“Cũng đúng, vậy em ngủ đây!” Lưu luyến không dời, cô vẫn không chịu được mà chìm vào trong giấc mộng. Lãnh Mạn Nguyên ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn mềm mại trong ngực, nhíu mày, đành nén dục vọng đang trào dâng xuống, anh không thể đi tắm, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
…
“Tốt lắm, bảo cô ta tiếp tục giữ liên lạc, và làm theo yêu cầu của chúng ta, báo tin cho hắn.” Trong văn phòng, Lãnh Mạn Nguyên mặc một bộ vest đen, giọng nói càng thêm phần ngạo mạn. anh ngồi trên ghế da màu đen, trên tay nắm chặt quả cầu thủy tinh bằng pha lê, vô cùng tự tin.
Trước mặt anh chính là Đại Hưng. Lúc nãy, cậu đã nói cho Lãnh Mạn Nguyên biết về tất cả mọi chuyện của Uyển Nhân.
“Vâng.” Đại Hưng cúi đầu trả lời theo thói quen, rồi quay người muốn rời đi.
“Chờ một lát.” Lãnh Mạn Nguyên chợt nhớ ra điều gì đó, gọi Đại Hưng lại: “Tôi nghĩ một chút đã, đợi sau khi giải quyết xong chuyện của Thành Kiên Vỹ, cậu hãy rời khỏi công ty, tôi sẽ cho cậu một khoản tiền, cậu hãy kiếm việc gì đó mà làm.”
“Boss, có phải em đã làm gì không phải không?” Gương mặt Đại Hưng tỏ vẻ lo lắng khó hiểu.
“Không phải.” Anh lắc đầu, rồi bấm vào màn hình máy tính, tựa lưng vào ghế, một tay chống cằm nói: “Tôi nghĩ, cậu làm việc ở đây, sau này Uyển Nhân phải đối mặt với Nhã Lan sẽ cảm thấy ngại ngùng.”
“Boss!” Lập tức, những suy nghĩ đắn đo trong lòng Đại Hưng tan biến, thay vào đó là sự cảm kích, cậu không thể ngờ rằng Lãnh Mạn Nguyên lại chu đáo như vậy.
“Hai người có thể mở quán cơm hoặc là làm gì đó, đương nhiên có thể giúp được gì thì tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Được rồi, cám ơn anh.” Đại Hưng đỏ mặt, không ngừng nói cảm ơn.
…
“Tin tức có đáng tin cậy không?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói độc ác của Thành Kiên Vỹ khiến Uyển Nhân cảm thấy chán ghét chớp mắt, bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ run rẩy.
Đại Hưng nắm chặt lấy bàn tay khác của cô, mở khẩu hình miệng nói: “Đừng sợ.”
“Anh yên tâm đi, những điều này đều do chính tai tôi nghe được, bây giờ mọi người trong nhà họ Lãnh đang bận rộn chuẩn bị bữa tiệc chúc mừng sinh nhật cho Quắc Nhã Lan, cũng là để xua đuổi vận đen của cô ấy.” Uyển Nhân đọc theo nội dung của mảnh giấy trước mặt.
“Bây giờ cô đang ở đâu?” Thành Kiên Vỹ không thể tùy tiện tin tưởng cô.
“Đương nhiên là tôi đang ở trong phòng, ai dám nói chuyện điện thoại trước mặt họ chứ, tôi vẫn còn muốn sống.” Cô cố gắng nói khẽ, giả vờ như vô cùng lo lắng.
“Mở cửa sổ ra.” Đầu dây bên kia ra lệnh.
“Mở cửa sổ làm gì?” Uyển Nhân nhìn Đại Hưng, do dự.
“Mở nhanh lên, nói ít thôi.”
Thành Kiên Vỹ ở đầu dây bên kia mất kiên nhẫn, lớn tiếng ra lệnh. Đại Hưng nhanh chóng chạy trốn. Uyển Nhân cầm di động, từ từ đi ra phía cửa sổ, kéo rèm lên và mở cửa sổ ra.
