Mục lục
Tổng tài tôi hung dữ Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 223: NGOẠI TRUYỆN PHẦN 2

“Thành Nhi à, không được, bà có lời muốn nói.” Bà lão gọi cháu gái mình, không chịu chữa.

“Bà lão mắc bệnh tim, cần phải lập tức làm phẫu thuật ngay.” Cô gái ấy nghe lời bác sĩ nói xong thì hoảng loạn, gật đầu liên tục. Bàn tay của bà lão giơ ra khuất dần ở cửa phòng phẫu thuật, cô gái kí tên xong thì khóc òa lên.

“Em sao vậy, có phải không mang tiền không, tôi có thể trả giúp em.” Đối với cô gái ấy, tự Nguyên có một loại cảm giác rất sâu sắc không thể nói được thành lời, cậu còn có thể chủ động tình nguyện lo tiền viện phí giúp cô ấy.

“Không phải… bà nội… là người thân… duy nhất của tôi, bà bị bệnh… tôi rất sợ.” Cô gái ấy giống như nước vậy, một lúc lại nước mắt giàn giụa. Dáng vẻ mềm yếu của cô ấy giống như một bông hoa sen trắng bị gió thổi vậy, lộ vẻ bất lực.

“Đừng lo lắng, bà sẽ khỏe lại nhanh thôi.” tự Nguyên nắm lấy bờ vai cô ấy an ủi.

“Hai người từ đâu đến, định đi về đâu?” Cậu hỏi.

“Chúng tôi vừa từ Italy trở về, định đi đâu thì tôi cũng không biết.” Nói đến đấy thì cô gái ấy lại khóc huhu lần nữa.

“Sao lại thế được chứ?” tự Nguyên có ham muốn bảo vệ rất lớn với người con gái trước mặt, cậu không biết là tại sao, chỉ là trong lòng muốn bảo vệ cô ấy.

“Bà nội nói hôm nay là một ngày đặc biệt, bà phải dẫn tôi về, gặp hai người thân nhất, nhưng bà không nói là ai, càng không nói họ đang ở đâu, tôi vô cùng lạ lẫm về Trung Quốc, bà nội lại phát bệnh trên máy bay, tôi không biết phải làm gì mới được.”

Thì ra là như vậy, tự Nguyên ôm lấy cô gái ấy vào lòng, dỗ dành: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Đến khi cô ấy gái bình tĩnh trở lại, cậu mới dặt dè hỏi: “Trong nhà em còn có ai khác không?”

Cô ấy lắc đầu: “Không biết, từ trước đến nay bà nội không nhắc đến người thân của tôi với tôi, ở Italy chỉ có hai người chúng tôi sống nương tựa vào nhau.” “Em là trẻ mồ côi à?” Cậu to gan đoán.

Cô gái ấy vẫn lắc đầu: “Mỗi lần bà nội gọi điện cho một số điện thoại Trung Quốc, một lần tôi nghe trộm được, đầu dây bên kia là nữ, nói là muốn dẫn tôi về Trung Quốc, nhưng bà lần nào cũng tức giận, tỏ vẻ không đồng ý. Tôi không biết lần này chúng tôi trở về có phải để gặp bố mẹ tôi không, chỉ mong sao bà nội mau chóng tỉnh lại, nếu không thì tôi sẽ không còn người thân nào nữa cả.”

“Sẽ không đâu, nếu như em thật sự không có người thân, tôi sẽ bảo vệ em.” Nhìn thấy người con gái không nơi nương tựa, thì sự mềm yếu nhất trong tim cậu lại rung động nhẹ.

Anh nói một cách trịnh trọng như đang thề thốt vậy, đồng thời ôm chặt cô ấy.

Điện thoại lại reo lên như đòi mạng vậy, cô gái lau nước mặt, khuôn mặt đỏ ửng ngại ngùng. “Anh có điện thoại kìa.”

