Caesar đưa mọi người đi tham quan trang trại của trang viên, khi đi ngang qua bãi cỏ đó Trần Tư Nhung lập tức quay mặt đi nơi khác.
Bữa tối rất đơn giản trong sân bày bốn năm cái lò nướng loại lớn, mặc dù Caesar không uống rượu nhưng cũng mang ra rất nhiều rượu quý cho mọi người thưởng thức.
Có một ban nhạc sống chơi mọi lúc, từ nhạc đồng quê đến nhạc Âu Mỹ rock and roll, hết giai điệu này đến giai điệu khác. Sau vài ngụm rượu, một số người bắt đầu đứng trên bãi cỏ và lắc lư cơ thể theo điệu nhạc.
Sắc trời dần tối, đường chân trời xa xa chuyển sang màu đỏ cam và xanh đậm.
Mọi thứ trở nên tối tăm và mơ hồ, hết thảy cũng trở nên nóng bỏng. Trên bãi cỏ ngày càng có nhiều người nhảy múa và giai điệu ngày càng vui tươi hơn.
Trần Tư Nhung bị James kéo vào, cô vui vẻ cùng anh ta xoay vòng trên bãi cỏ.
Không cần suy nghĩ bước nhảy có phù hợp hay không, không cần lo lắng ngoại hình có buồn cười hay không.
Tiếng cười vui vẻ đã khiến cô say đắm, khiêu vũ cùng mọi người đã trở thành điều đúng đắn nhất trong đêm nay.
Trong lòng Trần Tư Nhung được lấp đầy, cơ thể lại như một quả bóng hạnh phúc bay lên trời.
Bay lên mây trời vô tận, bay tới tương lai đầy mong đợi.
Bản nhạc nổi lên là bài "Be My Forever", mọi người cùng hát vang:
"We"re on top of the world
"We"re on top of the world
Now darling, so don"t let go
Can I call you mine?
So can I call you mine now
Darling, for a whole life time?"
Tiếng đàn vui tươi chạm đến trái tim của mọi người, bước chân của mọi người cũng thoải mái theo sau, Trần Tư Nhung cũng nhảy múa và hát theo tiếng nhạc:
"We"re on top of the world
We"re on top of the world"
Cả thế giới như được bao quanh bởi bầu không khí vui vẻ vô tận này, Trần Tư Nhung dường như đang nhảy múa giữa những đám mây.
Trái tim đập đến nóng bừng, nụ cười chưa bao giờ tắt trên khuôn mặt cô.
Mái tóc đen cũng xoay tròn bay múa, nhưng Trần Tư Nhung lại phát hiện người xung quanh mình ngày càng ít đi.
Dừng lại, cô nhìn thấy Caesar, người nãy giờ đang ngồi ở mép bãi cỏ, đã đứng dậy và đi đến trước mặt cô.
Đám đông giải tán.
Trên bãi cỏ trống trải chỉ còn lại cô và anh.
Không biết có phải là do cô đã quay quá lâu hay là do Caesar đang quỳ xuống trước mặt cô.
Trần Tư Nhung cảm thấy choáng váng, lay động, cả thế giới như sụp đổ, trời đất như quay cuồng.
Lúc đầu cần có thời gian để suy nghĩ nhưng lâu dần nó đã trở thành sự chờ đợi có thể thực hiện bất cứ lúc nào.
Cô đã sẵn sàng, cô đã sẵn sàng.
Trên bãi cỏ, ban nhạc vẫn đang chơi một cách say mê, các đồng nghiệp trong nhóm vây quanh họ ở trung tâm và cổ vũ nhiệt tình.
Anh ăn mặc giống như ngày đầu tiên cô nhìn thấy anh.
Trọn bộ tây trang, không hề có chút tùy ý nào.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên cô gặp anh.
Anh đứng giữa đại sảnh và cô nhìn thấy đôi mắt màu xanh đậm của anh.
Ly cà phê đổ vào người anh, câu nói "My bad, Grace" cuốn hút cô một cách vô hạn.
Sau đó, số phận của họ bắt đầu trở nên gắn bó chặt chẽ hơn với nhau.
Mọi đau khổ và hạnh phúc đều có liên quan đến anh, mỗi giọt nước mắt và tiếng cười của cô đều bị anh tác động mạnh mẽ.
Nhưng Trần Tư Nhung nghĩ, từ giờ trở đi giọt nước mắt của cô chỉ chảy ra vì hạnh phúc.
Ánh đèn vàng ấm áp bao bọc bọn họ một cách trọn vẹn, Caesar giơ hộp nhẫn trong tay lên và nói bằng tiếng Trung:
"Tư Nhung, anh không biết trong lòng em đã đưa ra lựa chọn hay chưa nhưng hãy tha thứ cho anh đêm nay đã đơn phương quyết định, anh muốn cầu hôn em."
Trần Tư Nhung đã sớm rơi nước mắt đầy mặt, không ngừng gật đầu.
" Yêu em là việc anh không dự đoán ra. Không đoán trước được, không thể kiểm soát và không thể ngăn cản, ngày tháng bên em giống như giấc mơ ngọt ngào mà anh có được khi còn bé. Tư Nhung, anh đã thôi mơ mộng từ lâu rồi."
Trần Tư Nhung rơi xuống những giọt nước mắt và cơ thể run rẩy. Caesar nắm lấy tay cô.
"Anh nghĩ, anh có thể đợi rất lâu, rất lâu, đủ lâu để em xác nhận rằng ở bên anh là điều đúng đắn. Anh đã mua chiếc nhẫn này khi sang Mỹ công tác sau khi chúng ta quay lại với nhau ngày cuối tuần hôm đó. Nhưng Tư Nhung à, anh rất muốn, anh rất muốn cưới em."
Caesar nhìn Trần Tư Nhung, mới ý thức được ngón tay mình nắm hộp nhẫn chặt đến mức nào. Và bàn tay đưa ra cũng bị Trần Tư Nhung của anh nắm thật chặt.
Hầu kết nhấp nhô một cách kiềm chế, cuộc đời này sẽ không có khoảnh khắc nào quan trọng hơn khoảnh khắc ngày hôm nay. Caesar nắm chặt tay Trần Tư Nhung đè nén sự run rẩy trong giọng nói và hỏi cô:
"Trần Tư Nhung, em đồng ý gả cho anh nhé?"
Gật đầu chỉ còn là bản năng mà thôi sao phải suy nghĩ nhiều như vậy. Cô không muốn để anh phải đau khổ thêm dù chỉ một giây.
"Đồng ý, đồng ý, em đồng ý."
Giọng nói nghẹn ngào bởi nước mắt nhưng tất cả họ đều hiểu.
Trong mắt anh loé lên tia sáng mỏng manh, chiếc nhẫn anh lấy ra vừa vặn đeo lên ngón tay áp út của Trần Tư Nhung.
Viên kim cương rực rỡ toả sáng trên tay cô. Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay và tiếng reo hò vang dội.
Mặc dù bọn họ không hiểu lời nói của Caesar nhưng tất cả những điều này cũng không cần giải thích gì cả. Caesar đứng dậy, ôm chặt Trần Tư Nhung vào lòng.
Anh nói: "Trần Tư Nhung, anh yêu em. Tiamo, Grace."
Trần Tư Nhung cũng ôm lấy anh thật chặt.
"Em yêu anh, Caesar. Tiamo, Caesar."
Cách đây rất lâu, Trần Tư Nhung đã nói: "Chủ nhân, tôi nghĩ.... Tôi yêu ngài."
Và vào lúc này, Trần Tư Nhung xác nhận: "Em yêu anh, Caesar."-
- ------
Bầu không khí cầu hôn không quá uỷ mị, nước mắt Trần Tư Nhung nhanh chóng nhạt đi trong sự chúc phúc và âm nhạc vui tươi của mọ người.
Cô bước ra sàn nhảy, thỉnh thoảng duỗi ngón tay để chiêm ngưỡng chiếc nhẫn kim cương của mình.
Trần Tư Nhung biết lúc này bản thân cực kỳ không đứng đắn.
Cô bắt đầu ngồi vào lòng Caesar một cách công khai, ngắm nghía chiếc nhẫn lấp lánh của mình một cách "tham lam".
"Quá lớn, quá lớn, quá lớn!" Cô nhất quyết ôm cổ Caesar và "hét" vào tai anh.
Má cô đỏ bừng và hơi thở nóng hổi.
Caesar ôm cô và thì thầm vào tai: "Câu nói này nghe quen quen."
Trần Tư Nhung sửng sốt trong giây lát, đánh lên ngực anh.
Tai cô nóng bừng, trái tim cô cũng nóng bừng. Cô thiếu điều muốn dán thật chặt trên người anh rồi hôn lên vầng trán, gò má, chóp mũi và bờ môi của anh. Cả người như muốn vặn vẹo xoay người về phía anh, thì thào bên tai anh:
"Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân....."