“Đứng ở đó đi.” Hình như Thành Kiên Vỹ thấy được nhất cử nhất động của cô, Uyển Nhân không dám cử động, đứng lặng ở đó.
“Vừa nãy nhìn thấy người tình của cô lên lầu, hắn đang ở trong phòng cô phải không.” Thành Kiên Vỹ lại tinh tường đoán ra. Uyển Nhân rất sợ hắn nên bờ môi cũng trở nên run rẩy, nói không lên lời, chỉ nhìn về phía Đại Hưng rồi hoảng sợ chỉ về phía di động. Nghe qua thiết bị nghe trộm điện thoại, Đại Hưng nhanh chóng nắm được nội dung cuộc nói chuyện. Trên sàn nhà có một mảnh giấy, trên đó viết: Không, anh ta đã đi rồi, đi đằng cửa sau nên anh không nhìn thấy.
“Không, anh ta đã đi từ lâu rồi.” Uyển Nhân nói theo như những gì Đại Hưng đã viết.
“Tốt nhất là đừng có chơi tôi!” Dù ngăn cách bởi chiếc điện thoại, nhưng giọng nói của Thành Kiên Vỹ vẫn vô cùng ghê rợn, rất nhiều lần Uyển Nhân suýt làm rơi điện thoại.
“Làm sao mà tôi dám trêu đùa anh, bố mẹ tôi còn đang nằm trong tay anh, tôi còn có thể làm thế nào được đây.”
“Được, ngày hai mươi bảy tháng bảy đúng không? Đó chính là ngày sinh nhật của Nhã Lan, ha ha, nhất định tôi sẽ tặng một phần quà lớn cho cô ấy.” Tiếng tút tút vang lên trong điện thoại, Uyển Nhân vẫn đứng đó thở hổn hển, chầm chậm buông điện thoại ra.
Tờ giấy vàng của Đại Hưng lại được đưa tới, ra hiệu cho cô nhanh chóng đóng cửa sổ lại. Hình như Uyển Nhân đột nhiên tỉnh táo lại, nhanh chóng đóng cửa sổ kéo rèm lại bằng tốc độ nhanh kinh hồn, sau đó trượt xuống đất, tiếp tục thở hổn hển.
“Không sao chứ!” Đại Hưng đi ta từ chỗ tối, đỡ lấy cô.
“Làm như vậy có được không? Sẽ không làm tổn thương tới Nhã Lan chứ.” Uyển Nhân không hiểu tại sao Lãnh Mạn Nguyên lại muốn nói cho Thành Kiên Vỹ nghe chuyện tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho Nhã Lan, không phải như vậy sẽ càng gia tăng sự nguy hiểm sao?
Chuyện gì Thành Kiên Vỹ cũng có thể làm được, Lãnh Mạn Nguyên vẫn muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Nhã Lan, nghe nói có rất nhiều người tới dự, không phải là cố ý tạo cơ hội cho hắn sao?
“Em yên tâm đi, không thể xảy ra chuyện gì cả.” Đại Hưng trả lời vô cùng tự tin. Lời nói của anh dù không thể giải tỏa hết nỗi lo trong lòng Uyển Nhân, nhưng cuối cùng cô cũng bình tĩnh hơn một chút.
Chỉ mong mọi chuyện đều thuận lợi, chỉ mong Thành Kiên Vỹ nhanh chóng bị sa lưới. Uyển Nhân âm thầm cầu nguyện, mặc kệ cho Đại Hưng dìu mình đứng dậy.
…
Ý tưởng bột phát của Lãnh Mạn Nguyên, lại là muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, dù Nhã Lan đã từ chối như thế nào đi nữa anh vẫn kiên trì muốn làm vậy, không thể nói được gì hơn, cô đành phải nghe theo.
