“Quắc Nhã Lan, đúng, Quắc Nhã Lan cướp mất anh Mạn Nguyên, anh Mạn Nguyên, em yêu anh, em yêu anh! Tao muốn giết chết Quắc Nhã Lan, tao muốn giết chết Quắc Nhã Lan, đúng vậy, giết chết cô ta thì anh Mạn Nguyên sẽ đi tìm tao. Quắc Nhã Lan, Quắc Nhã Lan...”
Lý Doanh Doanh giơ móng tay sắc ngọn về phía cô và thím Liễu, miệng cô ta phát ra tiếng “xì xì”, ngón tay cong lại khua trước mặt hai người, nếu không phải thím Liễu kịp thời kéo cô lui lại thì cô đã bị tóm lấy rồi.
“Quắc Nhã Lan, tao hận mày! Hận mày! Tao bây giờ là do mày gây ra, tao phải giết chết mày!” Cô ta đau đớn thét gào, Lý Doanh Doanh đã nổi cơn điên, cô ta phát điên nhảy bổ về phía Nhã Lan, ngón tay cong lại thành vuốt chim ưng, móng tay dài ngoằng đầy ghét bẩn đen thui, bẩn thỉu và đáng sợ!
Nhã Lan bị thím Liễu kéo lui về phía sau, trên người cô đã bị Lý Doanh Doanh cào cho mấy phát, hơi hơi đau nhức. “Lý Doanh Doanh, cô nói cho tôi biết, là ai biến cô thành như thế này?” Cô không chịu rời đi, bởi vì cô phải làm rõ chuyện này. Mặc dù Lý Doanh Doanh không nói nhưng cô cơ bản đã chắc chắn, người có năng lực để lật đổ bố của cô ta và biến cô ta trở thành như vậy chỉ có một người mà thôi. Cô không dám nghĩ tiếp.
“Bà chủ cẩn thận!”
Lý Doanh Doanh đột nhiên mạnh mẽ như một con Kangaro Nam Phi, chỉ nhảy một cái đã đến ngay trước mặt Nhã Lan, hai người mặt đối mặt, cách nhau chưa đến ba mươi centimet! Móng tay sắc bén của cô ta và tiếng hét đáng sợ bổ về phía mặt cô.
“Nhã Lan, đi nhanh!”
Nhã Lan nhắm mắt, cô không cách nào suy nghĩ được. Sự sợ hãi và kinh hoàng ngập tràn đầu óc cô, cô quên mất bản thân mình đang gặp nguy hiểm. Cơ thể bị kéo giật ra phía sau, cô ngã ra ngoài, thím Liễu kịp thời ôm lấy cô, bà dùng cơ thể của mình che chắn cơ thể cô lui về phía sau. Cô không bị ngã nhưng lại nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất và tiếng động rất lớn.
“Nhã Lan?” Tiếng thím Liễu khiến cô bừng tỉnh. Cô nhìn thấy Lý Doanh Doanh ngã xuống đất như một miếng giẻ rách, miệng phun ra một búng máu. Đại Hưng đứng chắn trước mặt hai người, cánh tay cường tráng bị cào mấy vết.
“Sao anh lại làm thế được!” Bắt đầu có người vây xung quanh. Nhã Lan không quan tâm những thứ này, cô đẩy Đại Hưng ra, trách mắng cậu ta. Đại Hưng chẳng hiểu ra sao cả mà gãi đầu, cậu nhìn cô, miệng lưỡi vụng về không thốt ra được câu nào.
“Nhã Lan, nếu không phải Đại Hưng cứu cô thì cô chắc chắn đã bị cô ta làm bị thương rồi. chúng ta mau về đi.” Thím Liễu lại kéo tay cô lần nữa, bảo cô trở về.
“Không!” Nhã Lan cố chấp đứng tại chỗ, những người xung quanh bắt đầu bàn tán. Cô chẳng quan tâm nhiều chuyện như vậy. “Tôi phải hỏi rõ rốt cuộc là ai biến cô ta trở thành như vậy.”
“Đây là do cô ta đáng đời.” Đại Hưng miệng lưỡi vụng về nói, hiển nhiên cậu biết tất cả mọi chuyện.
