh.
Vào giờ này Lãnh Mạn Nguyên căn bản sẽ không trở về. Xem ra, người có thể thay đổi anh ấy chỉ có thể là Nghê Tiên Như, cũng chỉ có Nghê Tiên Như mới là người mà anh quan tâm nhất.
Nhã Lan thổn thức về những hiểu lầm của thím Liễu và Uy Vỹ Thiên , bọn họ luôn cho rằng chỉ có cô mới là thứ duy nhất của Lãnh Mạn Nguyên. Tất cả đều sai rồi. Thậm chí ngay cả cô cũng sai lầm một cách ngây thơ đến mức không theo chuẩn mực.
Sau khi bọn họ quay trở về không bao lâu, căn phòng vang lên tiếng gõ cửa. Nhã Lan nhẹ nhàng nói: “Mời vào, cửa không khóa.”
“Ấy, vẫn chưa ngủ à.” Thím Liễu bước vào, trong tay bưng một chút đồ: “Nguyên nói cô tối nay ăn ít, bảo tôi mang chút đồ cho cô ăn đêm.”
“Vâng.” Nhã Lan nhận lấy chiếc đĩa không mấy nhiệt tình, bên trong là một phần mì xào rau.
Thím Liễu nhìn thấy những nguyên liệu vải đó bên cạnh cô, giúp cô dọn dẹp sơ qua một chút: “Vẫn còn làm thiết kế tốt nghiệp à, thời gian không sớm nữa, nghỉ sớm đi, ngày mai vẫn có thể tiếp tục làm.”
“Vâng.” Mặc dù không phải là quá có hứng thú, nhưng mì xào thực sự rất ngon, Nhã Lan vẫn là kiềm chế không nổi ăn thêm được vài miếng.
“Trời ơi, muộn thế này còn mở cửa sổ, cô xem, người bị lạnh cứng cả rồi, cẩn thận bị cảm.” Thím Liễu vội vàng đóng cửa sổ cho cô, cũng tìm một cái áo khoác lên cho cô.
“Thím Liễu, thím thật tốt, giống như mẹ tôi vậy.” Nhã Lan cũng không biết vì sao mỗi lần bà đối tốt với cô luôn khiến cô nghĩ đến những ngày mẹ con nương tựa vào nhau lúc trước năm tuổi. Mẹ cô lúc đó chính là như thế này, không lúc nào không quan tâm đến cô, chăm sóc cô.
Chỉ là, sau đó khi vào nhà họ Quắc, mẹ cả và chị hai gây quá nhiều khó khăn khiến bà bận trở tay không kịp, lại lạnh nhạt với cô.
“Tôi nếu có đứa con gái như cô, có nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh giấc đó.” Thím Liễu cười rất vui vẻ, Nhã Lan giống hệt như con gái vùi vào trong lòng bà, bắt đầu nhõng nhẽo.
“Được rồi, không còn sớm nữa, ngủ sớm đi.” Thím Liễu nhíu mắt cười, đẩy cô sau khi đã ăn xong mì đến giường: “Ngủ cho ngon vào, nếu không sẽ trở nên xấu xí đó.”
“Tôi không thèm ý chứ.” Cô chùm đầu vào trong chăn, cực kỳ giống một đứa trẻ được mẹ cưng chiều. Càng sống chung với thím Liễu, cô càng phát hiện ra điểm tốt của bà, đặc biệt là sau khi nghe câu chuyện của bà và Lãnh Mạn Nguyên, Nhã Lan càng khẳng định bà là một người tốt. Nhã Lan đã sinh ra cảm giác lệ thuộc vào bà, giống như một đứa con gái với người mẹ của mình.
Sau sự ấm áp ngắn ngủi là sự cô độc và chờ đợi dài đằng đẵng. Nhã Lan không biết mình muốn đợi điều gì. Cô nằm trên giường, không nhắm mắt một giây nào, bất cứ lúc nào cũng dựng thẳng tai nghe ngóng động tĩnh ở phòng bên cạnh.
Phòng đóng chặt cũng không khóa lại, cô cũng không hiểu rõ đây là vì sao. Tất cả mọi điều tối nay đều bắt đầu mất kiểm soát, trong đầu cô liên tục không ngừng truyền đến hình ảnh Nghê Tiên Như và Lãnh Mạn Nguyên ở bên cạnh nhau, từng chút một hình thành nên suy đoán đau buồn nhất. Cô không biết mình đã bắt đầu rơi lệ, bởi vì lúc nước mắt rơi xuống, cô đã vào trong giấc mộng