Không cần nhìn cậu cũng biết là ai gọi đến, ngoài người mẹ như đòi mạng của cậu ra thì còn ai nữa?

“Mẹ à, con sắp về rồi, không cần đợi con đâu. Chỗ con xảy ra chút chuyện, không sao, không phải con, là một người bạn, cái này thì mẹ không cần lo đâu, vâng, con sẽ nhanh chóng về nhà.”

Tắt điện thoại đi, cậu nhận được ánh mắt bất lực của cô gái. Cô ấy sợ cậu rời đi, nhưng lại không dám giữ cậu lại.

“Anh phải… về rồi à?” Cô ấy khẽ hỏi.

“Không đâu, tôi sẽ luôn ở cạnh em, đến khi bà nội an toàn mới thôi.”

“Cảm ơn anh.” Khuôn mặt lo lắng của cô ấy được giãn ra, lộ ra nụ cười thuần khiết đẹp đẽ.

tự Nguyên phát hiện, cô ấy thực sự rất yếu ớt, giống như con chim nhỏ được người khác bảo vệ, không hiểu biết gì về xã hội. Điều này khiến cậu bất giác lo lắng, một người con gái yếu đuối như vậy, trong khi xã hội bây giờ lại phức tạp, cô nhất định sẽ chịu thiệt thòi.

Suy nghĩ ấy khiến cậu lo lắng, một suy nghĩ muốn cô ở cạnh, để cậu có thể bảo vệ cô ấy nhỡ có chuyện bất ngờ xảy ra.

Cô gái đáng thương, đợi mãi đến nửa đêm thì nhận được một tin tức không may, bà nội cô, vì mắc bệnh tim mà qua đời rồi.

Cô gái nghe thấy tin này, giống như sét đánh bên tai, chôn chân tại chỗ phải đến nửa phút sau cũng không phản ứng lại.

“Em không sao chứ.” tự Nguyên quan sát cô ấy một cách cẩn thận, nhẹ nhàng kéo cô ấy vào lòng.

“Nội ơi, nội….” Cô gái bắt đầu gào khóc. “Nội đi rồi, con phải làm sao? Con phải làm sao? Nội là người thân duy nhất của con mà.”

“Ngoan nào, đừng khóc, bà nội đi rồi vẫn còn có tôi.” tự Nguyên nhẹ nhàng khuyên, cô gái vẫn đau lòng khóc không dứt, cô nhoài về bà lão trước mặt, khóc như mưa.

Thấy vậy trái tim của tự Nguyên đau đớn vô cùng.

Dáng vẻ mềm yếu đó của cô ấy, thì làm sao có thể chịu được đả kích như thế này. Điện thoại tiếp tục vang lên, cậu bực bội lôi điện thoại ra nói: “Mẹ à, con biết rồi, một người bạn của con ở đây đang xảy ra chút chuyện, con đi không được, vâng, mẹ xin lỗi bố giúp con, được không ạ? Còn những việc khác cũng đợi đến khi con về rồi nói tiếp, con gái gì, con không cần, vâng, con cúp máy đây.”

Lúc nhìn thấy cô ấy khóc đến nỗi sắp ngất đi, cậu tắt máy luôn, đỡ cô dậy.

“Anh xem, anh xem, thằng nhãi con đã bị anh dậy hư rồi, đến sinh nhật của bố nó mà cũng không về.” Nhã Lan lắc điện thoại, tức giận với Lãnh Mạn Nguyên đang ngồi ngay ngắn nhàn rỗi uống trà.

Con người ta khi đến trung tuổi, Lãnh Mạn Nguyên đã mọc nhưng sợi râu lưa thưa, trong sự chín chắn toát ra một vẻ điển trai khác lạ. Mặc dù Nhã Lan đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp của tuổi đôi mươi, không khác là bao, chỉ là cặp lông mày càng in đậm dáng vẻ thùy mị của phụ nữ.

