- " Anh có người mới rồi à? "
Caesar dừng bước. Caesar yên lặng nhìn Trần Tư Nhung, lúc sau Caesar nói:
"Grace, tôi không có. Còn em thì sao?" Anh hỏi. Trần Tư Nhung nhìn anh, cảm thấy hơi choáng váng.
Ngày đó hai người khiêu vũ bên bờ biển, chủ nhân cũng nhìn cô như vậy sao?
Có thẳng thắn, nồng nàn và tràn ngập tình yêu như thế này không?
Khi khiêu vũ, chủ nhân có cười không?
Thời điểm hôn cô chủ nhân cũng nóng bỏng như này sao?
Khuôn mặt của Caesar đôi khi mơ hồ, đôi khi lại rõ ràng trong mắt Trần Tư Nhung.
Có lúc anh là Caesar không liên quan gì đến cô, có lúc anh là chủ nhân thân thiết với cô.
Khuôn mặt của anh rõ ràng vô cùng, Trần Tư Nhung thì đang ở trong lòng anh.
Chiếc ly rơi xuống cát mềm, cơ thể Trần Tư Nhung khẽ lay động.
Giọng cô nghẹn ngào, cô nói: "Tôi không tệ như anh đâu".
Làm sao có thể tìm được chủ nhân mới, trái tim đã cho đi làm sao có thể tìm lại được. Cảm giác bị đè nén vào lúc này họ nhìn nhau biến thành một loại kiềm chế.
Đôi khi, khuôn mặt của họ chồng lên nhau lấp đầy khoảng trống trong tâm trí của Trần Tư Nhung.
Đôi khi, cô từ trên cao nhìn về phía bọn họ.
Nhưng trong khung cảnh thủy triều lên xuống, không ai chịu di chuyển. Giây tiếp theo cô bị ôm chặt vào lòng anh. Nhưng Trần Tư Nhung vẫn không nhúc nhích, cô từ từ nhắm mắt lại.
Hai cánh tay theo bản năng giơ lên câu lấy cổ chủ nhân, nước mắt lẫn trong kẽ răng rãnh môi, cuộc hội ngộ sau bao ngày xa cách còn hơn ốc đảo giữa sa mạc, một khi đã đến gần sao có thể buông tay.
Cánh tay của chủ nhân giam chặt cô như tường đồng vách sắt, thân thể khảm vào thân thể, trái tim đập cùng một nhịp. Đôi môi bị mút đến hơi sưng lên, đầu lưỡi quấn lấy nhau khó có thể tách rời.
Cơ thể cô theo bản năng cọ vào bụng dưới của chủ nhân chờ mong ngón tay của chủ nhân cắm sâu vào. Khoảnh khắc nụ hôn của chủ nhân dừng lại vào lúc nó chuẩn bị di chuyển xuống cổ cô.
Không thể giẫm lên vết xe đổ tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Bỗng có cuộc gọi đến, mẹ Caesar gọi điện tới và nhờ Caesar khuyên nhủ bố anh nhiều hơn. Sau khi Molly trở lại, hành vi của bố anh càng ngày càng vô lý hơn.
Lúc đầu Caesar rất đau đớn và tức giận sau đó dần dần buông tay. Có lẽ người bố mà Caesar hằng tôn kính đã không còn nữa, không còn ý nghĩa dẫn đường soi lối anh định nghĩa hành vi của bố mình là "quấy rối".
Nhưng giờ phút này anh và bố anh có khác gì nhau?
Nếu anh cũng uống rượu anh không chỉ "giữ túi xách của Moℓℓy" như thế. Anh sẽ nhanh chóng đưa cô về khách sạn không nói một lời bảo cô tiếp tục đắm chìm trong "giấc mơ ngọt ngào", anh đã chịu đựng lâu như vậy, nhịn lâu như vậy.
Anh nên cởi quần áo của cô ra dùng ℓòng bàn tay nhéo cổ cô để ngăn không cho cô thở đều, tát bộ ngực mềm mại của cô đến đỏ bừng, đẩy đôi chân trắng như tuyết của cô ra trước mặt. Không muốn kiên nhẫn nữa, không muốn chờ đợi thêm nữa.
Để xác nhận là Grace thuộc về anh đảm bảo là Grace thuộc về anh, chắc chắn là Grace thuộc về anh. Thời điểm kết thúc, anh sẽ tắm cho cô.
Ngọn lửa nóng cháy có thể dễ dàng thiêu rụi lý trí của anh nhưng đêm nay anh không uống rượu. Anh chỉ uống một cốc soda không vị, anh tỉnh táo và minh mẫn hơn bao giờ hết.
Trần Tư Nhung mềm mại được anh ôm trong lòng cũng được anh nhẹ nhàng thả ra.
Không khí ẩm và lạnh ngay lập tức lấp đầy khoảng cách giữa họ, anh giơ tay vuốt thẳng tóc và váy giúp cô. Ngón tay anh lướt qua má cô nhưng không có chạm vào.
Nhưng anh không muốn cũng không nên lặp lại những sai lầm tương tự một lần nữa. Caesar lùi ℓại
"Grace, em uống say để tôi đưa em về. "