“Đại Hưng, cậu nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Nhã Lan quay sang Đại Hưng, cô muốn tìm sự thật từ miệng cậu ta.
“Nhã Lan, mau đi thôi, về nhà tôi kể cho cô nghe được không?” thím Liễu biết Đại Hưng sẽ không phản bội Lãnh Mạn Nguyên nên đương nhiên sẽ không thể nói ra sự thật, mà với tính cách bướng bỉnh của Nhã Lan, không hỏi ra được sự thật thì cô sẽ không chịu đi. Bà bất đắc dĩ quyết định làm người xấu vậy.
“Được, Đại Hưng, gọi xe cứu thương đến đưa cô ta đi bệnh viện.” Không có điện thoại nên cô đành nhờ Đại Hưng giúp.
“Đi đi, gọi điện thoại, đến mức này cũng đã thảm lắm rồi.” thím Liễu hất hất tay, Đại Hưng lấy di động ra gọi điện đến bệnh viện.
...
Tám giờ tối, đối với Lãnh Mạn Nguyên mà nói là còn quá sớm. Từ trước đến nay anh đều đến tận rạng sáng mới nghỉ ngơi, vì vậy về trễ là chuyện bình thường. Tuy nhiên, giờ này tối nay anh đã về đến nhà họ Lãnh. Khác với ngày thường, trong tay anh còn cầm một bó hoa gồm mười một đóa hoa hồng tươi thắm biểu thị một lòng một dạ. Đây là ý kiến của Uy Vỹ Thiên . Là một cao thủ tình trường, hắn có hàng loạt cách để dỗ dành phụ nữ. Uy Vỹ Thiên nói với anh, cách này chính là bùa chiến thắng của hắn. Người phụ nữ nào lại từ chối một người đàn ông nhiều tiền lại một lòng một dạ với mình cơ chứ?
Uy Vỹ Thiên nhét bó hoa này cho anh, cứ như vậy kết thúc buổi tiệc ở quán bar của bọn họ. Mặc dù hiểu rằng Uy Vỹ Thiên vì muốn bao gái nên mới đuổi anh đi, nhưng nếu bó hoa này có thể khiến người đẹp cười thì anh cũng thấy rất thỏa mãn.
Kể từ khi biết hoàn cảnh của Nhã Lan, tình cảm của anh đối với cô càng sâu đậm thêm. Bây giờ, cho dù là đang làm việc, anh cũng bị mất tập trung, nghĩ đến đủ chuyện về cô.
Cho dù Uy Vỹ Thiên không đuổi đi thì anh cũng muốn về sớm một chút. Quãng thời gian trước, vì để cô yên tâm làm phẫu thuật nên anh kìm nén suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng, kiên quyết không đi gặp cô, thật là khổ sở biết bao!
Ngày đón cô về nhà, không ngờ cô lại ngồi ngủ trên xe mất, anh không nỡ quấy rầy, chỉ đành buồn bực về lại công ti. Uông Minh Thiên tốt bụng tìm cho anh một người phụ nữ để giải tỏa, ai mà ngờ còn chưa xong bước dạo đầu mà anh đã nổi giận rồi. Khuôn mặt oán hận của Nhã Lan không ngừng hiện lên trong đầu anh, anh cứ cảm thấy như cô đang nhìn mình chằm chằm vậy. Ném một tờ ngân phiếu, đuổi cô gái đang đầy nghi hoặc ra ngoài, anh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Người làm nhà họ Lãnh đa số đều đã nghỉ ngơi vào giờ này. Thím Liễu về nhà kính trồng hoa dọn dẹp. Trong căn nhà rộng lớn chỉ có một mình anh. Người giúp việc phụ trách nhà bếp đi qua hỏi anh muốn ăn chút gì đó không, anh phất tay. Bây giờ việc anh muốn làm nhất chính là gặp Nhã Lan.
Nhấc chân đi lên lầu, người giúp việc sau lưng xoa xoa đầu, không hiểu vì sao Lãnh Mạn Nguyên về nhà còn mang theo một bó hoa.
