"Trần Tư Nhung."
Chủ nhân gần như là cảnh báo. Trần Tư Nhung cũng thuận thế ôm chủ nhân chặt hơn.
Lúc mở miệng thanh âm mang theo tia làm nũng không thể che giấu.
"Chủ nhân...Do ngài cứ đụng vào Grace nên Grace mới ướt..." Trần Tư Nhung thậm chí còn hơi thút thít, "Xin ngài đừng giận Grace nữa, được không?"
Chủ nhân muốn kéo Trần Tư Nhung ra xa một chút, nói chuyện đàng hoàng.
Nhưng Trần Tư Nhung cứ dùng sức ôm chặt lấy anh.
Cô thật sự rơi những giọt nước mắt nóng hổi, dừng trên cổ anh.
Trần Tư Nhung quỳ trên chiếc giường mềm mại, ra sức ôm chặt lấy chủ nhân.
Chủ nhân đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh giường, vẫn cách Trần Tư Nhung một khoảng nhất định, thế nên tư thế của Trần Tư Nhung không ưu nhã cũng không đẹp mắt, nhưng cô không thèm quan tâm đến những thứ khác.
Nước mắt tự nhiên tuôn rơi, cô trời sinh là một người phụ nữ dễ xúc động.
Nhưng những giọt nước mắt đó không phải rơi vì cô, mà là vì chủ nhân.
"Chủ nhân, ngài biết không? Hôm thứ ba thời điểm ngài hủy cuộc gọi video, thật ra lúc đó tôi có chút mất mát, đương nhiên cũng không có gì quan trọng. Chủ nhân có việc bận, mà Grace cũng có việc của Grace. Lúc Grace bận rộn, chủ nhân cũng dành đủ thời gian và không gian cho tôi, thế nên Grace rất cảm kích."
"Nhưng mà... Nhưng mà." Trần Tư Nhung vùi mặt vào vai chủ nhân, nhỏ giọng nức nở, "Thứ tư, tôi chủ động nhắn tin hỏi ngài về cuộc gặp vào thứ năm, đương nhiên có thể là tôi chủ động đi hỏi, nhưng, Grace vẫn cảm thấy rất bối rối, không biết tại sao nữa."
Cơ thể của Trần Tư Nhung vì khóc thút thít mà run lên một chút, chủ nhân bế cô đến ghế sô pha, cô chưa thể ngồi chỉ có thể quỳ giữa hai chân đang mở rộng của chủ nhân.
Nhưng nhờ tư thế đó, Trần Tư Nhung có thể dựa sát vào chủ nhân hơn.
Cảm xúc vì thế mà càng thêm mãnh liệt.
"Hôm nay cũng tới nơi này, trên danh thiếp của chủ nhân lại rất ít chữ, xưng hô thì lạnh nhạt, quan trọng hơn là... "
"Quan trọng hơn là, lúc chủ nhân tiến vào, điều đầu tiên là không có ôm hôn Grace, tôi không phải nói chủ nhân nhất định phải làm này làm kia, chỉ là... Chỉ là chủ nhân nhanh chóng tiến vào nội dung thực hành, như thể đang hoàn thành một nhiệm vụ nào đó."
"Chủ nhân không vui, Grace có thể cảm nhận được. Grace chỉ muốn làm chủ nhân vui vẻ."
Trần Tư Nhung giải thích vànước mắt cxung ngừng rơi sau những lời này, cô vẫn thở dốc theo thời gian, nhưng cô cũng đang im lặng chờ đợi sự phán xét của chủ nhân.
Thật ra trong lòng Trần Tư Nhung đã có nhiều sự hoảng sợ.
Bởi vì hôm nay chủ nhân không yêu cầu cô đeo khăn bịt mắt, cũng không cố gắng che giấu giọng nói của mình nữa.
Chủ nhân tức giận nên cxung phát tín hiệu bỏ cuộc.
Anh chó phép Trần Tư Nhung có cơ hội nhân ra anh và Trần Tư Nhung nhạy bén cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm từ nó.
Sự phân mảnh và rò rỉ thông tin thường sẽ dẫn đến sự sụp đổ hoàn toàn của tòa nhà.
Trần Tư Nhung cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
Cô lập tức thu hai tay đang ôm chủ nhân về, duỗi thẳng ngón trỏ ấn vào lỗ tai mình.
"Chủ nhân, ngài có lời muốn nói với tôi sao? Vậy cứ nói đo, tuy tôi nghe không rõ nhưng vẫn có thể nghe được."
Caesar nhìn hành động của Trần Tư Nhung trong lòng cảm thấy vô lý, lại càng thêm tức giận.
Anh kéo cánh tay của Trần Tư Nhung xuống, sau đó ôm cả người để cô đứung trước mặt anh.
