Trước tấm gương lớn, Trần Tư Nhung cởi bỏ chiếc bịt mắt ướt sũng.
Tóc cô ướt đẫm, nặng trĩu rũ xuống trước người.
Trần Tư Nhung nhất thời choáng váng, cô không biết tại sao mọi chuyện lại đi đến mức này, trong phòng tắm đầy sương mù, cô đưa tay chạm vào tấm gương lạnh lẽo.
Xoá đi một mảng nhỏ trong suốt, Trần Tư Nhung lại thấy chính mình trong gương.
Sau đó, hốc mắt nhanh chóng nhòe đi, nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Cô đang khỏa thân trước mặt mình.
Không có nơi nào có thể che giấu mọi suy nghĩ, mọi ham muốn đều có thể nhìn thấy trong mắt.
Trong mối quan hệ của bọn họ, không có bất kỳ hứa hẹn tình cảm nào.
Trong cái đêm đầy đau khổ này, Trần Tư Nhung đã hoàn toàn bị đánh bại.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Trần Tư Nhung không đeo bịt mắt nữa.
Cô biết chủ nhân sẽ dành phòng ngủ cho cô.
Trên giường có một chiếc váy ngủ màu trắng mới tinh, Trần Tư Nhung lặng lẽ mặc vào.
Trên điện thoại có một tin nhắn gửi tới từ chủ nhân.
C: Xin lỗi, Grace, tôi vẫn muốn xin lỗi cô một cách nghiêm túc một lần nữa.
Trần Tư Nhung quỳ xuống tấm thảm mềm mại, cơ thể dựa vào thành giường.
Grace: Trong lòng tôi chủ nhân không làm gì sai cả, nhưng tôi chấp nhận lời xin lỗi của chủ nhân.
Trần Tư Nhung gửi tin nhắn đi, tạm dừng một lúc.
Grace: Nhưng chủ nhân thật sự không cần phải lo lắng quá nhiều về cái mông của tôi.. Bởi vì nó không còn đau nữa. Tôi nghĩ rằng do tôi sợ quá nên mới ngất đi.
C: Bác sĩ cũng nói như vậy.
Trần Tư Nhung sửng sốt.
Grace: Bác sĩ cũng nói như vậy thật sao?
C: Đúng vậy.
Trần Tư Nhung nhìn vào màn hình điện thoại, thình lình bật cười.
Cô lấy mu bàn tay lau nước mắt trên má, gửi một tin nhắn khác.
Grace: Tôi biết rồi.
C: Không có lần sau.
Grace: Không phải do chủ nhân là do tôi nghĩ tới sự khó chịu đã trải qua lần trước, tôi từng bị dụng cụ làm tổn thương nên có chút sợ hãi, nhưng dây lưng thật sự không đau lắm.
C: Tôi xin lỗi, Grace.
Trần Tư Nhung không muốn tiếp tục chủ đề này, vì vậy cô chuyển chủ đề.
Grace: Bác sĩ còn nói gì nữa không?
C: Cô hơi bị suy dinh dưỡng.
Grace: Buổi trưa tôi ăn không nhiều lắm.
C: Tại sao?
Grace: Tôi sợ bụng phình ra, mặc quần áo không đẹp.
Tại sao chủ nhân luôn như vậy... Anh có thể nói ra những lời khen ngợi cô mà không có bất kỳ gánh nặng nào.
Hốc mắt của Trần Tư Nhung vốn dĩ đã bình tĩnh trở lại, lúc này dễ dàng nóng lên.
Grace: Bụng phình ra cũng đẹp sao?
C: Tôi chưa thấy qua, lát nữa để tôi nhìn xem.
Grace: Ý anh là gì?
C: Bữa tối sẽ được đưa đến phòng, ăn nhiều một chút, Grace.
Mũi của Trần Tư Nhung chua xót đến sưng lên.
Grace: Chủ nhân, tôi muốn thẳng thắn một chuyện với ngài.
C: Cô cứ nói.
Trần Tư Nhung hít một hơi thật sâu, cô gõ tin nhắn này với vẻ mặt nặng nề.
Grace: Khi ngài hôn tôi, tôi phát hiện ra một vết sẹo ở cuối lông mày trái của ngài.
C: Đúng vậy, từng bị thương nhẹ.
Grace: Đau không, chủ nhân?
Có một khoảnh khắc im lặng trên điện thoại.
C: Trước khi cô hỏi, không.
Nước mắt của Trần Tư Nhung rơi xuống màn hình điện thoại.
Grace: Tại sao lại bị thương?
Trần Tư Nhung không hỏi thêm câu nào nữa.
