Buồn bã nhét đồ bơi vào túi, Nghê Tiên Như đã đi ra, tóc cô ta vừa mới sấy nên vẫn còn ướt, nhưng không còn nhỏ nước nữa. Cô ta dùng một cái cuộn tóc cố định ở đằng sau đầu, khiến người ta có một loại cảm giác khoan khoái, vui vẻ. Cô ta thay một chiếc váy hở lưng, thiết kế ôm sát nửa người phía trên làm tôn lên vòng eo thon dài tinh tế, bộ ngực cao cao đầy đặn, bàn tay trắng nõn, thon dài, từng cái nhấc tay nhấc chân đều ý vị mê người.
Váy dài đến đầu gối, lắc lư theo từng chuyển động của cô ta, tà váy tung bay, đong đưa với nhiều dáng vẻ, khiến người ta như mơ màng tưởng tượng về đôi chân thon dài đẹp đẽ, chứ không đến nỗi nhìn vào cặp mông căng tròn.
Cô ta đi đôi xăng-đan, để lộ ngón chân được sơn màu đỏ, sạch sẽ tinh tế, vô cùng đẹp mắt. Một cô gái ngay cả ngón chân cũng xin đẹp đến vậy, chứng tỏ Lãnh Mạc Nguyên thật có mắt nhìn người.
Túi vẫn nằm trong tay Nhã Lan, Nghê Tiên Như coi đây như là lẽ dĩ nhiên, dường như Nhã Lan thật sự là người giúp việc chuyên dụng của cô ta.
Nghê Tiên Như vẫy tay, tỏ ý cô bước nhanh chân lên. Quả không nằm ngoài dự tính, lãnh Mạc Nguyên đang ngồi dưới tán ô đợi bọn cô. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám đạm, kết hợp với chiếc quần thể thao màu xám nhạt, một bộ đồ thể thao lửng tay của BOSS làm tôn lên dáng vẻ tao nhã của anh, thoát bỏ bộ đồ Tây nghiêm túc, trông anh nhàn nhã, thong dong và có sức hút hơn nhiều.
Nghê Tiên Như làm ra vẻ nhân nghĩa ngồi nơi sát gần Lãnh Mạc Nguyên nhất, nhận lấy đồ uống mà anh đưa cho. Dáng vẻ của cô ta không hề thất thố mà vô cùng đẹp mắt.
“Thuyền lúc nào thì tới?”
Nhã Lan thấy ngồi giữa hai người cô không được tự nhiên, cô vân vê mép áo, dè dặt nhìn Lãnh Mạc Nguyên.
“Đúng đấy, em cũng mệt lắm rồi.”
Khó khăn lắm Nghê Tiên Như mới cùng một chiến tuyến với cô.
“Anh đi xem xem.”
Anh nhấc người nhìn đằng sau lưng Nhã Lan rồi bước đi. Dõi theo bóng lưng của anh, bước chân mạnh mẽ, dứt khoát, trong mạnh mẽ có tao nhã, cơ thể cân đối, toát ra khí chất vương giả, dù nhìn ở phía sau cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Buồn bực, Nhã Lan thở dài một hơi, cảm giác nặng nề mới dễ chịu hơn chút.
“Cô thật giỏi, còn có thể chơi lướt sóng.” Không có gì để nói, đối diện với Nghê Tiên Như cô không muốn mình quá bối rối nên mới tìm chủ đề để nói chuyện. Cô thật sự sùng bái Nghê Tiên Như, một cô gái biết múa yểu điệu như cô lại dám chơi trò đòi hỏi độ khó cao như vậy, thật sự lá quá giỏi.
Cô ta ưu tú như vậy, xin đẹp như vậy, ngồi trước mặt cô ta, Nhã Lan luôn cảm thất mình thấp kém, thậm chí khen ngợi cũng thiếu cảm xúc, khô khan.
“Không còn cách nào khác, Nguyên là một người đàn ông ưu tú, não anh linh hoạt hơn người khác, năng lực học tập cũng gấp mười lần người khác, để có thể sánh bước cùng anh, không để ánh mắt anh rơi trên người phụ nữ khác, tôi phải cố gắng học những thứ mà anh ấy thích.”
Nghê Tiên Như nhấc đôi chân thon dài lên, một chân vắt lên chân còn lại, để lại không gian ý vị, sâu xa.
“Kỹ thuật lướt sóng và đua xe của tôi là tốt nhất, bởi vì Nguyên thích hai trò này nhất. Đương nhiên, hai trò này rất nguy hiểm, để học chúng, tôi đã phải chịu biết bao khổ sở. Chắc cô chưa được xem tôi đua xe, kỹ thuật tuyệt đối không thua kém Nguyên. Năm đó, để tăng tốc độ, tôi đã lên ga hết cỡ xông lên đường núi, cuối cùng tông vào vách núi, suýt nữa thì chết.”