Bữa tiệc sinh nhật ở nhà họ Lãnh, phòng khách của nhà họ Lãnh rất rộng và khoảng sân lớn, có thể tiếp đón rất nhiều khách. Mấy ngày gần đây, để chuẩn bị tiệc sinh nhật, trong nhà họ Lãnh người ra người vào, xe cộ vận chuyển đồ nườm nượp, bận rộn sục sôi.
Còn Lãnh Mạn Nguyên thì gần như mất tích mấy ngày liền không thấy mặt, Nếu như không phải mỗi ngày anh đều gọi điện cho Nhã Lan, thì cô thực sự cho rằng anh đã biến mất rồi.
“Là thợ sửa chữa đúng không, anh hãy kiểm tra đường dây này một chút đi, và trang trí những ngọn đèn màu, còn nữa, ở đây cần hiệu ứng âm thanh vòm, có lẽ anh nên đập vỡ một mảng tường để lắp đặt dây âm thanh.”
Buổi sáng, các vật dụng trong phòng khách đều được che phủ lại, người thi công cùng chủ thầu đang thương lượng phương án sửa đổi phòng khách, mấy người công nhân đội mũ lưỡi trai đang dứng ở phía sau, chờ chủ thầu phân công công việc.
“Bà chủ.” Nhìn thấy cô xuống lầu, mọi người đều chào hỏi lễ phép, chủ thầu cũng khẽ gật đầu chào cô.
“Làm gì vậy?” Nhã Lan nhìn thấy họ đang làm chuyện gì lớn lắm, nên hỏi một cách khó hiểu.
“Ồ, chủ tịch căn dặn, phòng khách cần phải sửa sang lại, lắp đặt đèn và hệ thống âm thanh, có lẽ mấy ngày tới, bà chủ sẽ cảm thấy hơi ồn ào.” Người thi công nói vẻ đầy áy náy.
“Như vậy có qua bày vẽ quá không.” Từ nhỏ tới giờ cô đã quen với việc tiết kiệm, nhìn thấy như vậy cũng hơi không thoải mái.
“Chủ tịch nói, sinh nhật của bà chủ là chuyện lớn, nhất định phải làm cho tốt, nên yêu cầu chúng tôi phải làm với tiêu chuẩn cao nhất.”
Nhã Lan không nói gì, cô đã quen với việc sống theo sự sắp xếp của anh. Cô muốn đi gặp Uyển Nhân, đã lâu rồi cô không nói chuyện với cô ấy, thời gian vừa qua bản thân không được khỏe, dù biết Uyển Nhân lại bị Thành Kiên Vỹ ức hiếp, nhưng vẫn chưa có cơ hội để an ủi Uyển Nhân.
“Mấy người đến đập vỡ bức tường này đi, đập xong, thì ông Vương sẽ có trách nhiệm lắp đặt dây âm thanh, Lý Đông chịu trách nhiệm lắp đèn, chú Lưu đã lớn tuổi thì chịu trách nhiệm hỗ trợ, họ có chuyện gì cần thì giúp một tay.” Chủ thầu quay đầu nói chuyện căn dặn ba người, một người thân mình đầy vôi vữa gật đầu, đi lướt qua Nhã Lan.
Ánh mắt vô cùng quen thuộc! Nhã Lan quay đầu lại theo phản xạ, nhưng người này đã đi xa. Có lẽ do cô suy nghĩ quá nhiều, cô lắc đầu quyết định quên đi những chuyện không vui trước kia.
…
Thật là chán! Nhã Lan hơi buồn bực nắm chặt que thử thai trong tay, kỳ kinh nguyệt đã chậm nửa tháng, cô còn tưởng mình có tin vui, nào ngờ thử xong lại không có gì. Gọi điện cho hỏi bác sĩ khoa sản của bệnh viện Uy Vỹ Thiên , họ chỉ nói vài ngày nữa cô nên tới kiểm tra xem sao.
“Cơ thể cô đã từng bị tổn thương, lại bị sảy thai, nên khó có khả năng mang thai, đương nhiên cũng không ngoại trừ có thể mang thai, nhưng có thể do vấn đề tâm lý nên ảnh hưởng tới thời kỳ kinh nguyệt, tất cả đều phải chờ kiểm tra xong mới có thể kết luận được.”
