Mục lục
Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (Over The Knee)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần như phải bám chặt vào tường để không bị té ngã, đút chiếc chìa khoá loanh quanh bên ngoài lỗ khoá mấy lần, Trần Tư Nhung mở cửa chạy vào phòng.

Cô nghĩ, mấy ngày nay cô đã khóc quá nhiều.

Nhưng lần này, có lẽ là lần cuối cùng.

Cô không hề nhìn lầm chủ nhân, Trần Tư Nhung thật sự cảm nhận được một chút "yêu" chủ nhân dành cho mình, những hành động đó sẽ không lừa dối, những cảm giác đó cũng sẽ không lừa dối.

Cho dù trước đó Trần Tư Nhung chưa bao giờ gặp chủ nhân, cô vẫn chắc chắn rằng mình yêu chủ nhân.

Trần Tư Nhung chưa bao giờ là người quá chú trọng đến vẻ ngoài của đối phương, cô biết chắc tính cách của người yêu quan trọng hơn vẻ ngoài của người yêu gấp trăm lần.

Cho nên không nhìn thấy vẻ bê ngoài của chú nhân thì đã sao, cô thích nhân phẩm, thích tính tình của chủ nhân.

Trần Tư Nhung không cảm thấy mình sai, những cảm xúc thực sự tồn tại khi đeo bịt mắt, sau khi cởi bỏ bịt mắt vẫn luôn tồn tại. 

Mặc dù cảm thấy sợ hãi và xấu hổ nhưng cô không thể không nhớ lại chi tiết lúc bọn họ ở cùng nhau khi đối mặt với Caesar, nhưng khoảnh khắc cô quay lưng lại để nghe anh nói, cảm giác về chủ nhân lại ùa về.

Anh không làm tổn thương mình, anh cũng không có ý định làm tổn thương mình.

Nhưng nếu Caesar nói bất cứ điều gì về việc anh đã từng nhìn Trần Tư Nhung với những suy nghĩ khinh thường và ti tiện khi anh đang làm việc, Trần Tư Nhung sẽ rơi vào vực thẳm đau đớn mãi mãi.

Nhưng anh đã không làm thế.

Anh cho biết chưa bao giờ có bất kỳ ý nghĩ khinh thường cô.

Anh nói, tôi cũng vậy.

Trần Tư Nhung bật khóc dữ dội, nhưng có vẻ như được giải thoát.

Những lời của Caesar đã cứu cô khỏi sự suy đoán kinh hoàng, cô sẵn sàng tin vào những gì anh nói.

- ---------------------------

Sáu giờ chiều hôm thứ hai, các thành viên trong đội tập trung tại sân bay và lên máy bay để bay đến Monza, điểm đến của cuộc thi tuần này.

Trần Tư Nhung không có nhiều hành lý, cô luôn chỉ có một chiếc vali nhỏ, sau khi làm thủ tục lên máy bay, cô ngồi chỗ khu chờ bay để chợp mắt.

Mấy ngày nay cô đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, hôm nay rốt cuộc cũng có thể thả lỏng một chút.

Vì đôi mắt sưng húp, cô phải đeo một chiếc kính râm.

James đi tới trêu chọc cô: "Người nổi tiếng à?"

Trần Tư Nhung cười cười, thanh âm khàn khàn: "Mắt có chút sưng, nên tôi đeo kính râm."

"Bị sao vậy?"

"Không sao." Trần Tư Nhung lắc đầu, "Tôi dị ứng với đồ ăn."

"Cô uống thuốc chưa?"

"Chua.....Nhưng không sao đâu."

Thế là James không hỏi gì nữa, đứng dậy đi sang một bên mua cà phê.

Ngay sau đó, thông báo vang lên ở cổng lên máy bay và mọi người đứng dậy để lên máy bay.

8 giờ tối máy bay đến Monza, khách sạn ở gần bãi tập, mọi người ra quầy lễ tân lấy thẻ phòng.

Cả ngày nay Trần Tư Nhung ăn không nhiều lắm, vì thế cơ thể không chịu nổi sau khi hạ cánh.

Sau khi để hành lý vào phòng, cô đi xuống lầu.

