"Ô, thật là náo nhiệt." Một giọng phụ nữ vang lên, nơi cửa chính, Lãnh Mạn Nguyên đang kéo tay một người xinh đẹp gợi cảm đi về phía bên này.
Lãnh Mạn Nguyên không nói câu gì, chỉ có khuôn mặt là trầm xuống đáng sợ, trong phòng đột nhiên tối đi mấy phần.
"Ném mụ già dốt nát này ra ngoài cho tôi, ném ra đường cho chó ăn!" Nhìn Nhã Lan bị đánh ngã xuống đất, trên mặt Lãnh Mạn Nguyên không chút biến sắc, lạnh lùng sai bảo thủ hạ.
"Rõ!"
Thấy thủ hạ kéo bà Trương tròn xoe mập mạp ra ngoài, Dư Hồng Mai nóng nảy.
"Con dám!"
Hừ! Lãnh Mạn Nguyên hừ lạnh một cái, mắt híp lại thành một độ cong nguy hiểm: " Loại người chân ngoài dài hơn chân trong, loại vô học ỷ mạnh hiếp yếu còn sống làm gì nữa! Còn không nhanh lên!"
"Bà chủ cứu tôi với, tôi làm tất cả đều vì bà, luôn trung thành không hai lòng với bà." Bà Trương bị dọa đến sắp tè ra quần, uy phong ban nãy đã biến mất, nếu không phải có hai người thủ hạ tóm lấy thì đã sớm co quắp lại rồi.
"Nguyên , con phải biết, con có thể ngồi vững cái ghế tổng giám đốc này , hoàn toàn là nhờ một câu nói của mẹ, con thật sự muốn chống đối mẹ sao?" Dư Hồng Mai kích động, chỉ vào Lãnh Mạn Nguyên uy hiếp. Lý Doanh Doanh đảm nhiệm chức vụ giữ hòa bình, luôn nhẹ nhàng mà khuyên giải bà.
"Không vấn đề gì! Kéo ra ngoài!"
"Ai dám! Không muốn sống nữa à?"
"Nhanh lên, đừng để tôi nói lần thứ ba!"
Lãnh Mạn Nguyên hoàn toàn phẫn nộ, thủ hạ không dám làm trái, nhanh chóng lôi bà Trương đang kêu gào như heo ra ngoài nhà họ Lãnh.
"Con..."
Dư Hồng Mai chỉ vào Lãnh Mạn Nguyên một lúc lâu mà chẳng thể nói được câu nào. Một lúc lâu sau, cảm xúc đã hơi ổn định lại , bà ta mới run run nói: "Nguyên, bà Trương dạy bảo một người giúp việc, chẳng lẽ có gì sai sao?"
"Không sai." Lãnh Mạn Nguyên vỗ vỗ ống tay áo, lạnh nhạt nói: "Nhưng mà, mẹ nhớ kỹ cho con, cô ấy - không - phải - là - người - giúp - việc!"
Nói xong mấy chữ này, Lãnh Mạn Nguyên lướt qua Dư Hồng Mai, đi về phía cầu thang, lúc đi qua trước mặt Nhã Lan, chỉ thản nhiên liếc nhìn rồi đi lên tầng.
"Nguyên, mẹ là mẹ của con!" Dư Hồng Mai như một con gà chọi thua cuộc, chán nản ngồi xuống ghế, khóc thút thít.
Cuối cùng Nhã Lan cũng được thím Liễu đỡ lên tầng, lại tăng thêm một tầng đau đớn, cô chỉ có thể nằm trên giường. Từ chối gọi bác sĩ chữa trị, chỉ đơn giản uống một ít thuốc, do tác dụng của thuốc Nhã Lan chìm vào giấc ngủ say.
Soạt soạt soạt
Bên ngoài mưa sao? Một loạt âm thanh loạt xoạt khiến cho Nhã Lan vốn ngủ không được ngon lắm bừng tỉnh, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn sáng, mặc dù không có ánh nắng, nhưng cũng không có vẻ gì là có cơn mưa.
"Nguyên, đi lên nghỉ ngơi chút đi." Giọng một phụ nữ vang lên, cô nhớ ra rồi, lúc Lãnh Mạn Nguyên trở về, có nắm tay một người phụ nữ.
Khó khăn bước tới bên cửa sổ, Nhã Lan không rõ, vì sao cô lại muốn nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên. Lãnh Mạn Nguyên để trần nửa người trên, chỉ mặc một chiếc quần bơi, phơi bày toàn bộ dáng người hoàn mỹ trước mặt người đẹp kia. Mái tóc anh ướt, nhỏ xuống một ít nước, càng làm tăng lên sự đẹp trai và quyến rũ! Gợi cảm như một pho tượng Hy Lạp cổ.
Người đẹp kia ngồi trên ghế, áo tắm đơn giản căn bản không che hết được chỗ quan trọng, cô ta hiển nhiên cũng chẳng quan tâm, còn cố ý kéo ra nhiều hơn, lộ ra càng nhiều da thịt.
Cô ta đưa một cốc đồ uống qua, sau khi Lãnh Mạn Nguyên uống mấy ngụm, cô ta tham lam liếm quanh miệng bình, đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cơ ngực của anh, ý đồ biểu lộ rất rõ.
"Muốn không?" Mắt Lãnh Mạn Nguyên nhìn về phía cửa sổ của Nhã Lan một cái, cô nhanh chóng trốn sau màn cửa. Không biết anh có biết cô trốn sau rèm cửa không, Lãnh Mạn Nguyên ôm eo người đẹp kia, hai người điên cuồng hôn môi.
Một tiếng cạch vang lên, tiếng một đồ vật rơi xuống quấy rầy tới hai người đang hôn môi nồng nhiệt, Lãnh Mạn Nguyên kéo người phụ nữ đang dán lên người anh ra, nhìn về hướng âm thanh phát ra. Một người ôm mặt chạy ra ngoài. Nhã Lan cũng nhìn thấy, cô còn nhận ra, đó chính là Lý Doanh Doanh.
"Chúng ta tiếp tục đi." Lãnh Mạn Nguyên liếc mắt một cái nhìn Nhã Lan ở cửa sổ, trong đôi mắt sâu lóe lên sự xảo quyệt, kéo người đẹp qua tiếp tục nụ hôn nồng nhiệt của bọn họ.
Thu lại ánh mắt, Nhã Lan dựa người vào tường, cô không biết tại sao mình lại muốn chú ý tới Lãnh Mạn Nguyên, vì sao lại quan tâm anh và người phụ nữ khác đang làm gì, hơn nữa tại sao lúc nhìn thấy anh đang hôn môi nồng nhiệt, lại cảm thấy đau đớn?
Chẳng lẽ mình yêu anh ta sao?
Suy nghĩ này khiến cô sợ hãi, mẹ cũng là vì phải chia sẻ người yêu với người khác mà không có được hạnh phúc, cô không thể đi vết xe đổ đó nữa.
Đúng, loại người tự cho là đúng giống như Lãnh Mạn Nguyên, độc tài vô tình, người đàn ông lạnh lùng như băng, sao cô có thể thích được? Đối xử với cô vô tình như vậy, không ngừng làm nhục cô, anh ta là ác ma, là kẻ thù của cô! Cô phải hận anh ta!
Nhưng vì sao trái tim lại quặn lên đau đớn, nước mắt không ngừng chảy xuống? Quắc Nhã Lan, đừng để bị sa vào đó!
"A... Sao lại đứng đây, cẩn thận kẻo bị lạnh." Thím Liễu bước tới, đỡ cô dậy: "Sao rồi, còn đau chỗ nào không?" Thím Liễu cẩn thận lau nước mắt cho cô, dịu dàng hỏi, có cảm giác như là mẹ vậy.
"Thím Liễu!" Nhã Lan vùi vào trong lồng ngực của thím Liễu, khóc huhu. Cô khóc đến đứt từng khúc ruột, khóc đến mặt đầy nước mắt, trút hết phiền muộn ứ đọng trong người ra ngoài.
Thím Liễu cẩn thận vỗ vỗ mái tóc mềm dài của cô, những ngày ở trong nhà họ Lãnh, cô đã nhận đủ mọi ức hiếp và tổn thương, lại kiên cường không để mình mềm yếu, một người con gái yếu mềm làm sao có thể chịu được chứ. Sự quật cường của Nhã Lan đã khơi dậy tình thương của người mẹ đã chôn dấu trong lòng bao lâu nay, thím Liễu nhẹ nhàng dỗ dành như dỗ trẻ: "Ngoan, khóc đi cho nhẹ lòng hơn."
Nhã Lan càng ôm chặt thím Liễu hơn, vùi đầu vào lòng bà, khóc lên thỏa thích, từ lúc chào đời đến nay, cô chưa từng khóc thoải mái đến như vậy.
"Được rồi, ngủ tiếp đi." Sau khi khóc xong, dễ chịu hơn rất nhiều. Thím Liễu đỡ lấy cơ thể yếu đuối của cô, đưa cô lên giường nằm, cẩn thận đắp chăn. Nhã Lan mơ màng lại chìm vào trong giấc mộng.
"Nguyên, mẹ là mẹ con, mẹ nói không chấp nhận được người phụ nữ này thì không thể chấp nhận!"
"Đây là chuyện của con, mẹ không có tư cách nhúng tay vào!"
"Việc này mẹ còn mặc kệ, bộ mặt của Thiên Ôn cũng bị hai đứa làm mất hết. Con nhìn người phụ nữ kia đi, hai ba ngày lại rộ ra tin đồn với người đàn ông khác, một chút lễ phép với mẹ cũng không có, con còn muốn người phụ nữ này làm gì!"
"Con nói, mẹ không có tư cách nhúng tay vào chuyện của con!"
"..."
Tiếng cãi vã ồn ào khiến cho Nhã Lan vốn không ngủ yên tỉnh lại, trong hành lang, Lãnh Mạn Nguyên đang tranh cãi với Dư Hồng Mai, hình như là đang nhắc đến cô, Nhã Lan không khỏi lắng tai nghe.
"Nguyên, con nhất định phải ly hôn với cô ta, loại phụ nữ như vậy sẽ hủy hoại con! Con nhìn bây giờ con thành ra thế nào đi, mang cả những loại phụ nữ tùy tiện kia về nhà, lại còn công khai ra, công khai ra... Con còn muốn giữ thể diện nữa không." Đây là giọng nói của Dư Hồng Mai, bà ta muốn bọn cô ly hôn sao? Thật không còn gì tốt hơn.
"Đây là cuộc sống của con, có liên quan gì tới mẹ không?" Giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Lãnh Mạn Nguyên khi nói với mẹ mình, cũng chẳng có chút ấm áp nào.
"Coi như con không suy nghĩ cho mẹ, cũng phải suy nghĩ cho Doanh Doanh chứ, con bé nhìn thấy các con như thế, đau khổ biết chừng nào, khóc hơn nửa ngày rồi." Giọng nói của Dư Hồng Mai hạ thấp xuống một chút, bà ta hy vọng có thể thuyết phục anh ta từ một góc độ khác. Xem ra, Lý Doanh Doanh đã nói cho Dư Hồng Mai những gì cô ta nhìn thấy buổi chiều, để bà ta tới hỏi tội.
"Cô ta có quan hệ gì với con? Đau khổ thì có thể đi."
"Nguyên, Doanh Doanh là khách mẹ vất vả mới mời đến được, con nên dành nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm với con bé, sao có thể để con bé đi được?"
"Khách của mẹ con không hoan nghênh, tốt nhất cả mẹ cũng đi đi." Lãnh Mạn Nguyên không nói gì nữa, ra lệnh đuổi khách.
"Mẹ không đi, trước khi con ly hôn với cô ta, mẹ muốn ở trong nhà này, quản giáo con và đám người giúp việc không biết xấu hổ kia."
"Không phải mẹ nói chỗ có thím Liễu thì mẹ sẽ không ở sao? Ngày nào cũng nhìn thấy bà, mẹ sẽ không cảm thấy uất ức, sẽ không nhớ đến những điều xấu hổ mà mẹ từng làm với ba sao!"
Đề tài của họ chuyển tới thím Liễu, hình như Dư Hồng Mai bị đả kích rất lớn, giọng nói của bà ta lại lần nữa vút cao: "Liễu Hàn Thiên bà ta là cái thá gì, đoạt lấy ba con, lại còn muốn đoạt cả nhà của ông ấy, thật không biết xấu hổ! Mẹ muốn đuổi bà ta đi!"
"Mẹ dám! Nếu như mẹ dám đuổi bà ấy đi, ngày mai, nhà họ Lãnh này sẽ tan biến."
"Con..."
Nhã Lan không hiểu được, một Dư Hồng Mai giàu có như vậy, tại sao lại sợ mất căn nhà này.
"Được rồi, chúng ta không nói về chuyện này nữa có được không, mẹ chỉ muốn con thử tìm hiểu Doanh Doanh, con bé đã được giáo dục rất tốt, hoàn cảnh gia đình cũng tốt, con người lại hiền lành biết điều, sau khi con cưới con bé, cho dù con muốn ở bên cạnh những người phụ nữ khác, con bé cũng không..."
Dư Hồng Mai đổi mục tiêu sang chuyện khác, bà ta hi vọng Lãnh Mạn Nguyên có thể tìm hiểu Lâm Doanh Doanh.
"Muốn cưới thì mẹ tự cưới đi."
"Nguyên, con phải biết, Lý Hiểu là người đứng đầu ngành dầu mỏ, làm thông gia với ông ta, chúng ta mới nắm chắc thành công khi bước vào ngành dầu mỏ. Huống chi, Doanh Doanh còn thích con như vậy."
"Con chưa từng có ý định bước vào ngành dầu mỏ, còn nữa, số phụ nữ thích con nhiều như vậy, chẳng lẽ con đều phải cưới sao?"
Dư Hồng Mai bước từng bước thận trọng, Lãnh Mạn Nguyên lại đối chọi gay gắt, hai người họ tranh cãi một lúc lâu, không ai thuyết phục được ai.
"Tóm lại, con nhất định phải ly hôn với cô ta, nếu không con đừng mơ con sẽ có tên trong danh sách kế thừa tài sản!" Lại quay lại chủ đề cũ, Dư Hồng Mai lại uy hiếp lần nữa.
"Con nói rồi, tùy mẹ, hơn nữa, không có ý định ly hôn." Lãnh Mạn Nguyên dường như không quan tâm đến vấn đề tài sản thừa kế, giọng điệu lạnh nhạt.
"Con... Nguyên, con nhất định phải nghe lời mẹ, không thể tiếp tục làm loạn được, Nguyên, Nguyên, Nguyên..."
Giọng nói của Dư Hồng Mai trở nên bất lực, bà ta không ngừng gọi tên Lãnh Mạn Nguyên, chắc có lẽ, Lãnh Mạn Nguyên cũng nghe đến phát phiền rồi.
Nhã Lan nhắm mắt lại, Lãnh Mạn Nguyên kiến quyết nói không ly hôn khiến cô bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình nhưng cô lại thấy hơi vui mừng. Anh quan tâm đến cô sao? Một người đàn ông được rất nhiều phụ nữ vây quanh hẳn là sẽ không quan tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào nhỉ, vừa nãy anh cũng đã thừa nhận, rất nhiều phụ nữ thích anh.
Đây chính là cuộc hôn nhân của cô sao? Đứng trong hành lang nhỏ hẹp đợi chồng quay về, trông ngóng đến đỏ mắt, lại chỉ có thể chờ được tin anh hẹn hò với người phụ nữ khác.