Đặt điện thoại xuống, tâm trạng của cô cực kỳ tồi tệ. Sao cô lại khó có khả năng mang thai, bản thân cô cũng không biết? Nguyên có biết không?
Nếu anh biết tỷ lệ mang thai của cô rất nhỏ, vậy có tức giận không, có bỏ cô không? Suy nghĩ đó khiến cô vô cùng khó chịu, cũng vô cùng sợ hãi, cô không thể đợi được tới tối, liền gọi điện thoại cho Lãnh Mạn Nguyên.
“Hu hu hu, có phải thật như vậy không?” Lãnh Mạn Nguyên ở đầu dây bên kia nghe không hiểu gì hết, vất vả lắm mới khuyên được cô, hỏi được rõ nguyên nhân.
“Em không thể mang thai, có phải là thật không? Có phải anh đã biết từ lâu rồi không?”
“Ai đã nói với em như vậy?” Lãnh Mạn Nguyên ở đầu dây bên kia đương nhiên biết sự thật, không hề có chút kinh ngạc nào.
“Anh nói cho em biết có phải đó là sự thật không.” Cô rất đau lòng, mọi người đều đã biết tại sao lại giấu cô.
“Linh Nhi, không phải là không thể, nhưng cơ thể em chưa hoàn toàn bình phục, cho nên không thích hợp để mang thai.”
“Anh nói dối, hôm nay em gọi cho bác sĩ, bà ấy đã nói vậy.”
“Bác sĩ nào lại đáng chết như vậy!”
Tiếng chửi rủa của Lãnh Mạn Nguyên lấn át hết tất cả, Nhã Lan khóc càng thảm thiết hơn: “Thảo nào mấy đêm nay anh không quay về nhà ngủ, thảo nào trong thời gian gần đây anh không hề động vào em, em không thể sinh con nên anh không cần em nữa, hu hu hu…”
Lãnh Mạn Nguyên ở đầu dây bên kia khuyên nhủ, nhưng không thể ngăn được tiếng khóc của cô, Lãnh Mạn Nguyên đành phải vội vàng chạy về.
“Bảo bối, không phải anh cố ý giấu giếm em, chỉ là sợ em đau lòng mà thôi. Mà bác sĩ không nói là em không thể, đợi khi nào cơ thể em khỏe trở lại chúng ta sẽ đi kiểm tra lại, xác định rõ ràng.”
“Anh cố ý lừa gạt em, lại còn đi với người phụ nữ khác, để em một mình phòng đơn gối chiếc, hu hu hu.”
“Không phải, mấy ngày hôm nay anh đều ở công ty, Uông Minh Thiên cũng ở công ty, cậu ta có thể làm chứng cho anh.”
“Hu hu hu hu, anh thà ôm một người đàn ông ngủ cũng không cần tới em nữa.” Lãnh Mạn Nguyên đen mặt lại vì câu nói của cô, bất đắc dĩ anh chỉ có thể gọi Uông Minh Thiên tới.
“Cậu nói đi, gần đây có phải tôi ở trong công ty không?”
“Đúng vậy, chị dâu, đúng thực sự là ở trong công ty.”
“Chúng ta có ôm nhau ngủ không?”
“Không thể nào, anh ấy dám ôm tôi, Phấn Nhi nhà tôi sẽ lột da anh ấy.”
Uông Minh Thiên đã giúp cho Nhã Lan vốn đang xúc động bình tĩnh trở lại, cô nức nở: “Từ nay trở đi, anh không được ngủ ở công ty, phải về nhà ngủ.”
“Như vậy thì tốt quá, chị dâu, chị không biết là ngày nào anh ấy cũng bóc lột tôi, vì một vụ án lại bắt tôi rời xa Phấn Nhi, cùng ăn ngủ ở công ty, tôi…”
“Im miệng!”