Mà lúc này, cô và Diệp Nhất Đóa ngồi ở một chiếc có hình đèn thủy tinh, dọc theo đèn thủy tinh treo một vòng ốc Phượng Hoàng lớn nhỏ giống nhau, vỏ ốc và ánh đèn cùng chiếu rọi, có một loại nhớ hoa lệ hoài cổ.
Vậy mà, không hòa hợp cùng loại không khí an tĩnh hoài cổ này chính là, vẻ mặt kích động của Diệp Nhất Đóa.
Diệp Nhất Đóa thao thao bất tuyệt nói những chuyện lý thú cùng bát quái cô ấy gặp phải trong thời gian cô không có ở đây, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nghe được một lời hồi đáp từ Cố Tử Mạt, thế mới biết là cô đang không yên lòng.
Điều này làm cho Diệp Nhất Đóa hết sức thất bại, cô nhìn Cố Tử Mạt ngồi đối diện đang cầm một ly sữa chua, đưa tay sang, vỗ vỗ lên mặt bàn bên phía cô, hất hàm, bất mãn chu môi nói, "Wey wey Wey, chị có nghe hay không thế, như vậy rất không tôn trọng em, em muốn tức giận."
Lúc này Cố Tử Mạt mới hồi hồn, ngẩng đầu lên, chống lại khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sức sống của Diệp Nhất Đóa.
Ngoắc môi tỏ vẻ thật xin lỗi, chọc chọc đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, "Vừa rồi chị đang đếm, phía trên treo bao nhiêu ốc biển, xin lỗi xin lỗi, em nói tiếp đi, bây giờ chị sẽ nghiêm túc nghe."
Sau khi Lục Duật Kiêu đi rồi, cô cũng không tiếp tục ở lại Hongkong, mà nhanh chóng trở lại, do Diệp Nhất Đóa đón gió tẩy trần cho cô.
Về phần vì sao vừa rồi cô không yên lòng, mấu chốt đương nhiên là ở trên người Lục Duật Kiêu rồi.
Diệp Nhất Đóa bĩu môi, tự chỉ vào hai mắt, "Chị cho là em mắt mù sao, vừa rồi ánh mắt của chị đều rời rạc, làm sao đếm ốc biển được chứ, nói mau, có phải chị gặp phải chuyện phiền lòng gì hay không, nói ra đi, em sẽ nghĩ biện pháp giúp chị."
Nghe tiếng, đối diện với ánh mắt quan tâm của Diệp Nhất Đóa, cô cố kéo ra một nụ cười, lắc đầu, "Không có gì, em không cần nghĩ lung tung."
Nhưng Diệp Nhất Đóa đâu có dễ bị lừa như vậy, suy nghĩ một chút, hỏi, "Có phải có liên quan với Lục Duật Kiêu hay không? Nhìn theo kinh nghiệm của em, thì những cậu ấm con nhà giàu này đều không đáng tin, mỗi người đều giống như Diệp Cẩn Hành vậy, thích chơi trò bội tình bạc nghĩa, không có một cái là chính nhân quân tử, haiz, cố tình dì Mạnh nhà họ Lục kia lại nhiệt tình giới thiệu các loại công tử nhà quyền thế cho em như vậy, em đều không thể tiếp nhận được."
Diệp Nhất Đóa chán nản nói đến chuyện làm bản thân bất đắc dĩ, lại than thở một tiếng.
Cố Tử Mạt nghe được Diệp Nhất Đóa nhắc tới chuyện giới thiệu đối tượng, liền nghĩ ngay đến Hứa Ngộ, cô uống một ngụm sữa chua, ra vẻ như là trong lúc vô tình nhắc tới vậy, mở miệng hỏi, "Em không phải là có bạn trai rồi sao, chính là cái anh chàng Hứa Ngộ đó, sao có thể vẫn bị giới thiệu đối tượng để quen biết chứ?"
"Em cũng không biết, dì Mạnh đó thật kỳ kỳ quái quái, em cũng đã nói cho dì ấy rồi, em đã có bạn trai, nhưng dì ấy vẫn không ngừng giới thiệu những người được gọi là—— thanh niên tài tuấn cho em!" Diệp Nhất Đóa nói xong, phiền não lắc lắc đầu, cuối cùng nói dứt khoát, "Em vẫn cảm thấy, sao dì ấy lại quan tâm đến chuyện của em như vậy, nhất định là ăn no không có việc gì làm!"
Cố Tử Mạt nghe được câu cuối của Diệp Nhất Đóa, khóe miệng giật giật, khuyên giải, "Bậc cha chú quan tâm đến con cháu, hợp tình lý, em được mọi người quan tâm, nên cảm thấy ấm áp mới đúng."
Nói đến cuối, giọng nói của cô yếu đi rất nhiều, lờ mờ cảm thấy, mắt mũi có cảm xúc cô đơn đang chảy ra ngoài.