Gần khách sạn chỉ có một cửa hàng McDonald"s còn mở cửa, Trần Tư Nhung bước vào gọi một chiếc bánh hamburger và một lon Coca.

Cô ngồi bên cửa sổ, từng miếng ăn chiếc bánh hamburger trên tay.

Nhưng Trần Tư Nhung không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt. 

Cô có chút tê liệt.

Cả tâm lý lẫn vì giác.

Tất nhiên cô biết tại sao. 

Nhưng giữ im lặng đôi khi là một hình thức tự bảo vệ.

Sau khi nhanh chóng kết thúc bữa ăn, Trần Tư Nhung đi bộ về khách sạn. 

Thang máy đi lên chuẩn bị đóng cửa, người bên trong nhìn thấy cô liền giơ tay ấn nút mở cửa.

Trần Tư Nhung chạy lon ton về phía thang máy, cô thở hồng hộc và cười nói:

"Cám ơn."

Sau đó bước vào thang máy. 

Thời gian tồi tệ, địa điểm tồi tệ, Caesar tồi tệ.

Trong thang máy yên tĩnh, anh đứng lùi ra sau.

Trần Tư Nhung đối mặt với cửa thang máy, cả người đông cứng thành một khối băng mất đi tri giác. 

Trên cửa thang máy có một tấm gương sạch sẽ trong suốt, ánh mắt của Trần Tư Nhung dán chặt vào tấm thảm màu xám dưới chân.

"Em vẫn chưa quẹt thẻ, Grace."

Trần Tư Nhung đột nhiên hoàn hồn, cô nắm chặt thẻ phòng trong tay, vội vàng dựa vào chỗ quét thẻ. 

Trong thang máy điều hòa nhiệt độ đang hoạt động, dường như có một cái lò sưởi không tồn tại làm nóng nhiệt độ, cơ thể của Trần Tư Nhung lúc thì lạnh băng, lúc lại nóng như lửa đốt.

"Grace, chúng ta hiện tại là đồng nghiệp, em không cần căng thẳng như vậy."

Trần Tư Nhung cố gắng hết sức để lấy lại nhịp thở. 

Một lúc sau, cô cũng bình tĩnh trả lời: "Cám ơn Caesar."

Vừa nói Caesar vừa lùi lại không bức cô nữa.

Trong lòng Trần Tư Nhung cảm thấy có chút biết ơn, đồng thời cũng sâu sắc cảm nhận bản thân mình nên tiến bộ và trưởng thành hơn so với trước đây. 

Cô không nên lúc nào cũng để cảm xúc cá nhân xen vào công việc.

Ánh mắt cô chậm rãi dời lên, nhìn thấy đằng sau Caesar cũng đang nhìn mình. 

Đôi mắt anh dịu dàng và trong veo, không hề có cảm giác suồng sã nào.

Trần Tư Nhung im lặng một hồi, sau đó nói: "Cám ơn anh."

"Em đã nói nhiều lần rồi."

"Không." Trần Tư Nhung lắc đầu, "Lần này là để cảm ơn anh đã giúp đỡ Sara trước đó, tôi không có thời gian để nói lời cảm ơn với anh vào ngày hôm đó."

"Không có gì, ai thấy thì cũng tiến lên giúp thôi."

Thái độ anh chân thành và giữ khoảng cách thích hợp, anh không hề tranh thủ việc đó mà muốn gia tăng khoảng cách giữa anh và Trần Tư Nhung. 

Nhưng một lát sau, Caesar lại lên tiếng.

"Tôi xin lỗi trước nếu những lời sau đây không thích hợp. Nhưng Grace, thực hành luôn có rủi ro."

"Anh hi vọng tôi không tìm được chủ nhân mới sao?" Trần Tư Nhung trực tiếp hỏi.

"Tôi không có cái quyền đó." Caesar nói.

Lúc thang máy dừng lại, cửa kính chậm tãi mở ra, Trần Tư Nhung không còn nhìn anh nữa.

Trước khi bước ra khỏi thang máy, Trần Tư Nhung nhẹ nhàng nói:

"Anh nói đúng, anh không có quyền đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK