Một tiếng soạt vang lên, không khí lại lạnh hơn một tầng, khi ý thức được quần áo của mình lại lần nữa bị xé rách, một cơ thể đã ép xuống.
Không muốn! Cô lăn người một cái, lăn xuống giường, cơ thể trần truồng nằm rạp trên mặt đất, bất lực không thể động đậy.
"A, không ngờ cô lại muốn kích thích hơn." Âm thanh lạnh lùng của Lãnh Mạn Nguyên vang lên phía sau lưng, chỉ trong chớp mắt, cô đã bị tóm eo lối lên, ngực đè lên giường, chân lại quỳ xuống đất.
"Thả tôi ra, anh thả tôi ra." Nhã Lan xấu hổ giận dữ muốn phản kháng, cánh tay nhỏ lại bị bắt chéo sau lưng, cô chỉ có thể vùng vẫy cơ thể trong vô ích, yếu ớt mắng người đàn ông phía sau mình: "Đồ vô sỉ, đồ lưu manh! A..."
Không có bất kỳ màn dạo đầu nào, anh cứ như vậy mà tiến vào cơ thể cô, khiến cho cô đau đớn đến tê liệt.
"Buông ra, không muốn..."
Phía sau thân thể không ngừng rút ra đút vào, cánh tay sắt ôm chặt lấy cơ thể trắng nõn như trẻ con của cô, dùng tư thế khó nhất mà hoạt động.
Sự phản kháng của cô chỉ như con kiến lay cây, căn bản không có tác dụng, lại càng khiến thân thể sau lưng càng thêm phấn khích, hoạt động càng nhanh hơn.
"Cầu xin tôi!" Lãnh Mạn Nguyên định dùng cách này để ép cô chịu thua.
"Không!" Lắc đầu, nước mắt Nhã Lan rơi lã chã. Sự nhục nhã như thế này, khiến cô sống không bằng hết.
"A..." Tiếng hét chói tai pha lẫn với sự tiến công kịch liệt hơn. Lãnh Mạn Nguyên giống như bị điên, tùy tiện chà đạp trong cơ thể cô, hai tay giữ bên hông cô trượt lên cơ thể cô, chà đạp cơ thể đã đầy tổn thương để lấy lòng anh.
"Đồ ma quỷ, đồ ác ma, a..."
Nhã Lan yếu ớt ngã xuống, một loại chất lỏng hòa chung với máu chảy ra từ trong cơ thể cô, nhỏ xuống dưới đất, vô cùng mỉa mai.
...
Trường học đã chính thức khai giảng, Nhã Lan lết cơ thể đau đớn, dưới sự hộ tống của Đại Hưng mà đi tới trường. Uyển Nhân vẫn chưa tới, chỗ ngồi của cậu ấy vẫn để trống, giấy đăng kí trên bàn vẫn không thấy tên cậu ấy.
Nhã Lan yên lặng nghe hiệu trưởng phát biểu trong lễ khai giảng, học kỳ này, là học kỳ cuối cùng trong con đường đại học của cô, không có nhiều chương trình học như ngày xưa nữa, nhiệm vụ chủ yếu là tìm nơi làm việc và thiết kế một bộ trang phục tốt nghiệp mà thôi.
Như vậy cũng tốt, có thời gian rảnh đi làm việc, như vậy mới có thể nhanh chóng trở hết tiền nợ cho Thành Kiên Vỹ.
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, Nhã Lan sắp xếp ghé qua phòng học một chút rồi đi ra. Sự vắng mặt từ đầu đến cuối của Uyển Nhân khiến cô lo lắng.
Điện thoại đã sớm bị Lãnh Mạn Nguyên lấy đi, cho dù Uyển Nhân có muốn liên lạc với cô cũng không được. Lại cộng thêm ngày hôm đó, bởi vì chuyện của Thành Kiên Vỹ, Uyển Nhân có thành kiến với cô rất nặng nề, không biết còn có thể làm chị em tốt như trước đây nữa không.
Mặc kệ, hỏi tình huống đã rồi tình tiếp.
Nhã Lan nhìn qua cửa sổ, thấy Đại Hưng đang lái xe trên con đường về nhà.
"Dừng lại một chút"
Đại Hưng nghe lời dừng xe lại, chờ cô ra chỉ thị tiếp theo.
"Đại Hưng, cho tôi mượn điện thoại của anh một chút."
Trong gương chiếu hậu, Đại Hưng nghi ngờ nhìn một cái, sau đó, lấy điện thoại đưa cho cô.
"Alo..." Bên đầu dây bên kia là giọng nói mềm mại của Uyển Nhân, vô cùng yếu ớt.
"Là tớ, Uyển Nhân, cậu bị ốm à? Tại sao giọng nói lại yếu ớt như vậy."
"Không phải." Uyển Nhân trả lời đơn giản, sau đó do dự hỏi: "Nhã Lan, cậu có thể... Giúp tớ chút chuyện này được không?"
"Chuyện gì vậy, cậu nói đi." Là chị em đã nhiều năm, có chuyện gì mà các cô không giúp nhau được. Nhã Lan không suy nghĩ gì, liền hỏi.
Đầu bên kia quanh co một hồi lâu mới nói ra: "Từ khi Kiên Vỹ biết tay mình không thể chụp được ảnh nữa, suốt ngày tự giam mình trong nhà, không ăn cũng không uống, chỉ loay hoay tìm cách đập những chiếc máy kia. Phá hỏng lại sửa lại, sửa lại rồi lại phá đi, tớ rất lo lắng. Cậu tới khuyên bảo anh ấy giúp tớ đi, cứ tiếp tục như vậy nữa, anh ấy sẽ sụp đổ mất, hu hu hu hu..."
Tiếng khóc bất lực của Uyển Nhân vang lên bên tai cô, Nhã Lan nhất thời không biết nên nói gì cho phải, cảm giác tự trách xộc lên não. Nếu không phải do mình, tay của anh Kiên Vỹ cũng sẽ không bị thương, anh ấy có thể đi chụp ảnh mỗi ngày như trước. Haizz... Cô phải làm gì đây?
"Nhã Lan, cậu tới đi, tớ biết, anh ấy nghe lời cậu nhất. Coi như là cậu vì tớ, tới khuyên anh ấy đi."
"Uyển Nhân..."
Lời cầu xin của Uyển Nhân thành khẩn đau thương đến thế, nghe vậy khiến trái tim cô cũng tan nát. Nhã Lan nhìn Đại Hưng trước mặt, lại không có cách nào.
"Nhã Lan, cậu biết đấy, tớ yêu Kiên Vỹ, nếu như anh ấy có chuyện gì, tớ cũng không sống nổi nữa."
Uyển Nhân vội vàng muốn cô giúp đỡ, còn lôi cả mạng sống của mình vào, người luôn sáng sủa lạc quan như Uyển Nhân cũng liều mạng vậy. Nhã Lan vô cùng cảm động, cô không còn bận tâm hậu quả nữa, gây ra một quyết định sai lầm.
"Được, tớ sẽ tới ngay đây."
Đại Hưng theo yêu cầu của cô mà lái xe tới tiểu khu nơi Thành Kiên Vỹ thuê, Nhã Lan lấy lý do gặp bạn học nữ không cho Đại Hưng đi theo.
"Số điện thoại của cô ấy đã trong điện thoại của anh rồi, nếu không yên tâm có thể gọi điện xác nhận, thời gian không lâu đâu, anh chờ tôi ở đây đi."
Nói xong, cô nhanh chóng xuống xe, chạy tới nhà của Thành Kiên Vỹ. Đại Hưng gãi sau gáy, khó xử vì nhiệm vụ này, cậu đương nhiên là không dám gọi thật vào số điện thoại Nhã Lan vừa mới gọi, ngược lại cậu lại bấm số điện thoại của Lãnh Mạn Nguyên.
"Tổng giám đốc, bà chủ vừa đi vào một tiểu khu, nói là muốn đi gặp bạn học nữ, không cho tôi đi cùng. A, được, được."
Cúp điện thoại, anh quay đầu xe, đi vào nơi phồn hoa nhất trong nội thành.
Uyển Nhân đang cúi đầu khóc nức nở nhìn thấy Nhã Lan đến, như là gặp được cọng cỏ cứu mạng: "Nhã Lan, cuối cùng cậu đã đến rồi, cậu xem đi."
Thông qua cửa phòng hé mở, Nhã Lan nhìn thấy một bên mặt của Thành Kiên Vỹ, hắn đang lắp lại chiếc máy ảnh trên tay, linh kiện rải khắp sàn nhà, cả phòng vô cùng lộn xộn.
"Đã như vậy ba ngày rồi, hôm đó sau khi anh ấy nhận một cuộc điện thoại , sắc mặt liền không tốt, sau đó liền chui vào phòng đập máy ảnh vào tường, đập một lúc lâu, liền bắt đầu tháo máy ảnh ra, cũng không cho tớ đi vào, ban đêm chỉ ngủ hai ba tiếng, cho đến nay chưa ăn một miếng nào."
Chỉ lên bàn, trên đó để mấy hộp đồ ăn nhanh, đồ ăn bên trong cũng chưa từng động tưới. Uyển Nhân cố nén khóc, nước mắt vẫn không nghe lời chảy xuống.
"Không sao đâu, đừng lo lắng nhé." Nhã Lan đau lòng vỗ vỗ vai Uyển Nhân, người con gái luôn yên vui, đối mặt với người con trai cậu ấy yêu, lại trở nên đa sầu đa cảm.
Uyển Nhân ôm chặt lấy cô: "Nhã Lan, cứ tiếp tục như vậy, tớ cũng không biết nên làm gì bây giờ, cậu giúp tớ một chút được không? Chỉ cần anh ấy tốt lên, bảo tớ làm gì cũng được."
Nhã Lan vỗ lưng an ủi cô, liếc vào trong phòng, Thành Kiên Vỹ vẫn không biết tình hình bên ngoài, hắn vẫn đang tháo máy ảnh.
"Được rồi, tớ đi khuyên anh ấy." Nhìn thấy bạn mình đau lòng như vậy, tâm trạng do dự của Như Linh trở nên kiên quyết hơn.
"Vậy, tớ đi mua một chút đồ ăn, làm cho anh ấy chút đồ ăn mới." Uyển Nhân lau nước mắt, chủ động nhường lại không gian.
Nhìn bóng lưng đơn độc của cô ấy, Nhã Lan bất đắc dĩ lắc đầu, cảm giác tự trách lại tăng thêm một tầng.
"Nhã Lan? Em đến thật là tốt."
Đẩy cửa đi vào, Thành Kiên Vỹ phát hiện ra cô đến, vô cùng vui vẻ. Hắn vỗ vỗ chiếc máy ảnh đã lắp lại, hưng phấn nói: "Anh muốn chụp ảnh cho em. A, chờ một chút, phải thử máy đã."
Nói xong, hắn đập chiếc máy ảnh trong tay lên tường. Nhã Lan ngạc nhiên phát hiện ra, trên giường toàn là ảnh của cô, có ảnh mỉm cười, có ảnh đang tập trung suy nghĩ, còn có cả ảnh cô đang xuất thần nhìn về phía xa...
Có thể nói, cái gì cần có đều có, trọn vẹn hơn trăm bức ảnh. Hắn lại giữ lại tất cả những bức ảnh có liên quan tới cô! Thành Kiên Vỹ còn đang tiếp tục đập, tay hắn không ngừng run rẩy, bức ảnh được chụp này...
"Anh Kiên Vỹ, chờ đã." Nhã Lan kéo tay hắn lại, cô muốn nhìn ảnh gốc trong máy.
"Thế nào? Anh còn chưa kiểm tra máy xong, ảnh chụp đều rất mờ, có phải máy quá cũ rồi không? Nếu là như vậy thì phải mua máy mới." Thành Kiên Vỹ vô tình nói, muốn thoát khỏi sự ngăn cản của cô.
"Đừng!" Nhã Lan kêu to, Thành Kiên Vỹ kinh ngạc không hiểu mà nhìn cô.
"Anh Kiên Vỹ, em không thích anh chụp ảnh, đừng chụp nữa." Cô nhắm hai mắt lại, lúc nói ra những lời này, lòng đau đến trăm nghìn cây kim đâm vào.
"Không chụp ảnh anh còn có thể làm gì nữa, cô bé ngốc." Thành Kiên Vỹ xoa đầu cô, giọng nói không khác gì ngày xưa, anh cầm lấy máy ảnh tiếp tục đập lên tường.
"Đừng đập, cầu xin anh!" Nhã Lan khóc lên, cô kéo góc áo Thành Kiên Vỹ, khóc không thành tiếng: "Anh Kiên Vỹ, tay anh không thể chụp ảnh được nữa, xin anh... Hu hu hu..."
Thành Kiên Vỹ như bị sét đánh, ngẩn người ra một lúc lâu, đột nhiên tỉnh ngộ: "Đúng, mình không thể chụp, nhìn xem mình đã chụp ra cái gì đây." Tay anh ta càng run mạnh hơn, trợn to mắt nhìn từng bức ảnh mình vừa mới chụp, hoàn toàn tuyệt vọng.
Tiếng đập chói tai vang lên, máy ảnh rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh. Thành Kiên Vỹ như điên lên nắm tóc mình, điên cuồng hét lên: "Trời ơi, tôi còn có thể làm gì nữa đây!"
"Anh Kiên Vỹ, anh Kiên Vỹ!" Cô bắt đầu hối hận về những gì mình vừa nói. Thành Kiên Vỹ như điên cuồng lao ra khỏi cửa, chỉ có tiếng bước chân vội vã vọng lại. Trái tim của Nhã Lan suýt chút nữa là nhảy ra, cô không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo.
"Anh Kiên Vỹ, anh Kiên Vỹ, anh ở đâu!" Nhìn anh ta chạy vào trong núi phía sau tiểu khu, lúc chạy tới đã không thấy bóng người đâu. Nhã Lan thở không ra hơi, vẫn tiếp tục gọi tên anh.
Ngọn núi nhỏ yên tĩnh không chút hồi âm, trong khoảng thời gian ngắn này, rất ít người lui tới.
Núi cũng không lớn, lại trồng không ít cây cối, tìm một người đang cố ý trốn mình trong đám cây cối này, thật là một chuyện khó khăn. Chỉ chốc lát sau, Nhã Lan chạy tới đổ mồ hôi, không tìm thấy cả bóng dáng của Thành Kiên Vỹ, cô mệt mỏi đến ngã ra đất.
Nhã Lan dừng bước, cô biết, Thành Kiên Vỹ nhất định đang ở một nơi nào đó nhìn cô, chỉ cần cô dừng lại, anh ta nhất định cũng sẽ không chạy tiếp.
"Anh Kiên Vỹ, xin lỗi." Trông thấy sự run rẩy của anh khi cầm chiếc máy chụp ảnh, Nhã Lan vô cùng áy náy, cô yếu đuối rơi nước mắt: "Anh Kiên Vỹ, đều là do em hại anh, nếu như không phải vì em, anh vẫn không chút tổn thương như cũ, là lỗi của em nhưng anh đừng trốn tránh em có được không? Em đồng ý dùng tất cả để đền bù đắp sai lầm này, xin anh cho em một cơ hội được không?"