Tình hình lúc này, giống hệt lần trước.
Anh cũng không thể canh giữ ở bên người cô, cùng cô một chỗ, là Kiều Tử Hoài lòng mang ý xấu, lần trước thiếu chút nữa thì cô đã xảy ra tai nạn xe cộ, mà lần này......
"Hai người đang ở nơi nào! Có lời nói thẳng!" Anh không khách khí nói.
Kiều Tử Hoài hài hước khẽ cười, đưa tay gẩy gẩy mái tóc trước mặt, nhìn sáng bóng hình xinh đẹp đang bước vào siêu thị, độ cong trên khóe môi càng thêm tà mị, khích bác nói: " Cô ấy không có việc gì, chẳng qua tâm tình rất kém, trên đầu cũng có một đám mây đen, chính là tướng xui xẻo, hôm nay cô ấy còn thật sự gặp xui xẻo, bị tôi bắt được, còn bắt gặp bạn trai cũ, ah, hình như không phải Hà Ân Chính, chẳng lẽ cô ấy còn một vị bạn trai cũ khác?"
Vấn đề của Kiều Tử Hoàikhông đợi được câu trả lời, đã nghe bên tai một tiếng u u, đáy mắtgiảo hoạt của Kiều Tử Hoài lóe lên một phát rồi biến mất.
Mà bên phía Lục Duật Kiêu, sau khi cúp điện thoại, phân phó với Bùi Dực đang ngồi ghế tài xế nói, "Bùi Dực, quay đầu trở về, đến công ty của Cố Tử Mạt."
Mệnh lệnh bất ngờ, khiến Bùi Dực sững sờ, nhưng cũng không có nghe theo sự chỉ huy của anh, "Chúng ta sắp đến sân bay rồi, Yên Nhiên còn đang chờ anh!"
Giọng nói của Lục Duật Kiêu chìm nửa phần, vẫn không thể thay đổi hai chữ, "Trở về."
Ánh mắt Bùi Dực xuyên qua kính chiếu hậu rơi vào khuôn mặt người đàn ông, lại liên tưởng đến cuộc điện thoại vừa rồi, liếc mắt nhìn chính anh trong kính chiếu hậu, không nghe không để ý tới.
"Bùi Dực, tôi không muốn lập lại." Âm thanh của anh trầm thấp, không giận mà uy.
Hai người đã quen biết từ lâu, đương nhiên Bùi Dực sẽ hiểu anh đã thịnh nộ tới cực điểm, lại không dám đùa bỡn kỳ cục, lập tức quay đầu, đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất mà vẫn an toàn đưa người đàn ông đến bên người Cố Tử Mạt.
......
*
Mà Cố Tử Mạt đối với cuộc điện thoại vừa rồi này lại hồn nhiên không biết, cô quay người trở lên xe, tức giận ném nước suối về phía Kiều Tử Hoài, đưa tay về phía anh ta, nói: " biết Kiều Đại thiếu sẽ không nhìn lại nước suối bình thường, cố ý mua loại voss cho anh, vừa đúng 100 đồng, thanh toán đi!"
Kiều Tử Hoài lấy làm kinh hãi, bình thường phụ nữ đưa tay hướng về phái anh là muốn châu báu, muốn túi xách hàng hiệu, nhưng cô gái này, vươn tay ra, lại đòi anh 100 đồng tiền.
Hơn nữa còn là tiền một chai nước suối?
Cô gái này, là coi thường anh đâu, hay đang xem thường bản thân đây?
Anh càng ngày càng không hiểu nổi cô gái này rồi, đã tiêu dùng rồi, vậy thì trả tiền thôi, anh móc ví ra, đập 100 đồng vào tay cô, rất ghen ghétchâm chọc nói: " Tôi thật sự hâm mộ anh ta."
Một câu đơn giản của người đàn ông này, vừa bắt đầu khiến Cố Tử Mạt có chút mơ hồ, sau cô lại giật mình nghĩ đến, nhếch miệng cười cười với anh ta, nắm chặt 100 đồng anh ta đưa, quơ quơ về phía anh ta, sau đó quang minh chánh đại bỏ vào ví tiền, hả hê nói, "Trong nhà có vợ hiền, anh có ghen tỵ cũng không được."
Nếu người đàn ông này khen cô rồi, cô cứ theo cột mà leo lên thôi, cũng không có cái gì không tốt.
Kiều Tử Hoài nhìn động tác cất tiền của cô, cổ họng ngạnh ngạnh, mở nắp chai nước suống uống một ngụm lớn, mới ngăn chận lại được, ném chai nước suối sang bên cạnh, đúng lúc đè lên di động của cô.
Điện thoại di động của cô đã bị anh tháo pin rồi, có lẽ đoạn đường này sẽ thanh tĩnh.
Xác định tốt một điểm này, anh lấy ra điện thoại di động của mình, nhắn cho Lục Duật Kiêu một tin nhắn, mới nhấn nút tắt máy.
Cố Tử Mạt sao có thể phát hiện tâm tư quỷ quái của Kiều Tử Hoài, cô nhìn đường xá phía trước, đâm đâm anh ta, "Lo lái xe đi đi, Kiều đại thiếu gia."
Kiều Tử Hoài vừa nhìn, đường phía trước đã thông suốt, anh để điện thoại di động xuống, bàn tay đặt lên tay lái, đạp chân ga, xe lại chạy trên đường.
Cố Tử Mạt ở một bên che miệng cười trộm, châm chọc mở miệng, "Kiều thiếu gia, bình thường chưa từng uống nước khoáng voss đi, hôm nay là lần đầu tiên uống, lấy phẩm vị của Kiều thiếu gia anh, thì anh cảm thấy như thế nào vậy."
"Là lần đầu tiên uống." Kiều Tử Hoài suy nghĩ nửa giây, thẳng thắn nói, bình thường anh cũng sẽ chọn nước suối Saatchi có vị đắng, nhưng lần này là ngoại lệ, bởi vì là cô mua cho anh, anh phá lệ uống.
Anh trả lời xong câu này, nhưng ngay sau đó anh liền nghĩ đến có cái gì không đúng, ánh mắt đòa hoa nheo lại, tính cảnh giác nhìn về phía cô, "Cô...... Có phải cô cho thứ gì vào trong nước hay không."
Cô gái nhỏ này, âm hiểm lại giảo hoạt, nếu cô bỏ thuốc tiêu chảy ở bên trong, chẳng phải là anh khó giữ được sự sáng suốt sao?!
Bây giờ ngay cả ý nghĩ nôn hết ra ngoài anh cũng có rồi!
Cố Tử Mạt nhìn vẻ mặt thoắt xanh thoắt trắng của Kiều Tử Hoài, lòng tràn đầy đều là hài lòng, cô thoải mái dựa người ra phía sau, rất vô tình giải thích một câu, "Tôi nào có thông minh như vậy, chẳng qua tôi nhàn rỗi không chuyện gì, dùng bình nước voss, đỏ nước máy vào cho anh mà thôi, yên tâm, hệ thống cung cấp nước này rất sạch sẽ, tôi cố ý lấy từ trong phòng rửa tay đấy."
"Nôn ——"