Grace: Vừa nãy ngài chỉ kêu tôi là Tư Nhung là bởi vì ngoài đời thực ngài gọi tôi là Grace nhiều hơn, đúng không?
C: Cô rất thông minh, Grace.
Trần Tư Nhung không thể chịu đựng được nữa.
Grace: Chủ nhân, ngài biết điều đó có nghĩa là gì.
C: Đúng vậy, Grace. Tôi biết nó có ý nghĩa gì. Cô nghe tôi nói chuyện, cô biết chiều cao và dáng người của tôi, vết sẹo trên lông mày của tôi cũng không thể biến mất ngay được. Lần sau, nếu cô gặp tôi bên ngoài đời thật, sẽ nhận ra tôi.
Chủ nhân bình tĩnh thuật lại cảnh tượng cuộc chạm trán tiếp theo của họ trong thực tế, nhưng Trần Tư Nhung như bị trúng một quả bom hạng nặng, một lúc lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại được.
Grace: Chủ nhân, chúng ta sẽ gặp lại chứ?
C: Grace, nếu cô muốn.
Chủ nhân nói, "Nếu cô muốn." Mà không phải là, "Tất nhiên, Grace. Chúng ta sẽ còn gặp lại."
Đại não của Trần Tư Nhung gần như không thể hoạt động được nữa, một cảm xúc nặng nề không thể định nghĩa được quấn chặt trong lòng cô.
Hơi thở trở nên khó khăn, nhịp tim trở nên khó khăn và thậm chí khả năng tiếp tục cuộc trò chuyện cũng bị tước đoạt không giới hạn.
Lúc này cô mới sực tỉnh và nhìn thấy tin nhắn của chủ nhân trên điện thoại.
C: Ăn nhiều một chút, Grace, lát nữa để tôi xem bụng nhỏ phồng lên của cô nhé.
Trần Tư Nhung mím chặt môi, phản hồi tin nhắn.
Grace: Grace sẽ ăn thật nhiều, chủ nhân cũng ăn nhiều vào nhé.
C: OK, chắc chắn rồi.
Trần Tư Nhung đẩy cửa bước ra phòng khách.
Phòng khách đèn đuốc sáng trưng, những cánh cửa lúc trước cô đến thấy mở toang, bây giờ đều đã đóng lại, trong phòng có hơi ấm phả ra, mọi thứ có vẻ rất yên bình.
Trần Tư Nhung đi đến bàn ăn, trên bàn có những món ngon truyền thống của Ý, có rất nhiều loại, nhưng mỗi phần đều là một lượng vừa phải, để Trần Tư Nhung có thể nếm thử nhiều món nhất có thể.
Bụng phệ là trạng thái trái ngược với "chuyện ấy", nó làm giảm đáng kể sức hấp dẫn tình dục, thu hút sự chú ý của mọi người trở lại với hoàn cảnh sống của chính họ.
Trần Tư Nhung cảm thấy, trong mối quan hệ giữa cô với chủ nhân, "chuyện ấy" quan trọng hơn bản thân, không phải cô cảm thấy kém cỏi mà vì DS chú trọng hơn đến "chuyện ấy" nên cô tôn trọng mức độ ưu tiên của "chuyện ấy" hơn.
Chủ nhân giảm mức độ ưu tiên của "chuyện ấy" trong mối quan hệ của bọn họ xuống thấp hơn bản thân Grace.
Anh hy vọng rằng Trần Tư Nhung sẽ quan tâm đến bản thân mình trước, và anh quan tâm đến Trần Tư Nhung nhiều hơn.
Nhưng, không có cái nào cả. Từ đầu đến cuối, chủ nhân chưa từng làm chuyện gì khiến cô buồn lòng.
Cảm xúc giống như thủy triều dâng cao, từng chút từng chút nhấn chìm Trần Tư Nhung. Trần Tư Nhung ngoan ngoãn ăn thật nhiều, cho đến khi bụng cô phình lên.
Cô kiên nhẫn một lúc trước khi gửi tin nhắn cho chủ nhân.
Grace: Chủ nhân, ngài ăn xong chưa?
C: Xong rồi, còn cô thì sao?
Grace: Tôi ăn no lắm, lát nữa tôi sẽ nhờ chủ nhân kiẻm tra bụng cho Grace.
C: Vậy làm bây giờ luôn đi.
Grace: Tôi về phòng ngủ nhé?
Grace: Ngài định làm gì?
C: Ra ngoài để tiêu hóa thức ăn.
Grace: Đi đâu thế?
C: Bờ biển.
Trần Tư Nhung chạy lon ton trở lại phòng ngủ và lấy khăn bịt mắt ra.