Đêm qua cô làm việc cả đêm không nhắm mắt lấy một giây, hôm nay thực sự quá mệt mỏi. Cũng may bởi vì ghế sô pha trong phòng họp khá mềm mại, điều hòa mát mẻ nếu không cô đã không an tâm mà ngủ như vậy.
Ngoài ra còn có một chiếc gối mềm dưới cổ. Trên ghế sô pha đối diện là Caesar đang yên lặng dùng máy tính.
Suy nghĩ của Trần Tư Nhung nhanh chóng tỉnh táo lại, cô chống tay lên ghế sô pha, ngồi dậy, chăn trượt xuống eo.
Caesar liếc nhìn và gập máy tính lại."Em ngủ có ngon không?"
"..... Xin lỗi, tôi không biết mình đã ngủ lâu như vậy."
Sắc mặt Caesar bình thường: "Không sao, em muốn ăn gì?"
Nhớ lại những gì cô đã làm ở đây vừa rồi...
Hai má Trần Tư Nhung hơi đỏ lên, may mắn Caesar kịp thời mở miệng:
"Xong rồi."
Trần Tư Nhung cũng nhấc chân khỏi ghế sofa và mang giày vào, nhưng cô vẫn quấn chăn quanh eo theo bản năng như thể cô luyến tiếc chút hơi ấm này.
Bởi vì lúc ngủ cô luôn nằm nghiêng nên một bên mặt có vết ngủ mơ hồ, đôi mắt vẫn còn hơi nhập nhèm, cả người toát lên dáng vẻ ngoan ngoãn và ngây thơ.
Trần Tư Nhung gật đầu và nói: "Sao anh không kêu tôi?"
Trong phòng họp yên tĩnh, Caesar chỉ chăm chú nhìn cô.
Lúc này Trần Tư Nhung mới phát hiện cửa sổ phòng họp đã bị anh đóng lại, cô đột nhiên cảm thấy lo lắng, chỉ có thể khe khẽ ngửi ngửi, nhưng sau mấy tiếng đồng hồ trôi qua, trong phòng quả thật không có mùi gì.
"Bữa tối nay em muốn ăn gì?"
Trần Tư Nhung sửng sốt một chút: "Buổi tối?"
Sau đó cô kiểm tra điện thoại, mới phát hiện đã bốn giờ mười lăm.
"Tôi không muốn quấy rầy giấc ngủ của em."
"Anh họp xong chưa?"
Caesar hồi đáp: "Vậy chúng ta đi ăn ngoài nhé?"
"Vâng." Trần Tư Nhung đồng ý, sau đó hỏi: "Anh có thể lái xe sao?"
Caesar dừng lại nói: " Em biết lái xe không?"
Trần Tư Nhung giật mình: "Đúng thật là tôi có bằng lái xe..."
"Em muốn ℓái xe?"
Caesar cười khẽ, Trần Tư Nhung nhìn anh, cũng bắt chước cười theo.
"Anh cười nhạo tôi." Sau đó cô thấp giọng trách mắng.
" Tôi không có Grace. "
"Anh có!"
Caesar lại bất đắc dĩ cười cười, không tranh cãi với cô nữa.
Có những việc lúc nào cũng sợ hãi không dám làm, nhưng khi cô thực sự bước tới một bước, mọi chuyện không hề khó khăn như cô nghĩ.
Dù lúc cô đến chạy bệnh viện thăm anh là "ý tứ đã rất rõ ràng" và "chủ động" nhưng Caesar cũng không hề tỏ ra ngửa mặt hất cằm rằng "lúc này anh đang đứng trên cao", anh không nhân cơ hội dùng "tình cảm" của Trần Tư Nhung làm nhược điểm để lên mặt với cô, càng không muốn sử dụng nó để đòi hỏi bất cứ điều gì.
Cho dù ban đầu cô nói muốn đi, anh cũng chỉ hy vọng tài xế có thể đưa cô đi. Chủ nhân và Caesar không khác nhau.
Đi phía sau Caesar một quãng ngắn đến bãi đậu xe, Trần Tư Nhung lại bị những suy nghĩ này lấn át. Caesar quay đầu nhìn cô, cô chỉ dụi dụi mắt và bảo rằng mình vừa bị bụi bay vào mắt.
Sau đó, Trần Tư Nhung mới nhận ra anh muốn tự mình lái xe.
"Anh bị thương như thế có thể lái xe được sao?"
" Ngoại trừ đau đớn bên ngoài, tôi không khác người bình thường là mấy." Giọng anh đều đều, như thể vết thương căn bản không hề tồn tại.