“Con nó đã lớn rồi, thì việc cũng phải nhiều chứ, bây giờ nó bận thì cũng có thể lí giải được mà.” Lãnh Mạn Nguyên kéo Nhã Lan lại, cưng chiều xoa dịu cơn tức giận của cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

“Bố à, con cũng muốn ôm!” Tự Linh - đứa con gái đã mười lăm tuổi chạy lại, ôm hai người.

“Nhìn mấy người xem, ai nấy đều lớn tướng như vậy rồi, còn giống như trẻ con.” Thím Liễu cùng Nghê Tiên Như đi đến, cười ba người họ.

“Con thích bố mẹ như thế này.” Tự Linh hôn lên má của Lãnh Mạn Nguyên và Nhã Lan mỗi bên một cái, đi đến trước Nghê Tiên Như, quấn lấy cô ta.

“Dì Tiên Như à, anh Đồng bao giờ mới về vậy, con nhớ anh ý lắm.”

Vẻ mặt của Nghê Tiên Như không đổi, lại càng lộ ra khí chất phú quý. Cô ta ôm Tự Linh, ngắm nhìn dung mạo giống hệt Nhã Lan, đáng tiếc chậc lưỡi: “Đáng tiếc, Ẩn Đồng nhà dì sớm đã đính hôn từ nhỏ rồi, nếu không thì dì thật sự muốn cưới con về làm con dâu nhà dì.”

“Không được, không được, hôn ước hồi nhỏ không tính, không tính, anh Đồng đã lên tiếng đâu, anh ấy nhất định sẽ không muốn.”

“Chính là do thằng bé chọn, hơn nữa còn rất nghiêm túc nữa cơ, năm nào cũng đều về thăm.” Nghê Tiên Như nhìn Lí Duy Nhất đang đỏ mặt ở bên cạnh, cười tươi rói.

“Là chị Duy Nhất, có phải không?” Tự Linh thông minh ngay lập tức đã đoán được ra. Duy Nhất mặc sườn xám, trông giống như cung nữ bước ra từ trong tranh cổ, lông mày rủ xuống, vẫn chưa lên tiếng.

“Mẹ nói này, có phải con diễn quá chuyên nghiệp không, sao lại dễ dàng xấu hổ thế chứ.” Nhã Thanh đi đến, vỗ vỗ vào vai con gái, trong lời trách mắng vẫn đầy ắp sự yêu thương.

“Người ta vẫn chưa tốt nghiệp mà.” Lí Duy Nhất nói nhẹ nhàng.

“Nhưng chị Duy Nhất đã diễn được mấy bộ rồi, nghe nói gần đây còn đóng cùng với cả anh Đồng nữa, có phải vậy không ạ. Em thích xem phim hai người đóng lắm.” Tự Linh đến trước mặt Lí Duy Nhất, lay tay của cô.

“Thật à? Cái thằng bé này, đến bà mẹ này mà nó còn giấu, nó có ăn hiếp con không, nếu có thì cứ nói thẳng.” Nghê Tiên Như nói một cách hung hổ.

“Không… có ạ.” Khuôn mặt của Lí Duy Nhất bắt đầu đỏ dần lên, người lớn nhìn bằng mắt nhưng suy đoán bằng con tim.

“Không cần nói nữa, Duy Nhất nhà chúng ta nhất định đã bị cái tên Ẩn Đồng đó bắt nạt rồi.” Nhã Thanh thân làm mẹ nở nụ cười, nhìn con gái mình, nói một cách không chút kiêng nể.

“Mẹ… xem mẹ đã nói những gì.” Lí Duy Nhất suýt chút nữa thì không biết giấu mặt đi đâu. “Anh Đồng không phải loại người đấy, anh ấy nói đợi con tốt nghiệp xong thì mới…”

“Ồ, không được rồi, vậy còn khiến người khác đỡ lo hơn tự Nguyên nhà chúng ta.” Nhã Lan nhìn Nghê Tiên Như một cách ngưỡng mộ: “Cô xem, sinh nhật của bố nó, nó thì như không phải người liên quan, đến bây giờ còn không thấy bóng dáng đâu. Thành Thành cũng vậy, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, không biết đã đi đâu rồi.”

Đang nói thì khuôn mặt Uyển Nhân trở về một cách buồn bã: “Điện thoại không liên lạc được sao?” Nhã Lan đi lên. Uyển Nhân lắc đầu. “Máy bay đã hạ cánh từ lâu rồi, nhưng hai người họ thì vẫn chưa đến, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Lo chết đi được.”

“Đừng nôn nóng, anh đã cho người đến sân bay tìm rồi.” Đại Hưng bước đến, cậu ta mặc vest nhìn rất già dặn, cách ăn mặc hoàn toàn giống người thành công.

“Trời ơi, cầu mong hai người họ không sao thì tốt, tuổi tác của mẹ đã cao, tim lại không tốt, nói là cái gì cũng không muốn chúng tôi đến đón, thật là lo chết mất.” Lông mày của Uyển Nhân chau lại vẫn chưa dãn ra.

Cuộc sống tốt khiến người cô ấy hơi béo lên, một người con trai ngồi bên cạnh cô, khoảng chừng mười năm mười sáu tuổi, đang chăm chú chơi nốt trò chơi trong máy trên tay.

“Đại Vũ, con gọi điện về nhà bà nội con lần nữa đi.”

“Con hỏi rồi, trong nhà không có ai, con đã gọi không dưới hai mươi lần rồi.” Cậu ta bỏ máy chơi game trong tay xuống, lại gọi lại lần nữa. “Mẹ tự nghe xem, thật sự là không có ai ở nhà, nhất định là đến rồi.”

“Trời ơi, bao giờ đến, mấy giờ tới nơi cũng không nói, thật sự không biết mẹ muốn làm cái gì nữa.”

Khi người trong nhà họ Lãnh đều sốt ruột, thì Lãnh tự Nguyên đã đến khách sạn, thuê một căn phòng. Cô gái ấy vẫn đang khóc thút thít, người thân duy nhất qua đời rồi, đả kích này đối với cô ấy thì không cần nghĩ cũng biết.

Nhìn khuôn mặt đẫm lệ, buồn bã đáng thương của cô ấy, tự Nguyên không kìm được mà ôm cô gái ấy vào lòng.

“Bà nội đi rồi còn có tôi, sau này tôi có thể chăm sóc em.”

Cô gái giương đôi mắt ngấn lệ lên, nhìn tự Nguyên chân thành trước mặt, cô ấy lắc đầu: “Chúng ta không hề quen biết, sao tôi có thể nhận sự giúp đỡ của anh.” Nhưng hành động của cô hoàn toàn trái ngược với lời nói, cơ thể yếu ớt của cô ấy càng dựa sát vào tự Nguyên, cho dù là trời nóng, thì cơ thể cô ấy vẫn lạnh toát.

“Tôi sẽ trở thành gánh nặng của anh.”

“Tôi không quan tâm, hãy tin tôi, tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, bây giờ, em có thể nói cho tôi tên của em được không?” Hai người ở cạnh nhau lâu như vậy rồi, tự Nguyên vẫn chưa hề hỏi tên cô ấy.

“Tôi tên Thành Thành, bà nội hay gọi tôi là Thành Nhi.”

“Thành Nhi, cái tên rất đẹp, vậy sau này tôi cũng gọi em là Thành Nhi được không.”

Thành Thành khẽ gật đầu, trên khuôn mặt trắng xanh của cô khẽ nở nụ cười.

“Em cười lên thật sự rất đẹp.” tự Nguyên ngắm nhìn suýt chút nữa ngây ra, nụ cười của cô giống bông hoa sen trắng mới nở, mang theo những giọt sương, đẹp đến nỗi khiến người khác phải rung động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK