Thành kiệt Vũ châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ bay múa trong không trung, tạo ra vòng khói khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, cuối cùng biến mất không thấy nữa.
Trái tim Nhã Lan thấy nặng nề, lại không muốn khuất phục dưới sự uy hiếp của Thành Kiên Vỹ. Cô cố kìm nén cảm giác ghê tởm, cố gắng khiến cho bản thân có vẻ bình tĩnh.
“Thành Kiên Vỹ, anh sẽ không thành công đâu, anh không bao giờ lấy được tính mạng của Nguyên, anh ấy không phải là người dễ bị bắt nạt như vậy.”
“Thật không? Nếu hắn không yêu em, chuyện này sẽ hơi khó làm, nhưng nếu hắn yêu em...” Giọng nói của hắn kéo dài ra, âm cuối biến mất trong khoảng không vô tận, pha lẫn trong khói thuốc, rền rĩ, khiến cho lòng người sợ hãi.
“Anh ấy không yêu tôi!” Nhã Lan nhớ lại những lần gặp nguy hiểm đều là do cô mà ra, nếu có thể lựa chọn, cô thà để cho Lãnh Mạn Nguyên không yêu cô!
“Yêu hay không yêu, chúng ta có thể kiểm nghiệm một chút.” Hắn quay đầu, dáng vẻ như đang mỏi mắt mong chờ. Trong lòng tràn đầy thích thú thưởng thức những biểu cảm trên khuôn mặt của Nhã Lan.
“Thành Kiên Vỹ, tôi có thể đi theo anh, chỉ cầu xin anh, đừng làm hại người vô tội nữa.” Nhã Lan mềm mỏng, nếu Lãnh Mạn Nguyên thật sự đến đây, cô không dám nghĩ nữa, chỉ cầu xin Thành Kiên Vỹ có thể nhanh chóng rời đi.
“Đi theo tôi, đó là điều chắc chắn, nhưng mục tiêu cuối cùng của tôi là tiêu diệt Lãnh Mạn Nguyên, chiếm được em!” khi hắn nói những lời này, nhẹ nhàng như nói chuyện gia đình bình thường nhưng Nhã Lan lại càng thêm phần sợ hãi.
“Thành Kiên Vỹ, điều này là không thể.” Cô sợ hãi lẩm bẩm, nhớ lại đứa bé trong bụng mình, đứa bé đang phát triển trong bụng cô, nó không thể không có bố. Chỉ là cô phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi được chuyện này?
“Không có chuyện không có khả năng!” Thành Kiên Vỹ quay người đi, Nhã Lan cho rằng hắn sẽ không xuất hiện nữa, không ngờ chỉ một lát sau, hắn lại trở về, trong tay cầm một đĩa thịt gà.
“Đến đây, ăn chút gì đi, đây là do bếp trưởng của khách sạn bốn sao Đông Phương Tâm Hải của Thiên Ôn làm , mùi vị chắc chắn không tầm thường.” Chiếc đĩa được đưa tới trước mặt cô, Nhã Lan nhìn thấy bàn tay bẩn thỉu của hắn thò vào trong đĩa, lấy một miếng gà, đưa đến trước mắt cô. Trên mặt đất toàn là xác chuột chết và xương, đang bốc mùi hôi thối, bộ dạng của Thành Kiên Vỹ càng khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Một cơn buồn nôn ập đến, Nhã Lan nghiêng đầu sang một bên, không ngừng nôn khan.
“Làm sao thế? Không thích à?” Giọng nói của Thành Kiên Vỹ trở nên dịu dàng nhưng sự gian ác trong đó vẫn chưa thay đổi, lông mày hắn nhướn lên, rõ ràng mang theo sự bực tức.
“Tôi... không muốn...” Dạ dày khó chịu quá, đến nhìn cô cũng không muốn nhìn.
“Không sao, còn có cái khác.” Hắn làm như không có chuyện gì nâng đĩa lên, khi Nhã Lan còn chưa kịp phản ứng, hắn ném mạnh cái đĩa xuống đất. Âm thành rầm rầm hù dọa những con chuột đang trốn trong bóng tối, chúng chạy toán loạn rồi nhanh chóng phát hiện ra mùi thịt gà thơm lừng.
Chít chít, chít chít, một con chuột cẩn thận nhìn hai người, phát ra tiếng kêu rất nhỏ gọi đồng bọn.
Chít chít, chít chít chít chít. Có con chuột kêu đáp lại, chỉ một lát sau, có ba con chuột chạy ra, cách đó khá xa, nhìn ngó về phía bên này.
Chít chít, chít chít. Bắt đầu có càng nhiều con chuột phản ứng lại, một con dũng cảm vừa ngửi vừa đi về phía bên này.
Nhã Lan sợ hãi đứng tại chỗ, không dám động đậy, cũng không dám phát ra tiếng, chỉ giương đôi mắt đáng thương, chứa đầy nước mắt, nhìn chằm chằm vào những con chuột càng ngày càng nhiều trên mặt đất. Bọn chúng nhìn thấy hai người không hề động đậy, tất cả liền hành động, ngay tức khắc, chuột phủ đầy trên những miếng thịt gà, chúng không ngừng cắn ở trên mặt đất, phát ra âm thanh nhai đồ rất nhỏ.
Một con chuột nhỏ rời khỏi miếng thịt gà, đi đến dưới chân của Nhã Lan, sau khi cẩn thận ngửi một lúc, lại bò lên chân của Nhã Lan.
“A...” May là hai chân vẫn chưa bị cố định, cô sợ tới mức không ngừng đá lên, con chuột nhanh chóng bị dọa chạy.
Thành Kiên Vỹ vui vẻ cười ha hả, tất cả lũ chuột nhanh chóng trốn đi, biến mất không còn thấy gì nữa.
“Đến đây, không thích thì ăn cái khác.” Thành Kiên Vỹ nhanh chóng rời đi, ngay sau đó lại xuất hiện, trong tay cầm một cái đĩa: “Đây là thịt thỏ, khá thơm ngon, đến đây, ăn một miếng đi.”
Nhã Lan lại nghiêng đầu, cống thoát nước bẩn thỉu, những con chuột hôi thối, còn có cả Thành Kiên Vỹ dơ bẩn, cô không có một chút khẩu vị nào cả!
Những nơi ánh mắt nhìn thấy lại là những còn dòi trắng mập.
“Ọe...” Nhã Lan lại nôn một lần nữa.
“Em ăn đi chứ?” Ánh mắt của Thành Kiên Vỹ trở nên tối tắm, buồn bực đưa đồ lên phía trước một lần nữa.
“Không... muốn... ọe...” Nhã Lan càng nôn dữ dội. Sau một lúc mới thở hổn hển, ngẩng đầu lên: “Tôi không ăn, tôi không muốn ăn.”
“Tại sao lại không muốn ăn! Không ngon à? Em đang chán ghét tôi, đúng không?” Thành Kiên Vỹ bắt đầu nổi giận, hắn vung tay về phía sau, chiếc đĩa văng vào ống nước, choang tiếng đĩa vỡ vang lên.
“Ăn đi!” Hắn nắm lấy cổ cô, siết chặt khí quản cô.
“Không... muốn!” Cảm giác nghẹt thở khiến cô sợ hãi, không khí càng ngày càng ít làm cho cô không thể hít thở, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, đồng tử cũng bắt đầu giãn ra.
Cô sắp chết đúng không? Chết là sẽ không liên lụy đến Lãnh Mạn Nguyên nữa đúng không? Nếu đúng như vậy thì cô sẽ chết, chết rồi tất cả sẽ được giải thoát...
Cô bình tĩnh nhắm mắt lại.
Thành Kiên Vỹ thấy cô không phản kháng, đẩy cô một cái giống như bị điên, chỉ là cô đang bị trói ở trong tủ nên không thể lùi lại.
Không khí nhanh chóng tràn vào lục phủ ngũ tạng, Nhã Lan vừa hít thở vừa ho khan, sau một lúc mới tốt hơn.
“Xin lỗi, tôi không ăn nổi, tôi mang thai rồi.” Cô hi vọng nói ra điều này có thể khiến hắn giảm đi sự bực tức.
Nào ai biết, khi Thành Kiên Vỹ vừa nghe thấy hai chữ “mang thai”, hắn ngây người ra khoảng một phút, sau đó nhìn chằm chằm Nhã Lan rồi chuyển xuống bụng của cô.
“Em nói em mang thai rồi?”
Nhã Lan mắt đẫm lệ gật gật đầu.
“Là con của Lãnh Mạn Nguyên?”
Lần này, cô chần chừ một lúc rồi mới gật đầu.
“Hừ!” Hắn hung hăng trói một chân của cô vào ống nước, khiến cho bụng của Nhã Lan trở nên đau: “Con hoang, con hoang, tất cả đều là con hoang!” Hắn kêu ầm lên một lúc, sau đó thong thả đi qua đi lại trong không gian nhỏ hẹp, miệng lẩm bẩm.
“Không được, không được, không được sinh, không được sinh ra.” Hắn không ngừng nắm lấy tóc, lúc thì chống tay ở eo, ngay sau đó lại khoanh tay trước ngực, Nhã Lan sợ hãi nhìn theo ánh mắt của hắn, không hiểu hắn đang làm cái gì.
“Đúng rồi, đúng rồi.” Dường như hắn nghĩ ra điều gì đó, hắn chạy đến phía sau của tường gỗ, lát sau đi ra, trong tay cầm thêm một ống kim tiêm.
“Anh muốn làm gì!” Nhã Lan trở nên hoang mang lo sợ. Hắn lại lấy ống kim tiêm, mũi kim bé tí lóe lên ánh sáng xám xịt, khiến người ta sợ hãi.
“Giải quyết, giải quyết hết, chính là có thể giải quyết hết.” Hắn nói năng lộn xộn, sau đó nhanh chóng kéo ống tay áo của Nhã Lan lên, đâm một phát.
“Anh làm gì vậy!” Nhã Lan vùng vẫy một cách dữ dội, lại bởi vì người đang bị trói nên có chút bất lực.
“A ha ha ha...” Thành Kiên Vỹ điên cuồng cười ầm lên, ném kim tiêm trong tay đi thật xa.
“Anh đã tiêm cho tôi cái gì!” Nhã Lan sợ hãi kêu lên lần nữa, hỏi lại.
Thành Kiên Vỹ cười một lúc, sau khi bình tĩnh lại hắn thản nhiên nhìn Nhã Lan.
“Nhìn thấy những con chuột chết dưới chân em chưa? Chúng đều chết vì bệnh dịch hạch đấy, còn có những con chuột vừa ăn đồ ở đây cũng sẽ nhanh chóng nhiễm bệnh dịch hạch. Em nghĩ tôi không có việc thì đến bệnh viện làm gì? Tôi cần chất thải y tế để tiến hành thí nghiệm của tôi, rất thành công, cuối cùng tôi cũng thành công trong việc chiết xuất ra virus dịch hạch. Đứa con hoang trong bụng em sẽ nhanh chóng nhiễm bệnh dịch hạch, nó sẽ chết.”
Cả người Nhã Lan choáng vàng, cô không ngờ Thành Kiên Vỹ lại làm như vậy với mình: “Anh...” Từng bộ phận trên người cô đang run lên, ngay cả một chữ cũng không nói ra được.
Thành Kiên Vỹ vừa nói vừa cười ha ha, rất lâu sau hắn mói quay đầu lại, nhìn cô chằm chắm với ánh mắt như một con dã thú: “Chỉ cần đứa bé ra, tôi sẽ điều trị cho em, tin tôi, tôi có thể trị khỏi cho em. A, không đúng, tôi vẫn chưa nghiên cứu ra thuốc giải, không được, tôi phải đi làm thí nghiệm, ngay lập tức, ngay lập tức tôi sẽ tìm ra thuốc giải.”
Những lời nói điên cuồng của Thành Kiên Vỹ khiến Nhã Lan lạnh từ đầu xuống chân, cô cảm thấy cơ thể dần dần lạnh đi, hít thở cũng trở nên khó khăn, mặt cô đỏ lên, không ngừng thở hổn hển.
“Thành Kiên Vỹ!” Đôi môi cô run lên, kêu tên của hắn nhưng lại không biết mình muốn nói điều gì.
“Đừng lo lắng, đây là bệnh dich hạch phổi mạnh nhất, em sẽ không chết nhanh như vậy, đương nhiên sẽ buồn một chút, đợi tôi, tôi đi nghiên cứu điều chế thuốc giải.” Thành Kiên Vỹ nói xong, chạy sang phòng bên cạnh.
Đôi mắt Nhã Lan tràn đầy nước mắt, cô cực kỳ sợ hãi. Rõ ràng là Thành Kiên Vỹ không có kiến thức y học thông thường, virus dịch hạch căn bản không có tác dụng phá thai, điều đang chờ đợi cô chính là cái chết.
Đương nhiên, đứa con trong bụng cũng chết theo. Nhã Lan nhìn cái bụng vẫn bình thường, những điều phải chịu đựng trong lòng không thể nói ra. Nguyên, em xin lỗi, lần này em không thể bảo vệ được con của chúng ta, em không thể đưa nó đến với thế giới này.
Cô nhắm chặt mắt lại, những giọt nước mắt lăn dài không dứt như nước sông chảy xiết...
Nhã Lan nhanh chóng sốt cao, phổi thở không ổn định, trong cổ họng phát ra tiếng hừ hừ không đều. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm giác dây trói buộc ở tay bị cởi ra, cô được nằm trên một chiếc giường.
“Lạnh...” Cô cảm thấy cả người rất lạnh, giống như rơi vào một hầm băng. Không ngừng đắp thêm chăn lên người nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh.
Hô hấp trở nên khó khăn, cô cảm giác ngực của mình nóng như lửa đốt, không ngừng đốt cháy cả lục phủ ngũ tạng.
Trong nóng ngoài lạnh, trên người cô không có chỗ nào dễ chịu, cơ thể cô nhanh chóng nổi lên những nốt đỏ, bạch huyết sưng lên.
Cứ như vậy khoảng một ngày trôi qua, hơi thở của Nhã Lan càng ngày càng yếu, cô chỉ có thể cố gắng mở mắt trong thời gian ngắn, một lát sau là mệt đến mức thở hồng hộc.
Bây giờ là lúc nào? Cách đó không xa, có một cửa sổ nhìn ra ngoài, thông qua đó thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những bánh xe chạy qua, còn có tiếng xe cảnh sát thường xuyên đi qua. Xem ra bây giờ ban ngày.
Ở dưới cửa sổ kia có mấy bậc thang, nối thẳng đến cuối. Nhã Lan muốn chống người dậy, leo lên mấy bậc thang kia nhưng lại bị ngất trên giường. Cô ho khan dữ dội, một mùi tanh xộc lên, cô nôn ra máu lẫn trong đờm, nhìn rất ghê người.
Nhã Lan sợ hãi nhìn chằm chằm vào bãi đờm trên mặt đất, tay đan chặt vào nhau. Cô sắp chết rồi sao? Chăn trên giường đen sẫm,cực kỳ bẩn thỉu, cảm giác với mùi thối của Nhã Lan càng ngày càng kém, cô đã không còn ngửi thấy mùi hôi thối ở đây.