Mất đi vòng ôm của chủ nhân, Trần Tư Nhung như đột ngột bị ném vào biển cả mênh mông.
Cô cố gắng vươn tay giữ chặt chủ nhân lần nauwx, nhưng lại nghe thấy chủ nhân nói:
"Bỏ tay xuống, quỳ trên mặt đất, Trần Tư Nhung."
Hốc mắt của Trần Tư Nhung nhanh chóng sưng lên, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống dưới chân chủ nhân.
Chủ nhân không còn quan tâm đến giọng nói của mình nữa, lạnh giọng hỏi:
"Trần Tư Nhung, tại sao cô không nói ra từ an toàn?"
Đây là lần đầu tiên Trần Tư Nhung nghe thấy giọng điệu lạnh lùng như vậy từ chủ nhân, sự bất bình và sợ hãi trong lòng cô lúc này được phóng đại vô hạn, nước mắt lã chã rơi xuống, cô bật khóc.
"Tôi chỉ muốn chủ nhân vui vẻ một chút."
"Cô cảm thấy hiện tại tôi vui vẻ sao?"
"Lúc ngài đánh xuống, hẳn là rất vui vẻ." Trần Tư Nhung bất chấp tất cả.
"Trần Tư Nhung, cô căn bản không nhận ra sai lầm của mình, đúng không?" Giọng điệu của chủ nhân càng ngày càng nghiêm khắc.
Trần Tư Nhung cũng khóc nức nở lên, cô hoảng loạn lắc lư người mình:
"Lỗi của tôi là da tôi mỏng, không chịu nổi thực hành của chủ nhân, hay là......."
"Trần Tư Nhung, cô có biết như vậy là rất nguy hiểm không?" Chủ nhân khó có thể kiềm chế lửa giận, "Nếu như cô còn không nhìn nhận lỗi lầm của mình, tôi coi như lần này là lần gặp cuối cùng của chúng ta."
Trái tim Trần Tư Nhung đột nhiên ngừng đập, giây tiếp theo, cô bật khóc dữ dội cúi người về phía trước và ôm chặt lấy bắp chân của chủ nhân, miệng hét lên không rõ ràng:
"Nhung đỏ! Nhung đỏ! Nhung đỏ!............."
"Cô có ý gì?" Chủ nhân cố gắng kéo Trần Tư Nhung ra khỏi đùi mình.
Nhưng Trần Tư Nhung liều mạng ôm lấy, vừa khóc vừa nói:
"Tôi đang hét lên lời an toàn, chủ nhân! Xin hãy dừng lại mọi hành động, đừng nói không muốn gặp tôi, đừng kéo tôi ra khỏi đùi ngài, đừng chỉ trích tôi nữa, đừng nói không cần Grace............"
Caesar đứung tại chỗ, kiềm chế cảm xúc nói:
"Trần Tư Nhung, đây không phải cách dùng từ an toàn."
"Phải, đó là cách dùng từ an toàn."
Trần Tư Nhung ôm chân anh khóc không ngừng vẫn không buông tay.
Caesar đương nhiên biết anh phải làm gì.
Anh nên kéo Trần Tư Nhung ra và kêu cô quỳ xuống một góc phòng để suy ngẫm. Nếu cô còn làm loạn như thế và không chịu thừa nhận sai lầm của mình, thì cô không phải là một Sub phù hợp với anh. Mọi thứ nên dừng lại một cách lý trí và tỉnh táo.
Mọi thứ hẳn lên dừng lại.
Nhưng tại sao, anh thậm chí không thể di chuyển.
Im lặng hồi lâu, hô hấp Trần Tư Nhung dần bình tĩnh lại nhưng vẫn còn cố chấp:
"Chủ nhân, Grace sai rồi, Grace không hét lên từ an toàn. Grace làm sai rồi, làm sai rồi, xin ngài đừng bỏ Grace."
Trần Tư Nhung khóc đến đầu căng ra, mơ hồ nghe thấy chủ nhân gọi mình
"Cô muốn khóc tiếp? Hay là nín khóc đi để bôi thuốc?"
Trần Tư Nhung lập tức ngừng khóc và nằm phục trên mặt đất, bày tỏ thắc mắc qua giọng mũi.
Chủ nhân: "Không phải nói tôi đánh môi hoa huy*t của cô sao?"
Trần Tư Nhung nặng nề gật đầu.
"Tôi ôm cô lên giường hay tự mình lên?" Chủ nhân hỏi lại.
Trần Tư Nhung nhanh chóng ngồi thẳng trên mặt đất và vươn tay ra.
Giọng nói vô cùng "yếu đuối":
"Chủ nhân, ngài ôm Grace đi."