Tâm trạng của Nhã Lan không hề yên ổn, cô đi qua đi lại trong phòng vô số lần. Buổi chiều, thím Liễu đã kể quá trình sự việc cho cô nghe. Hóa ra, Lãnh Mạn Nguyên cũng biết những việc Lý Doanh Doanh làm. Cô không phản đối việc trừng phạt cô ta, nhưng làm việc gì cũng phải có chừng mực. Nếu đã không có ảnh hưởng gì thì dạy dỗ cô ta vài lần là được rồi, cho dù cô ta thật sự đã làm sai đến quá đáng như thế thì cũng sẽ tự có pháp luật phán quyết.
Nhớ đến dáng vẻ thê thảm không nỡ nhìn của Lý Doanh Doanh, cô vừa đau lòng vừa tức giận. Cô giận Lãnh Mạn Nguyên quá vô tình, thật đúng như cái tên của anh ta, lạnh lùng vô tình!
Cửa sau lưng bị mở ra. Lãnh Mạn Nguyên nhẹ nhàng bước vào. Người anh nhớ mong bấy lâu đang đứng ngây người trước cửa sổ, cô mặc áo ngủ bằng vải tơ tằm càng tăng cảm giác tự nhiên thoải mái. Cô hệt như một tiên nữ vừa hạ phàm từ trên trời cao, mái tóc mềm mại buông xõa bên bờ vai dài xuống chiếc eo mảnh khảnh làm tôn lên vẻ đẹp dịu dàng nhỏ nhắn.
Anh đi đến sau lưng cô, ôm cô từ phía sau lưng. Ngửi mùi thơm từ cơ thể cô, Lãnh Mạn Nguyên đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn.
“Ôi, là ai?” Nhã Lan bị người ta ôm chầm lấy đột nhiên bừng tỉnh. Cô chưa kịp quay đầu thì một bó hoa tươi đã đặt ngay trước mắt. Hoa hồng ư? Đẩy bó hoa ra, cô quay đầu nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Mạn Nguyên.
“Bỏ ra!” Giọng cô lạnh lùng, hoàn toàn ghét bỏ anh.
“Không thích ư?” Anh ngoan ngoãn buông cô ra. Lãnh Mạn Nguyên ngửi đóa hoa trong tay mình, hơi ngạc nhiên.
“Đúng, không thích. Anh tặng tôi bất cứ thứ gì tôi cũng không thích!” Nhã Lan giận dỗi nói.
Lãnh Mạn Nguyên tiện tay đặt bó hoa trên bàn. Không có kết quả như dự đoán, tâm trạng của anh trở nên sa sút nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thường. Anh không muốn Nhã Lan nhìn thấy vẻ bối rối của mình.
“Sao thế?” Anh dường như đối xử đủ tốt với cô rồi.
“Loại ác quỷ như anh chỉ có thể nên vợ nên chồng với một tên ác quỷ khác thôi, nhưng, tôi không phải.” cô mỉa mai.
Lãnh Mạn Nguyên không hiểu vì sao cô lại đối xử với mình giống như trước đây. Ngày hôm ấy ở trên xe, bọn họ dịu dàng ôm lấy nhau, chẳng phải cô ngoan ngoãn như một chú mèo dịu dàng đó sao?
“Việc gì khiến em không vui à?” Chỉ cần là thứ cô muốn thì anh nhất định sẽ cho cô.
“Lãnh Mạn Nguyên, anh còn giả vờ à?” Lần đầu tiên cô nổi giận trước.
Lãnh Mạn Nguyên nhìn khuôn mặt cô. Từ đôi mắt tóe lửa và khuôn mặt giận dữ của cô có thể thấy cô thật sự tức giận, mà còn là cực kì tức giận nữa.
“Lý Doanh Doanh đâu? Anh đã làm gì với cô ta rồi?”
“À, cô ta ấy à? Đúng người đúng tội.” Lãnh Mạn Nguyên thở dài một hơi nhẹ nhõm. Anh thản nhiên nói, thả lòng cơ thể, hai tay khoanh trước ngực, chẳng hề sám hối chút nào.
“Cô ta vẫn còn là một thiếu nữ như hoa như ngọc, sao anh có thể hủy hoại cô ấy như thế!” Giọng cô hơi run lên. Hễ nhớ tới dáng vẻ của Lý Doanh Doanh là cô lại kích động không thôi, ngón tay chỉ vào Lãnh Mạn Nguyên cũng bắt đầu run rẩy.
“Cô ta muốn giết em.” Lý do Lãnh Mạn Nguyên hoàn toàn đầy đủ. Anh bình tĩnh nói rõ.
“Nhưng tôi không chết, không phải sao? Trừng phạt cô ta không nên...”
“Nhưng em suýt chút nữa thì chết rồi, còn chịu bao nhiêu cực khổ như thế nữa. Nếu không phải anh kịp thời tìm thấy em thì thậm chí em phải gả cho thằng ngốc rồi. Những việc này thì không quá quắt sao?” Lãnh Mạn Nguyên đứng bật dậy từ ghế sofa. Anh siết chặt tay, khua tay trước mặt Nhã Lan. Anh tức giận, tức giận vì Nhã Lan lại không biết rằng anh làm những việc này là vì anh yêu cô. Anh không biết mình lại làm sai chuyện gì, có lẽ, Nhã Lan vĩnh viễn có cái nhìn phiến diện về anh, anh luôn luôn là người sai.
Giật mở cà vạt, anh hằn học ném lên ghế sofa.
Nhã Lan lạnh lùng nhìn Lãnh Mạn Nguyên, cô chẳng hề xúc động vì lời nói của anh một chút nào. Cô nhớ đến Dư Hồng Mai.
“Đừng viện cớ cho sự ác độc của mình nữa, anh còn làm chuyện quá đáng với mẹ của mình thế kia mà, anh còn sợ mình sẽ hủy hoại một cô gái hay sao? Lãnh Mạn Nguyên, tôi không bao giờ thích loại người như anh. Anh chính là một tên ác quỷ, hoàn toàn là ác quỷ!”
Cầm bó hoa hồng trên bàn lên, Nhã Lan dùng hết sức ném về phía anh, đập vào người anh sau đó rơi xuống đất.
Loảng xoảng loảng xoảng. Cô cứ tưởng anh sẽ tức giận rồi trừng phạt mình nhưng Lãnh Mạn Nguyên chỉ hất hết đồ đạc trên bàn xuống đất, đập nát hai bức tượng búp bê khiêu vũ. Anh vô tình đạp lên hoa hồng đỏ tươi, tiếng nụ hoa vụn vỡ nho nhỏ nhưng đáng sợ vang lên. Lòng Nhã Lan run lên, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng sập cửa thật mạnh.
Anh ta đi rồi ư? Chẳng phải vậy càng tốt sao? Chỉ mong đời này đừng bao giờ xảy ra quan hệ gì với anh ta nữa. Nhã Lan hít thở phì phò. Cuộc tranh cãi vừa nãy đã tiêu hao hết thể lực của cô. Đóa hồng trên đất bị đạp nát bấy, màu đỏ tươi nhức mắt đâm vào thần kinh thị giác của cô.
Có khi nào một ngày nào đó, cô sẽ giống như những bông hoa hồng dưới chân này, chết một cách bi thảm?
...
Một đêm không ngủ. Sau khi Lãnh Mạn Nguyên bỏ đi, cô ngồi ngơ ngẩn trên giường, nghĩ ngợi lung tung rất nhiều. Cuộc sống tương lai mịt mờ. Nhớ đến những ngày tháng ít ỏi sống chung với Lãnh Mạn Nguyên, đa số đều là cãi cọ với nhau. Trái tim cô nặng trĩu chẳng còn cảm giác gì nữa.
Trời tảng sáng cô mới dần thiếp đi nhưng lại bắt đầu nằm mơ. Trong mơ, Lý Doanh Doanh nhảy bổ về phía cô, kéo rách quần áo và mặt của cô, lớn tiếng kêu gào: “Trả mặt cho tao, trả mặt cho tao...”
Khuôn mặt cô ta rất đáng sợ, hai vết sẹo dài ngoằng còn to hơn cả hồi sáng. Không, đó hoàn toàn không phải là vết sẹo, rõ ràng đó là hai cái miệng chảy máu đầm đìa! Thịt bên ngoài miệng vết thương còn bị lật ra phía ngoài rất dữ tợn, để lộ ra xương trắng ởn bên trong!