"Đi dạo bờ biển một chút đi." Ném qua một lọ kem chống nắng, anh đứng lên, đi trước hướng về phía bờ biển. Khi Nhã Lan chuẩn bị xong, đi ra, tất cả những vệ sĩ áo đen cũng đã biến mất, toàn bộ bãi biển khoáng đạt chỉ có hai ngườ bọn họ. Cô đột nhiên cảm thấy thật nhỏ bé, lại dâng lên một chút sợ hãi, bước nhanh hơn, chạy về phía Lãnh Mạn Nguyên.
Lãnh Mạn Nguyên đã vứt xuống khăn lông quấn bên hông, bướng bỉnh như đứa trẻ chạy đua với những đơt sóng xô tới, có lúc bị sóng nuốt mất, có lúc lại lộ ra gương mặt tươi cười, ngón cái trỏ xuống mặt đất, giễu cợt sóng còn chạy thua cả anh.
Nhã Lan bị vẻ trẻ con của anh chọc cho cười rộ lên, hai mí mắt híp lại, rạng rỡ như đóa hoa hướng dương.
Lãnh Mạn Nguyên ngoắc ngoắc cô, cô liền vui vẻ chạy nhanh về phía anh. Một đợt sóng xô tới, cô bị dọa sợ lại chạy ngược trở lại. Lãnh Mạn Nguyên tiến lên mấy bước, nắm tay cô chạy về phía đầu sóng.
"Ôi, đừng!" Nhã Lan bị dọa, suýt chút nữa khóc lên, khi đợt sóng mãnh liệt ập tới, cô cảm giác được một đôi tay ôm lấy cả thân mình, thủy triều đánh vào bả vai gầy yếu của cô, khiến cho tầm mắt cô mê mang, nước mặn ngập trong miệng, mà cơ thể lại không mảy may ảnh hưởng gì.
Phun ra nước biển trong miệng, Nhã Lan vỗ vỗ bả vai anh, hét to đòi rời đi.
"Đừng sợ, bảo bối." Anh ôm cô thả xuống, lại ghì cô vào trong ngực, bờ môi dán trên tai cô nhẹ giọng an ủi. Giọng nói của anh như một loại thần chú gạt bỏ nỗi sợ hãi của cô. Trong ngực anh, cô từng chút từng chút cảm nhận những đợt sóng mát rượi, lại chủ động đưa tay ra đón lấy nước biển.
"Cô muốn cái gì nhất?" Lãnh Mạn Nguyên kéo tay cô, chạy đua với sóng biển, một thoáng kia khi đợt sóng rút đi, anh cao giọng hỏi cô.
"Tôi muốn có vỏ sò đẹp nhất dưới biển!" Nhã Lan lớn tiếng trả lời, giọng nói cô trong trẻo, vang vọng trên bờ biển.
"Được." Lãnh Mạn Nguyên kéo cô tới nơi sóng không còn ập tới, cười với cô một tiếng. "Chờ tôi một lát."
Xoay người lại, anh nhảy xuống biển rộng, ngụp lặn trong bọt sóng vài lần rồi biến mất.
"Lãnh Mạn Nguyên, Lãnh Mạn Nguyên..." Một lúc lâu sau vẫn chưa thấy Lãnh Mạn Nguyên ngoi lên, Nhã Lan vô cùng lo lắng. Cô lớn tiếng gọi tên anh: "Lãnh Mạn Nguyên, Lãnh Mạn Nguyên, anh ở đâu?"
Giọng nói cô run rẩy, mang theo chút nức nở. Cô chạy tới chạy lui trên bờ biển, làm thế nào cũng không tìm được bóng dáng của anh.
"Lãnh Mạn Nguyên, Lãnh Mạn Nguyên..." Bờ biển chỉ có một mình cô, trả lời cô chỉ có tiếng gió.
"Lãnh Mạn Nguyên, tôi không cần vỏ sò gì nữa. Tôi không cần, anh mau quay lại đi. Tôi chỉ cần anh, chỉ cần anh thôi." Nhã Lan xụi lơ trên bờ cát, nước mắt phủ đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, cô hướng ra ngoài biển khơi lớn tiếng gọi.
Gọi anh một lúc lâu như vậy nhưng Lãnh Mạn Nguyên dường như đã biến mất. Mặt trời dần lặn về phía tây, Nhã Lan khóc càng thêm đau lòng. Cô lớn tiếng nói: "Lãnh Mạn Nguyên, tôi chỉ cần anh, tôi chỉ cần anh!" Vừa nghĩ tới có thể sẽ không còn được gặp lại anh nữa, Nhã Lan nằm trên đất khóc rưng rức.
"Những gì cô nói đều là thật sao?" Phía trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói, Nhã Lan lập tức ngẩng đầu lên. Trên tóc Lãnh Mạn Nguyên còn ướt, giống như một Long vương đến từ dưới đáy biển, mỉm cười nhìn cô.
"Lãnh Mạn Nguyên, anh không sao, anh không sao rồi." Cô đứng dậy, ôm lấy anh thật chặt, vừa kích động vừa mừng rỡ hét to, giống như tìm lại được món trân bảo đã mất đi từ lâu.
"Cho cô." Lãnh Mạn Nguyên được hai cánh tay nhỏ của cô ôm lấy thật chặt, một dòng nước ấm áp chảy mạnh trong lòng, anh cầm vỏ sò xinh đẹp trong tay đưa cho cô.
Nhã Lan cũng không thèm nhìn tới, mạnh mẽ ném vỏ sò trở về biển khơi, cô mắng to."Anh không biết tôi lo lắng cho anh như thế nào hay sao? Nếu chẳng may anh xảy ra chuyện gì, vậy thử hỏi tôi phải làm sao đây?" Nước mắt càng tuôn ra mãnh liệt, cô khóc đến vô cùng đau lòng.
"Được rồi mà, bảo bối." Lãnh Mạn Nguyên ôm cô vào trong ngực. "Tôi chẳng phải vẫn ổn hay sao?"