Cô ta mở lọ mascara ra chuốt mi, tạo nên một độ cong đẹp mắt, trông rất yêu kiều. Chúng lóe lên chuyển động theo từng dòng ký ức.
“Cũng may Nguyên phát hiện ra sự mất tích của tôi, nhanh chóng quay lại tìm tôi, mới cứu tôi một mạng. Nhưng vết thương cũng không nhẹ, có điều sau khi hồi phục tôi lại lao đầu vào tập luyện, chỉ cần có thời gian, tôi lại liều mạng học hỏi.”
Nghê Tiên Như thực sự quá giỏi, để theo kịp người mình yêu, ngay cả tính mạng cũng không cần, cảnh nguy hiểm như vậy lại xảy ra trên người một cô gái xinh đẹp cao quý như vậy, Nhã Lan bất giác đổ mồ hôi lạnh.
“Cô thật sự rất giỏi.” Cô tán thưởng.
“Những thứ tôi biết còn nhiều lắm, đánh golf này, trượt tuyết này, ừm,suy nghĩ duy nhất lúc đó của tôi là có thể xứng đôi với Nguyên.”
Từ lời cô ta nói Nhã Lan có thể nghe ra Nghê Tiên Như là một người mạnh mẽ, không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc. Điều này khiến cô thấy sợ, bởi vì cô có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu mãnh liệt mà Nghê Tiên Như dành cho Lãnh Mạc Nguyên, cô ta trở về, sẽ ở lại bao lâu? Liệu có nối lại tình cảm nam nữ với Lãnh Mạc Nguyên hay không?
“Nhã Lan, chắc cô không biết, chân tôi bị thương sau này sẽ không thể nhảy múa được nữa, lần này tôi sẽ không đi nữa. Vừa hay có một công ty giải trí mời tôi về diễn xuất, tôi quyết định sẽ phát triển sự nghiệp ở trong nước.”
Nghê Tiên Như dường như nhìn thấu tâm sự của cô, tiếp tục níu. Lời của cô ta khiến cô rất kinh ngạc, cô miễn cưỡng gật đầu.
“Cô vẫn còn yêu Nguyên đúng không?”
Nói xong, Nhã Lan hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
“Hả, Nguyên, làm sao!”
Nghê Tiên Như cũng không có trả lời, như không hề nghe thấy vậy, vẫy tay về hướng sau lưng cô, lúc quay đầu lại nhìn, Lãnh Mạc Nguyên đang đi về phía này.
“Thuyền đến rồi, tối nay có khả năng chúng ta phải ở lại ở lại khách sạn.”
Lãnh Mạc Nguyên lắc lắc đầu, rất nhanh đi đến trước mặt hai người, chọn một cái ghế bên cạnh Nhã Lan ngồi xuống.
“Vậy không phải đúng lúc sao, chúng ta có thể đi đến khách sạn mà trước kia chúng ta hay đến, thế này đi, em gọi điện đặt phòng trước, chút nữa vẫn ăn cơm ở chỗ cũ, chúng ta đi.”
Lạnh Mạc Nguyên gật đầu đồng ý, Nghê Tiên Như cầm điện thoại rời đi, đứng ở một nơi không xa gọi điện.
Một lúc đã quay trở về, nói:
“Xin lỗi, ở đó chỉ còn hai phòng, em đã đặt rồi.”
Chỉ còn hai phòng? Nhã Lan do dự, hai phòng thì làm sao mà ngủ? Cô và Nghê Tiên Như một phòng sao? Nghê Tiên Như cao quý như vậy, cô ta có thể cùng ở chung một phòng với người khác không? Hơn nữa, cô cũng không thích ở cùng với cô ta. Vậy chẳng lẽ ở cùng với Lãnh Mạc Nguyên?
Cũng không được, lúc một mình đối diện với anh, cô luôn thấy mặt đỏ tim đập nhanh, cứ cho là bọn họ đã tiếp xúc da thịt, thì cô cũng không có dũng cảm một mình đối diện với anh.
Nếu Lãnh Mạc Nguyên và Nghê Tiên Như ở cùng một phòng? Nhã Lan vẫn cảm thấy kỳ lạ, chồng đem theo vợ và tình cũ đi du lịch, cuối cùng lại ở trong phòng tình cũ, đây là cái logic gì, nếu để cánh phóng viên nhiều chuyện nhìn thấy thì không biết sẽ viết ra những gì.
“Đi thôi.”
Lúc cô vẫn còn đang vướng mắc về vấn đề này thì Lãnh Mạc Nguyên và Nghê Tiên Như đã nhấc người đứng dậy, Lãnh Mạc Nguyên mở miệng gọi cô.
“Ờ, được.” Đáp nhẹ một tiếng, Nhã Lan đứng lên.
“Đừng quên đồ của tôi.”
Nghê Tiên Như hoàn toàn coi cô như người giúp việc, dặn dò tự nhiên như không, Nhã Lan quét ánh mắt dò hỏi về phía Lãnh Mạc Nguyên, cô hi vọng có thể nhận được đáp án từ anh, nhưng Lãnh Mạc Nguyên không có nhìn cô. Gật gật đầu, Nhã Lan nhấc lấy chiếc túi, theo sau anh.
Mục đích thật sự Lãnh Mạc Nguyên gọi cô đến đây là để phục vụ Nghê Tiên Như, trong lòng anh ta, trọng lượng của Nghê Tiên Như lại nặng đến vậy, thậm chí còn không quan tâm đến cô vợ còn đang treo tên là cô đây.
Nhã Lan mâu thuẫn sâu sắc,chỗ này vì sự lạnh nhạt của Lãnh Mạc Nguyên mà tức giận, chỗ kia vì sự xứng đôi của họ mà cảm thấy chua xót.
Quắc Nhã Lan, lý trí đi! Nhã Lan thử gọi chính mình, thế nhưng lại càng thấy chua xót.
Ngước mắt nhìn hai người đi đến một quán ăn thiết kế tinh tế trên bờ biển, quán ăn đó cũng không lớn, kinh doanh trên lầu hai, bốn phía xung quanh được lắp kính thủy tinh, ba mặt có thể nhìn thấy biển. Ngồ bên trong, như ngồi ăn ngoài trời trên bãi biển. Nhã Lan không thể không cảm thấy khâm phục tư duy và sự sáng tạo kỳ diệu của chủ quán.
Bọn họ chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nhiệt độ quá lạnh, trên người Nhã Lan nổi cả da gà, nhìn hai người bên cạnh, bọn họ đang nói chuyện cười đùa, không cảm thấy lạnh chút nào.
“Xong rồi, em chọn món anh thích ăn nhất và món em thích ăn nhất, cứ chọn mấy món này trước đã.”
Nghê Tiên Như cũng không có hỏi cô thích ăn gì, một mạch chọn món rồi đưa menu lại.
Nhã Lan cũng không có so đo, ngồi giữa hai người, cô như đứng trên đứng lửa như ngồi đống than, cho dù là món ăn có ngon thế nào thì cô cũng thấy tẻ nhạt vô vị. Món ăn rất nhanh đã được bưng tới, đều là món ngọt và cay, mà Nhã Lan lại không thích mấy món có hai vị này nhất, cô dè dặt gắp mấy miếng, rồi nhanh chóng dừng đũa.
Nghê Tiên Như và Lãnh Mạc Nguyên rất cao hứng, hai người gọi rượu cùng uống với nhau.
“Nào, Nguyên, rất vui khi đã trở về, chúc cuộc sống sau này của chúng ta vui vẻ hạnh phúc.”
Nghê Tiên Như nói chuyện hàm ý, Lãnh Mạc Nguyên cười cười chạm cốc, một hơi uống sạch.
“Chúc thanh xuân của em còn mãi.”
Lãnh Mạc Nguyên chủ động nâng cốc, chạm vào cốc cô ta, một lần nữa uống cạn. Trên bàn ăn, Nhã Lan như người vô hình, trốn tránh ở góc bàn, mở mắt nhìn hai người bọn họ ăn cơm.
Bữa ăn dài dằng dặc cũng coi như đến hồi kết, Nhã Lan hít một hơi, thở phào nhẹ nhõm vì thời khắc tẻ nhạt này cuối cùng cũng qua đi.
“Vào đi.”
Nghê Tiên Như ấn chuông, phục vụ rất nhanh bước đến mở cửa.
“Ông Lãnh, bà Lãnh, hoan nghênh hai người đến với nhà hàng của chúng tôi.”
Người phục vụ dường như đã quen với hai người bọn họ, trực tiếp nhường đường cho ba người bước vào.
Nhã Lan thấy rất kỳ lạ, một nơiđẹp đẽ tinh tế thế này lại làm khách sạn. Ngôi biệt thự lấy màu trắng làm màu chủ đạo, bên ngoài theo phong cách phương Tây, nơi nơi đều có thể nhìn thấy bóng dáng cột trụ Hy Lạp La Mã.
Nhã Lan thư giãn thả lỏng bước chân, cuối cùng dừng lại trên bãi cỏ được bao quanh bởi hàng rào trắng. Trong phòng nơi nơi đều có ánh đèn chiếu rọi vào một góc của bãi cỏ, cô có thể nhìn thấy lá cỏ xanh mướt, bên trong được điểm xuyết bởi những bông hoa nhỏ màu vàng. Sự mềm mại, xinh đẹp của chúng tràn trề sức sống.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu, Nhã Lan đã có ý tưởng mới cho bản thiết kế trang phục của cô.