So sánh với Diệp Nhất Đóa‘ đang ở trong phúc mà chẳng biết ’, đúng lúc cô lại ngược lại.
Cuộc sống ở nhà họ Cố, không có ai quan tâm đến cô, ngay cả đám cưới của cô, cũng không có lấy một ai chúc phúc.
"Vậy thì chị sai lầm rồi, điều này không thể trách em được, dì Mạnh thật sự quá kỳ quái, từ lần đầu tiên gặp em, dì ấy đã nói rất hợp ý với em, còn nói muốn nhận em làm con gái nuôi nữa, chẳng qua em từ chối, làm con gái nuôi của Lục Hoài Nam, cũng không phải là một chuyện tốt, huống chi, trước kia, em còn có thù oán với Lục Duật Kiêu nữa." Nghĩ đến việc cô phá hủy vườn hoa Tulip của Lục Duật Kiêu, cô không khỏi ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái.
Cố Tử Mạt bị bắt được câu chữ trong lời nói của Diệp Nhất Đóa, nhướng mày, mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Diệp Nhất Đóa vuốt lỗ mũi, chú ý tới vẻ nghi ngờ trong mắt Cố Tử Mạt, lập tức giải thích cho cô, "Dì Mạnh chính là đương gia chủ mẫu — Mạnh Nhụy, vợ hai của Lục Hoài Nam, cũng chính là mẹ kế của Lục Duật Kiêu. Rất dễ hiểu, nhưng nghe đồn đãi thì là kẻ thứ 3 thượng vị, còn trên thực tế, thì em cũng không rõ ràng lắm."
Nhắc tới kẻ thứ 3 thượng vị, Diệp Nhất Đóa liền tràn đầy cảm khái, trong đầu có cái gì đó lướt qua, bất giác cô toét miệng cười, trừng mắt nhìn sang Cố Tử Mạt, "Tử Mạt, chị nói xem, rốt cuộc thì kẻ thứ 3 lợi hại hơn, hay là chính cung có vẻ lợi hại hơn đây?"
"Vẫn là chính cung tương đối lợi hại thôi." Cố Tử Mạt theo bản năng liền nghĩ đến ‘ Cố phu nhân ’, giả ngây giả dại, giấu tài vài chục năm, lừa gạt được ánh mắt của tất cả mọi người, một Cố phu nhân như vậy, sẽ phải là người thắng cười đến cuối cùng.
Nghĩ đến Cố phu nhân cùng Cố Trình Đông, theo bản năng cô muốn dùng di động tìm hiểu tin tức, quả nhiên nhìn đến tin tức ‘ Cố phu nhânnghịch tập kích ’ trên trang kết quả, mà những thông tin liên quan cũng rơi vào đáy mắt của cô.
‘ Cố phu nhân ’ hạ chiến thư với Cố Trình Đông, thế như chẻ tre, cũng tuyên bố trong vòng ba năm sẽ thâu tóm ‘ Cố thị ’.
Mà nhà họ Hà, đã tuyên bố phá sản, gần đây đang bị kiểm toán số sách chứng từ.
Sống có khúc người có lúc, câu nói này, tóm lại là không có sai.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi than nhẹ một tiếng.
Diệp Nhất Đóa thấy Cố Tử Mạt cúi đầu nhìn điện thoại di động, còn than thở một tiếng như vậy, liền tự hiểu thành cô đơn, không khỏi lên tiếng, lại hỏi cô, "Có phải có liên quan đến Lục Duật Kiêu hay không?"
Tay Cố Tử Mạt đang cầm điện thoại di động hơi cứng lại, "Tại sao hỏi như thế?" Diệp Nhất Đóa vừa hỏi liền đúng chuẩn, làm cho cô có chút bó tay hết cách.
"Đoán thôi, chẳng qua em tin em đoán cũng đúng 8, 9 phần mười. Chị xem, Lục Duật Kiêu cùng Ninh Uyển lên trang bìa các báo, hơn nữa em còn nghe dì Mạnh nói nói, Lâm Yên Nhiên đến một bệnh viện tư nhân ở chỗ chúng ta để điều dưỡng, một ảnh hậu, lại thêm một người vợ chưa cưới nữa, nhất định chị sẽ cảm thấy bốn phía đều là địch. Phụ nữ mà, cảm giác khủng hoảng, sẽ thần hồn nát thần tính, một khi thần hồn nát thần tính, thì sẽ không vui, làm cái gì đều không có hứng thú, như chị chính là như vậy."
Cố Tử Mạt cụp mắt, không cách nào phủ nhận.
Ngày trước sao cô không phát hiện ra, ánh mắt của cô nhóc này lại sắc sảo như vậy chứ.
Cô không còn lời nào để nói, chỉ cải chính cách nói của Diệp Nhất Đóa, "Anh ấy và Lâm Yên Nhiên, không phải quan hệ vợ chồng chưa cưới."