Trần Tư Nhung vốn muốn kêu hay là để cô lái cho, nhưng nghĩ đến việc đã lâu không lái xe sẽ không quen, lại lo lắng để cô lái không may đi tong hai mạng người thì sao, nên cuối cùng chỉ có thể dặn dò: "Anh nhớ chú ý miệng vết thương một chút, nếu thực sự không ổn thì đặt taxi cũng được."
"Grace, em còn nhớ ngày chúng ta từ sân bay Heathrow trở về không?"
Trần Tư Nhung gật đầu: "Còn nhớ, ngày hôm đó chúng ta làm việc ở sân bay một lúc, sau đó anh lái xe đưa tôi về khách sạn."
"Tối hôm đó tâm trạng của tôi rất tốt."
"Tâm trạng tốt...sao? Sao tôi lại nhớ hôm đó anh vì chuyện gia đình mà phân tâm."
"Em nghĩ rằng tôi bị phân tâm bởi chuyện gia đình?"
Mặt trời buổi tối ở Monza vẫn còn ấm áp, xuyên qua cửa sổ xe và dừng lại trên má Trần Tư Nhung, như thể gò má cô được dát một lớp vàng mỏng.
" Tôi phân tâm là bởi vì em."
Làm sao anh có thể nói những lời như vậy một cách bình tĩnh và không có bất kỳ báo trước nào?
Cúi đầu nhìn xuống đất, cô lẩm bẩm: " Phải rồi khi đó anh biết tôi là ai, nhưng tại sao lại thất thần vì tôi? "
"Bởi vì lần đó em báo cáo rất tốt, lưu loát tự tin." Caesar bình tĩnh nói, "Em đã có thể thoải mái hô hấp, cũng có thể trả lời trôi chảy những vấn đề mà tôi hỏi em."
"Tôi rất vui khi thấy sự tiến bộ của em."
Trần Tư Nhung nhìn anh, trong ngực mơ hồ nóng lên, nhưng cô cũng không hỏi nguyên nhân.
Hai người ngồi chung một xe, một không gian kín đáo riêng tư. Đó có thể là tài xế và hành khách xa lạ nhất, cũng có thể là đôi tình nhân mặn nồng nhất.
Những suy nghĩ này của cô thực sự kỳ lạ. Thân phận hiện tại của cô là gì, cô dựa vào đâu. Nhưng bầu không khí hôm nay giữa họ không phải kỳ lạ sẵn rồi sao? Cô không phải đang nói chuyện với cấp trên của mình, và anh cũng không phải đang bày tỏ tâm ý nào đó với bạn bè của mình.
Tuy bề ngoài có vẻ lịch sự nhã nhặn nhưng ấn tượng đầu tiên của Trần Tư Nhung về anh không sai, anh là một người đàn ông có phần "lạnh lùng", lễ phép nhưng mang theo khoảng cách, chưa kể lúc đầu hầu hết lời nói của anh đều "trực tiếp" và "tàn nhẫn".
Giờ phút này anh thẳng thắn thật thà biết bao, giống như dung nham nóng bỏng tan chảy, trái tim Trần Tư Nhung bị thiêu đốt đến nóng ℓên, tay chân da thịt cũng thế.
Trần Tư Nhung dùng ngón tay vuốt ve gò má nóng bỏng của mình, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Chiếc xe tiếp tục đi về hướng nam, khoảng một giờ sau thì đến cửa một căn biệt thự.
Trần Tư Nhung nhìn Caesar: " Không phải chúng ta đi ăn tối sao? "
Caesar xuống xe ở bên kia, đi tới cửa xe bên này của Trần Tư Nhung.
Anh mở cửa xe: " Đúng vậy, chúng ta đi ăn tối."
Cô theo Caesar ra khỏi xe.
Khi đến cửa biệt thự, Caesar mở cửa và nói: " Grace, tôi chưa từng ăn tối cùng em. "
Trần Tư Nhung cau mày, cô muốn nói rằng trong các cuộc đua, mọi người trong đội rõ ràng thường ăn tối cùng nhau, mỗi khi ăn mừng sau cuộc đua, họ sẽ cùng nhau đến quán bar.
Nhưng giây tiếp theo cô biết anh đang nói về điều gì.
Họ chưa bao giờ ăn tối cùng nhau.
Mỗi lần như vậy, đều là cô bỏ khăn bịt mắt ra và ăn một mình.
Trần Tư Nhung ngoan ngoãn, nghe lời và sẽ không làm chủ nhân khó xử. Nhưng điều này không có nghĩa là Trần Tư Nhung không biết tủi thân.
Chủ nhân không đi cùng cô, chủ nhân không ăn cùng cô. Trần Tư Nhung chưa bao giờ bày tỏ những bất bình này.
Nhưng chủ nhân hiểu và biết.
Chủ nhân chưa bao giờ quên.