Mục lục
Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hình, một cô gái thân thể gầy yếu, bị bao bọc trong một bộ quần áo bệnh nhân rộng rãi, thân hình thon gầy, sắc mặt cực kém.

"Cô ấy là một bệnh nhân?" Cố Trinh Trinh nghi vấn nhìn về phía Kiều Tử Hoài.

Kiều Tử Hoài thu hồi tấm hình trong tay cô, lại để vào trong tủ chứa đồ, "Luôn luôn bị ốm, hàng năm an dưỡng ở nước Mỹ, nhận sự chăm sóc của người nhà họ Lục, cô cần phải đi Mỹ một chuyến, hành động cụ thể thế nào, tôi sẽ thông báo với cô qua thư."

"Anh không cho tôi tấm ảnh? Không sợ tôi quên dung mạo của cô ta, tìm lộn người sao?" Cố Trinh Trinh nhìn chằm chằm tủ chứa đồ, hỏi.

Kiều Tử Hoài không sao cả cười, "Cô là kiểu phụ nữ gì? Tôi biết rất rõ, cô đã làm rõ mục tiêu có thể chuẩn bị sẵn sàng, vừa rồi mặc dù cô chỉ nhìn mấy lần, nhưng tôi tin tưởng, cô đã khắc ghi gương mặt của cô ấy trong đầu rồi, cô nói có phải không?"

Cố Trinh Trinh nghiêng đầu không nói, cô mím môi thật chặt, cố ý không muốn thừa nhận, người đàn ông bên cạnh cô này, còn khôn khéo gấp trăm lần so với cô.

Có muốn hay không bảo hổ lột da? Đây là vấn đề cô nên suy nghĩ ngay lúc này.

Kiều Tử Hoài nhìn ra sự do dự của Cố Trinh Trinh, xuống xe, mở cửa xe cho cô, yêu cầu cô, "Xuống xe."

"Tại sao?" Cố Trinh Trinh kinh nghi.

"Cô ý chí không kiên định, tôi cho cô thời gian, để cho cô suy nghĩ thật kỹ." Anh đã sớm nhìn rõ cô gái trước mặt này, Cố Trinh Trinh ích kỷ, ghen tỵ, để cho anh miệt thị cô gái này từ tận đáy lòng.

Nhưng vào giờ phút này, sự do dự cùng lo lắng của Cố Trinh Trinh, hoàn toàn khiến cho anh nghĩ đến bản thân.

Khi nhị thiếu gia nhà họ Lục tìm anh hợp tác, sao anh không do dự như vậy chứ, thế nhưng lúc đó, cái người được coi là quái vật, nhị thiếu gia biến thái nhà họ Lục, cũng không cho anh có cơ hội lựa chọn, cái này khiến cho anh, ở trên con đường này, càng chạy càng thật đáng buồn.

Bây giờ nhìn thấy Cố Trinh Trinh như vậy, anh cũng không nguyện ý khiến Cố Trinh Trinh dẫm lên vết xe đổ, mặc dù nội tâm của cô gái này vô cùng xầu xí, mặc dù quả thực anh cần trợ lực của cô gái này!

Cố Trinh Trinh cẩn thận ngước mắt nhìn anh một chút, nhìn ra trong mắt của anh chứa đựng sự nghiêm túc, lúc này mới yên tâm xuống xe, còn nói với anh một tiếng, "Cám ơn."

Kiều Tử Hoài hoàn toàn không cần lời cảm ơn, cho nên anh hoàn toàn không cho cô sắc mặt tốt, anh không hề cho cô một ánh mắt, xoay người hướng ngồi lên ghế tài xế, điện thoại di động lại đột ngột vang lên.

Nhìn cái tên hiển thị phía trên, vậy mà anh lại không thể không nhận.

Âm thanh của Diêm La tới từ địa ngục vang lên bên lỗ tai anh, "Anh đã phạm sai lầm 1 lần, đây là lần thứ hai."

Tay anh nắm điện thoại di động, siết chặt lại siết chặt, một cái tay khác, không ngừng lục lọi trên người mình, "Anh không tin tôi?" Anh dám khẳng định, trên người mình đã bị cài máy nghe trộm, nếu không quái vật kia làm sao biết từng cử động của mình.

"Cam chịu số phận đi, anh không cách nào phản bội tôi." Âm thanh bên đầu kia, đãâm hàn tới cực điểm, khiến cả người anh rợn tóc gáy.

Tuy trên đỉnh đầu là ánh mặt trời chói lọi, nhưng cả người anh vẫn chịu không được mà cảm thấy lạnh lẽo, anh rung động cánh tay, tiện tay đánh rơi điện thoại ngay tại chỗ, quay đầu phải đi tìm Cố Trinh Trinh.

Cánh tay Cố Trinh Trinh bị anh nắm được, không nhịn được quay đầu lại, hỏi, "Còn có việc sao?"

Khóe môi Kiều Tử Hoài tách ra thành một nụ cười, "Có lúc, cô thật sự vẫn không bằng chị gái của cô."

Nếu không phải quái vật kia từ một bên nhắc nhở, sợ rằng anh sẽ phạm sai lầm ‘ lòng dạ đàn bà ’ một lần nữa, tối hôm qua đã phạm vào một lần, ở trên người Cố Tử Mạt rồi.

Quái vật kia đã thông báo, nhất định không thể để cho Lục Duật Kiêu lấy được mảnh đất kia củ nhà họ Hà, nhưng ở Cố Tử Mạt mạnh mẽ trong buổi bán đấu giá, anh hoảng hốt, hoàn toàn mê mẩn rồi, anh không can thiệp để cho Cố Tử Mạt lấy được mảnh đất kia.

Anh đã an bài thủ hạ từ trước, không có chỉ thị của anh, cũng không được đứng ra tranh giành mảnh đất kia.

Sau đó, anh giải thích với quái vật kia, tất cả mọi người ở đó đều rất tinh ranh, cũng không hề động thủ giành, nếu như chúng ta động thủ cướp đoạt, nhất định sẽ làm người ta sinh nghi, quái vật kia đâu phải là kẻ dễ dàng hồ lộng, lúc này thì trị tội anh rồi!

Cho nên, hôm nay tại sao anh lại có thể ở trên người cô gái này, dẫm lên vết xe đổ chứ!

Cố Trinh Trinh bị chạm vào chỗ hiểm, lập tức trợn mắt, lời cô ghét nhất, lại toát ra từ trong miệng đồng bọn, cô thở ra một hơi, tay nắm chặt thành nắm đấm, nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh hỏi, "Anh nói, anh sẽ chỉ đạo tôi!"

"Chị gái của cô có thể rất nhanh làm ra quyết định, chỉ dựa vào một điểm này, cô đã không bằng cô ấy." Trong óc của anh, hiện ra từng cảnh từng cảnh tối hôm qua, Cố Tử Mạt dứt khoát hất anh ra như thế nào, một mình tiến lên, dùng 14 vạn mua được mảnh đất nhà họ Hà, lại dùng lời nói rõ rang ngỗ nghịch như vậy, đối thoại với Lục Duật Kiêu cao cao tại thượng, thật đúng là —— hết sức thú vị!

Cố Trinh Trinh cắn răng, mặc dù cô cực kỳ căm thù Cố Tử Mạt, nhưng trong đầu vẫn còn tồn tại một tia lý trí, "Anh đây là đang khích tướng! Anh đang ép tôi nhanh chóng quyết định! Tôi sẽ không mắc mưu đâu!"

Kiều Tử Hoài lên tiếng phủ nhận, "Không có, tôi chỉ nói ra cảm giác của mình thôi, Cố Trinh Trinh, tôi cũng cần đồng bạn hợp tác, cũng không phải là không có cô thì không được, cô không biết, có bao nhiêu ưu tú, cũng giống như vở kịch vui hôm nay, rõ ràng còn có thể tiếp tục diễn đi xuống, nhưng sợ rằng, cô không hề biết phải diễn tiếp như thế nào."

"Anh nói." Mặc dù đầy bụng Cố Trinh Trinh đều là không phục, nhưng trong lòng cô vẫn cố làm ra vẻ kiên cường, khiến cô không thể không tiếp tục triền đấu với Kiều Tử Hoài.

Nụ cười của Kiều Tử Hoài lại nở rộ, ngoắc ngoắc tay với Cố Trinh Trinh, ý bảo cô đến gần, Cố Trinh Trinh bước đến, anh rỉ tai mấy câu với cô, khiến trên mặt Cố Trinh Trinh có một thoáng vui mừng.

Nhưng ngay sau đó, Cố Trinh Trinh vẫn che giấu sự vui mừng, cô rất không sao cả nói, "Cái này tôi đã nghĩ đến từ sớm, không cần anh nhắc nhở!"

Kiều Tử Hoài nghĩ rằng Cố Trinh Trinh vịt chết còn cứng mỏ, lấy tay nhẹ nhàng gẩy gẩy tóc, "Nếu là như vậy, tôi tin tưởng, cô dùng trí tuệ của mình, cũng có thể thắng Cố Tử Mạt, nội dung trong hình, cô hãy xem như một giấc mộng, quên đi thôi."

Nói xong, anh cất bước đi, không hề lưu luyến chút nào.

Anh vừa bước được hai bước, thì nghe được tiếng bước chân Cố Trinh Trinh theo sau, anh cũng không dùng bước, mà bước nhanh hơn, tiếp tục đi về phía trước, một giây kế tiếp, quả nhiên Cố Trinh Trinh từ phía sau gọi anh, "Chúng ta hợp tác."

Anh lấy lui làm tiến, quả thật nhận được hiệu quả, ngoắc môi khêu gợi, xoay người nói với cô, "Theo phương pháp tôi nói, khích bác ly gián quan hệ của bọn họ."

Cố Trinh Trinh tự tin gật đầu, "Tất nhiên tôi biết thế."

Kiều Tử Hoài hài lòng gật đầu, sửa sang lại tóc mái hơi xốc xếch của mình, lên xe ngồi lại vào ghế tài xế, anh hơi ngửa đầu, trên đầu bầu trời một màu xanh lam, giống như được nước rửa qua, lại nhìn một cái, giống như nước biển.

Nước biển sao?

Biển lớn xanh thẳm lại sâu không lường được, đây chính là giấc mộng của anh.

Không chỉ là Lục Duật Kiêu, mà bao gồm cả người chung quanh anh ta, cũng vẫn cho rằng anh thích thuyền, hầu như không ai biết, anh thích cũng không phải thuyền, mà là cái loại cảm giác khống chế nó, cũng chính là một cảm giác!

Đó là một loại ham muốn không thể, cũng có thể nói là ham muốn thao túng! Khống chế tốt một chiếc thuyền, là có thể thao túng biển rộng xanh thẳm vô biên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK