Cảm thấy đau khổ, cũng cảm thấy tình yêu.
Giống như việc đi trên thủy triều trong đêm tối, cách duy nhất không té ngã ℓà đi theo thủy triều.
Ví dụ như giờ phút này nếu cô chết lặng trở về phòng mình, Trần Tư Nhung sẽ đau khổ mà ngã quỵ
——Bởi vì sự yếu đuối và lùi bước của chính mình.
Sau tất cả, cô đã cảm nhận rõ ràng rằng chủ nhân là Caesar, Caesar là chủ nhân. Nhưng nguyên nhân chậm chạp không dám tiến về phía trước cũng rất đơn giản, Trần Tư Nhung sợ hãi.
Cô không có tự tin bọn họ sẽ bên nhau trọn đời. Nói ra có lẽ sẽ bị chê cười, nhưng Trần Tư Nhung khẩn cầu một tình yêu thiên trường địa cửu. Cô khẩn cầu một tình yêu sẽ không bị củi gạo dầu muối mài mòn như nước chảy, cô khẩn cầu ba mươi năm sau cũng sẽ được người mình yêu ôm hôn và run rẩy trong tình yêu bất diệt.
Nhưng bây giờ người đàn ông đó là Caesar. Người từ lúc sinh ra đã có cả thế giới, quỹ đạo cuộc sống của người đó có lẽ sẽ không bao giờ phù hợp với cô.
Nhấn nút "Xuống" căn bản không cần suy nghĩ, tất cả đều là bản năng của Trần Tư Nhung.
Bạn biết gì không?
Bạn không thể ngăn chặn một con bướm đang bị thiêu cháy, dù cho cô biết rõ, việc này có lẽ là có đi không có về.
Tin nhắn của James cho thấy cuộc họp sẽ được tổ chức vào một giờ sau, xe taxi của Trần Tư Nhung đến Bệnh viện St Andrew trong hai mươi phút.
Trước cổng bệnh viện, Trần Tư Nhung gửi tin nhắn cho Caesar.
Grace: [Tôi đang ở cổng bệnh viện, anh có thể cho tôi biết anh đang phòng bệnh nào không?]
Tin nhắn của Caesar không hỏi nhiều, chỉ nói: [Tôi sẽ đón em ngay bây giờ.]
Mùa hè của Monza đến hùng hổ, Trần Tư Nhung mặc váy đen đứng ở cửa.
Giữa trán và lưng đã sớm bị mồ hôi thấm ướt, nhưng hai tay ôm cánh tay lại lạnh đến dọa người.
Không lâu sau, Trần Tư Nhung liền nhìn thấy Caesar đi ra từ cổng bệnh viện, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây màu xám đậm, nhìn không ra đã bị bệnh ở đâu.
Trần Tư Nhung vô cùng thận trọng, vô cùng hèn nhát.
Sau kỳ nghỉ hè, cô đã cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, cố gắng giữ lý trí. Hai lần thất bại đầu tiên của đội, cô cũng không thể lấy hết can đảm để đến bên cạnh Caesar. Cô sợ sự quan tâm của mình cũng sẽ khiến mình hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Nhưng hôm nay, James nói rằng anh đang ở trong bệnh viện.
Khoảnh khắc đi đến thang máy, tin nhắn của James giống như một lời nguyền.
Trần Tư Nhung muốn vươn cánh tay ôm anh, nhưng cô chỉ có thể đứng ở khoảng cách không gần, kiềm chế lo lắng, hỏi anh: "Anh bị bệnh sao? "
Caesar ra hiệu cho cô đi vào với mình trước.
"Tôi không biết em sẽ đến," Caesar nói, "Lát nữa tôi có một cuộc họp. "
Trần Tư Nhung lắc đầu: "Lát nữa tôi sẽ đi, sẽ không quấy rầy buổi họp của anh. "
Caesar đưa cô vào thang máy: " Không Grace, ý tôi là em có thể ở bênh cạnh tôi lâu hơn không?"
Cảm xúc không rõ nào đó tại giờ khắc này khiến trán Trần Tư Nhung càng thêm rậm rạp mồ hôi, cô biết hôm nay mình chạy tới đây đã mang hàm xúc nào đó không rõ ràng, nhưng cô không có cách bảo trì bình tĩnh, không có cách ngồi chờ chết nữa.
Cô đã đi đến bước này.
"Có thuận tiện không?"
Caesar nhìn cô: "Grace, em biết câu trả lời của tôi."
Cửa thang máy mở ra, Caesar đưa cô vào phòng bệnh của anh. Một gian phòng đơn rất rộng rãi, bên cạnh còn có một gian phòng tiếp khách nhỏ.
"Rạng sáng hôm qua ra ngoài làm việc, lúc đang đổ xăng ở trạm xăng thì gặp phải bọn cướp."
Giọng Trần Tư Nhung lo lắng: "Anh bị cướp à? Họ có làm hại anh không? "
" Hai tên côn đồ, đồ đạc cũng bị mất một ít. Trong lúc hỗn loạn, tôi bị đâm một dao"
Lời anh nói cực kỳ bình thản, dường như đang miêu tả một chuyện không thể bình thường hơn, nhưng trái tim Trần Tư Nhung như bị siết chặt thành một nắm.
Cô không ít lần nghe tin tức ra ngoài lúc nửa đêm sẽ bị người ta cướp bóc thậm chí là đánh đập, lúc mới tới Ý, cô cũng từng được bạn bè ở đây cảnh cáo trời tối không được ra ngoài. Nhưng Trần Tư Nhung như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện này lại xảy ra với Caesar.
" Thật xin lỗi, tôi không nên để cho anh mang theo vết thương mà còn xuống đón tôi."
"Không phải lỗi của em." Caesar đáp và hỏi Trần Tư Nhung muốn uống gì.
Trần Tư Nhung lắc đầu, cô nói: "Anh có thể cho tôi nhìn vết thương của anh không? "
" Em có chắc không Grace? "
Trần Tư Nhung không hiểu vì sao gật đầu. Sau đó, cô thấy Caesar nhấc tay lên, nhẹ nhàng tháo thắt lưng.
Thắt lưng màu đen, lấp ℓánh ánh bạc, khi tựa vào làn da của cô sẽ mang đến sự run rẩy lạnh lẽo. Thắt lưng rộng chừng ba ngón tay, khi hạ xuống cũng mang đến đau đớn cực hạn.
Ánh mắt chỉ dám rủ xuống ngón tay anh đang cởi dây quần, nào dám nâng lên nhìn anh. Cũng không biết từ khi nào hai người đứng gần như vậy, ngay cả oxy cũng trở nên mỏng manh.
Khóa kéo chậm rãi kéo ra, thân thể Trần Tư Nhung quả thực muốn thiêu đốt. Cô nghĩ, cô bị điên rồi, cô là một người phụ nữ điên.
Trần Tư Nhung khắc chế suy nghĩ của mình, nhưng tất cả những chuyện này quả thực giống như tra tấn. Nhìn ngón tay của Caesar kéo khóa kéo trượt xuống, sau đó, anh rút ra vạt áo sơ mi trắng, để lộ bụng dưới đầy cơ bắp săn chắc.
Ở phía bên phải của bụng, có miếng gạc màu trắng được băng lại.
Trần Tư Nhung mím đôi môi khô ráo, hỏi anh: "Khâu vết thương chưa? "
"Năm mũi."
"Có đau không?" Cô hỏi ℓại.
"Có thể chịu đựng được."
Thực sự đây không phải là ý định ban đầu của cô, nhưng ngón tay cô đã nhẹ nhàng nâng lên trong im lặng. Caesar không cự tuyệt, nhìn ngón tay trắng nõn mềm mại của cô gần như trìu mến vuốt ve vết thương của anh.
Trên chóp mũi nhỏ nhắn lấp lánh vài giọt mồ hôi trong suốt, theo động tác của cô hơi rung động, giống như một trái tim đang đập.
Anh nghĩ, hôm nay cô tới đây thăm anh, kỳ thật đã là tín hiệu nào đó.
Trong im lặng, hai người đều rũ mắt nhìn về phía bụng anh. Có lẽ, cũng không chỉ là bụng dưới.
Bởi vì chiếc quần lót màu xám kia luôn đóng vai trò " con voi trong phòng " trong tầm mắt hai người bị cố ý bỏ qua.
——Mà giờ phút này, nó đang bành trướng cực nhanh, ý đồ chống đầy cả gian phòng.
(*)Người phương Tây có câu thành ngữ "Con voi trong phòng" (Eℓephant in the room), hàm ý rằng có những chuyện rất rõ, ai cũng thấy nhưng có người vờ không thấy để né trách nhiệm.