Kết thúc bữa tiệc, James và Trần Tư Nhung lấy thiệp chúc mừng ra.
Vì Caesar sẽ không còn là quản lý đội vào năm tới nên mọi người quyết định viết một tấm thiệp chúc phúc anh.
Hai tấm thiệp khổ lớn, mọi người lần lượt viết, để lại lời nhắn và ký tên. Caesar tự động né tránh và bước vào căn phòng phía sau. Mọi người lần lượt để lại lời nhắn trên thiệp chúc mừng, Trần Tư Nhung bắt mình phải đợi đến cuối cùng.
Cô nhớ rất kỹ những gì mọi người nói về anh khi anh mới đến đội. Thấy anh nghiêm khắc và có nhiều người nghi ngờ về khả năng của anh.
Trước đây James chưa bao giờ keo kiệt với lời nhận xét mỉa mai của mình, nhưng Trần Tư Nhung đã nhìn thấy anh ta viết trên thiệp.
" [To the Best Manager ever]
Một năm nay được làm việc với một người cộng sự như anh là kỷ niệm đẹp mà tôi sẽ không bao giờ quên, anh đã mang lại vinh dự và lòng dũng cảm tối cao cho Ferrari! ] "
Tất nhiên, cũng có những nhắn nhủ từ các đồng nghiệp khác.
Tất cả đều ca ngợi tài năng của anh và tiếc nối khi anh quyết định rời đi.
Hốc mắt của Trần Tư Nhung ươn ướt, cô giơ tay lau mắt cầm lấy giấy bút.
Hai tấm thiệp chúc mừng lần lượt đầy lời chúc phúc. Mọi người tạm biệt Caesar và Trần Tư Nhung.
Không biết từ khi nào, bên ngoài trời bắt đầu mưa. Caesar bảo Trần Tư Nhung ở lại trong nhà, anh đưa mọi người đến cổng trang viên.
Tài xế lần lượt đưa từng người lên xe, Caesar nhìn mọi người rời đi trước cổng trang viên.
Khi mưa dần nặng hạt hơn, Caesar đứng trên hiên nhà và mở thiệp ra xem. Những lời chúc phúc dày đặc đều chảy vào lòng Caesar.
Anh đọc thật chậm và cực kỳ cẩn thận, cho đến dòng cuối cùng của thiệp chúc mừng. Trần Tư Nhung của anh, người có trái tim mềm mại nhất thế giới đã viết cho anh:
[To my Romance,
Proud to love you
Your Grace forever ]
Cơn gió thổi qua áo anh, ánh mắt anh cẩn thận nhìn lại dòng "To my Romance" mà cô đã viết.
Nhiều năm trước, Caesar bắt đầu tự gọi mình là Caesar. Người mẹ đã phản bội anh và bố, cái tên do người mẹ đặt đã trở thành Roman không quan trọng.
Anh tự biến mình thành một thành viên mơ hồ trong gia đình, đồng thời anh cũng mong đợi mang lại vinh quang cho gia tộc.
Tuy nhiên, Trần Tư Nhung luôn nhớ rõ tên anh là Roman. Caesar cảm thấy quay cuồng.
Lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào first name của mình, không có bất kỳ thuộc tính gia tộc nào chỉ là first name thuộc về anh. Anh không phải phụ thuộc vào ai, cũng không phải là kẻ vô danh trong bất kỳ gia đình nào. Anh chính là Roman của riêng anh, cũng là Romance của cô.
Trần Tư Nhung của anh vẫn không quên.
Trần Tư Nhung đứng ở gần mái hiên, để mưa rơi vào mắt cá chân. Ánh sáng xa xa không thể chạm tới cuối con đường, cô đang đợi anh quay về. Nhưng cô còn phải đợi bao lâu và tài xế còn bao xa để đón anh sang đây.
Nhiều năm trước Trần Tư Nhung có dũng khí lao vào trong mưa, nhưng cô lại không có tâm trạng đi dưới mưa.
Nhưng hôm nay cô vừa có dũng khí lao vào mưa vừa có tâm trạng chạy dưới mưa. Bởi vì cô biết phía trước có một người đang đợi cô.
Nhưng Trần Tư Nhung lại không nhìn thấy, lúc này, Romance của cô cũng đang ở trong mưa chạy về phía cô.
Romance là lãng mạn. Nhưng tên đầy của Caesar là Roman Caesar. Roman của Grace, còn là lãng mạn của Tư Nhung.
HOÀN CHÍNH VĂN.