"Tôi... Có thể xuống rồi nhỉ." Nhã Lan đỏ mặt nói, nhận được tiếng hừ lạnh của Lãnh Mạn Nguyên.
"Ăn mặc mát mẻ như vậy, lại muốn dụ dỗ đàn ông sao?" Lãnh Mạn Nguyên ngoài miệng nói mấy lời khó nghe, cánh tay lại mạnh mẽ đầy tính chiếm hữu ôm cô vào trong ngực, sải bước đi về phía căn phòng.
Lại nói mấy lời như vậy! Nhã Lan cũng đành chịu, chỉ có thể nép vào trong ngực anh, mặc anh ôm mình trở về phòng, thế nhưng đối với những lời nói của anh vẫn hết sức khó chịu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cố ý quay về hướng khác, chỉ để Lãnh Mạn Nguyên thấy được một bên gò má xinh đẹp.
Tàu bắt đầu khởi hành, mặt biển xanh biếc dần dần lui về phía sau, từ cửa sổ có thể trông thấy thuyền bè tấp nập trên sóng biển cuồn cuộn.
"Nghê Phân Nhi đâu?" Cô nhớ lúc Lãnh Mạn Nguyên lên thuyền, cũng không thấy Nghê Phân Nhi xuất hiện.
"Cô ta có chuyện, đi trước rồi." Lãnh Mạn Nguyên đối với cơn tức giận của cô ta vẫn lạnh lùng như không, dùng một cái khăn lông quấn quanh nửa người dưới, lau tóc, mặt điềm nhiên đi ra.
"Ôi... Anh..." Lúc Nhã Lan quay đầu lại nhìn thấy nửa người trên để trần của anh, vội che hai mắt lại. "Có thể mặc quần áo vào hay không."
Lại là một trận cười khoái trá, Lãnh Mạn Nguyên ngược lại càng đi đến gần cô. "Cũng không phải là cô chưa từng nhìn thấy, tại sao phải ngạc nhiên như vậy, mức độ lớn hơn nữa cũng đã nhìn thấy rồi không phải sao?"
"Không giống... nhau." Nhã Lan yếu ớt nói, đối với lời chế nhạo của Lãnh Mạn Nguyên hoàn toàn bất lực, khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc ửng hồng.
Lãnh Mạn Nguyên không nói nữa, lấy xuống một chai rượu đỏ từ trên giá, rót một ly cầm trên tay. Ngón tay thon dài giơ cao ly thủy tinh lắc lắc, chất lỏng màu đỏ tựa máu xao động, đẹp như gương mặt ửng hồng của Nhã Lan.
Nhấp một ngụm rượu nhỏ vào miệng, ngay cả tư thế uống rượu của anh cũng tao nhã như vậy.
Nhã Lan thấy mình giống như kẻ háo sắc, giương mắt nhìn chằm chằm một mỹ nam. Ngượng ngùng chuyển tầm mắt, quay lại chăm chú ngắm nhìn mặt biển rộng lớn bao la. Biển rộng như vậy, tít tắp không thấy bờ, nếu như bơi trở về sẽ phải mất bao lâu chứ? Mấu chốt là có đủ thể lực chống đỡ được vách đá hay không.
Cô càng thêm lo lắng cho Nghê Phân Nhi.
"Anh không lo lắng cho cô ấy chút nào hay sao?" Một cô gái rơi xuống lòng biển rộng như vậy, gặp phải nguy hiểm thì biết làm thế nào? Nhã Lan không nhịn được, hỏi.
Lãnh Mạn Nguyên uống rượu động tác càng thêm tùy ý, điềm nhiên như không nhún vai: "Không lo."
Phải rồi, anh làm sao sẽ lo lắng chứ, lúc ấy ném một mình cô vào trong phòng đối mặt với những con sư tử khủng khiếp đó, mỗi một con đều lớn hơn cô gấp mấy lần, anh cũng chẳng buồn nhíu mày lấy một cái. Ở trong phòng đầy rắn đó, anh cũng là dửng dưng rời đi. Rốt cuộc sinh mạng của ai mới là người anh quan tâm nhất?
"Nếu như lúc này dưới biển là Nghê Tiên Như, anh có lo lắng không?"
Lời mới vừa nói khỏi miệng, Nhã Lan liền hối hận. Cô không biết vì sao mình lại hỏi câu hỏi như vậy, thế nhưng vẫn vô cùng hy vọng Lãnh Mạn Nguyên sẽ trả lời mình.
Nương theo ánh sáng nhìn về phía Lãnh Mạn Nguyên, biểu cảm của anh nhanh chóng trở nên lạnh lùng, bàn tay giơ cao ly rượu dần siết chặt."Rắc" một tiếng, ly thủy tinh vỡ thành mảnh vụn, chất lỏng màu đỏ từ trong tay tràn ra, chẳng biết là máu hay là rượu.
Nhã Lan bị dọa sợ đến nín thở, nhìn chằm chằm những mảnh vụn thủy tinh lóe lên ánh sáng lạnh dưới đất, thân thể nho nhắn theo phản xạ run rẩy. Cô không dám ngẩng đầu nhìn mặt anh, trải qua mấy lần thống khổ đã khiến cô hiểu được, đắc tội Lãnh Mạn Nguyên chẳng khác nào đắc tội với Diêm vương. Lần này sẽ lại là hình phạt tàn khốc thế nào đây?
" Đừng hỏi những chuyện không liên quan tới mình!"
Không có trừng phạt như dự tính, Lãnh Mạn Nguyên nói xong câu này, hung hãn ném mảnh vụn của vật cầm trong tay ra phía ngoài cửa sổ, nước biển xanh biếc nhất thời loang lổ màu đỏ tươi, mãnh liệt mà cuồn cuộn.