Mục lục
Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Cố Tử Mạt cũng biết dùng chiêu ‘ mượn đao giết người ’ là thế nào.

Kẻ giả mạo đánh bất ngờ, chẳng những mượn danh nghĩa người khác trọng phạt Cố Trinh Trinh, còn thành công dời đi ánh mắt của người khác tập trung trên người cô.

Chắc chắn là Cố Trinh Trinh sẽ không nghĩ đến, chuyện này lại bất ngờ xảy ra, trên danh nghĩa, Cố Tử Mạt không có cách nào bắt cô phải chịu trách nhiệm, nhưng một nữ sinh đại học bị thương lại có thể tìm cô tính sổ, hiện tại mạng nhỏ của Cố Trinh Trinh đang bị nắm giữ trong tài liệu theo dõi.

Nhưng tài liệu theo dõi này, sớm đã bị kẻ giả mạo nắm trong tay ngay lúc đó rồi.

Cô sợ hết hồn hết vía nghĩ, về sau đắc tội với ai, cũng không thể đắc tội kẻ giả mạo.

Đang suy nghĩ, cô liền nhận được một cuộc điện thoại hấp ta hấp tấp của Đại Thiến, "Tử Mạt, bạn ở đâu vậy? Nói cho bạn biết một tin lớn, tin tức độc quyền! Cái cô kỹ nữ Cố Trinh Trinh đó bị bắt, hình như là cô ta chọc phải người nào đó không nên dây vào! Càng nghĩ càng hả giận, ha ha ha, không nói với bạn nữa, hiện tại mình phải nhanh chóng giúp Ảnh hậu leo lên giường của công tử nhà giàu, cúp đây."

Cô bị câu cuối cùng kia của Đại Thiến lôi đến, vừa định khuyên cô ấy có chừng mực, nhưng không nghĩ, Đại Thiến không nói lời nào cúp điện thoại.

Cô lúng túng để điện thoại di động xuống, lại thấy khuôn mặt Cố phu nhân đang tha thiết nhìn cô.

Ánh mắt kia, làm cả người cô sợ hãi, hơn nữa bà ấy khóc làm lem hết hóa trang, cả người nhìn lại càng thêm dữ tợn, làm cho người ta nhìn mà rợn cả tóc gáy.

"Tử Mạt, con gái ngoan của mẹ, nghe nói Lục Duật Kiêu có bản lãnh Thông Thiên, con có thể đi nhờ cậu ấy giúp một tay được không."

Cố Tử Mạt nghĩ thầm, lúc tôi bị mọi người vứt bỏ, bàcó nghĩ tới tôi cũng coi như là con gái của bà.

Cô cúi đầu một cái, hít sâu một hơi, ngẫm nghĩ, nói: " Vì liên quan đến đứa bé trong bụng con, quan hệ giữa Lục Duật Kiêu và Hà Ân Chính đã như nước với lửa, anh ấy biết Trinh Trinh chính là bạn gái của Hà Ân Chính."

"Chuyện này......" Cố phu nhân đúng là bị làm khó.

Bởi vì Cố Trinh Trinh cùng Hà Ân Chính quan hệ thân mật, như vậy chắc chắn Lục Duật Kiêu sẽ không giúp kẻ địch của mình, nhưng nếu như Cố Trinh Trinh không hề có quan hệ với Hà Ân Chính nữa, Lục Duật Kiêu có thể hay không......

Nhưng nếu nhà họ Cố thoái hôn, vậy nhà đầu tư tài chính vào Cố Gia có thể hay không không có bảo đảm?! Cố phu nhân sốt ruột vì con gái yêu, lại gặp phải tình huống khó xử nên cả người giống như là trái cà héo, uất ức u oán nói, "Ai, Trinh Trinh nhà chúng ta thật đúng là xui xẻo, đụng phải một sinh viên đại học phát tờ rơi, người ta lại còn có thân thế bất phàm."

Cố Tử Mạt nghe, tâm càng lạnh, Cố phu nhân vẫn lẩm bẩm Cố Trinh Trinh, từ lúc cô về nhà đến nay, bà đối với người phụ nữ có thai lại đang bị thương là cô, thế nhưng không có một chút quan tâm nào.

Hoàn toàn bị xem nhẹ Cố Tử Mạt lại một lần nữa nhận thức được sự lạnh lùng và tàn nhẫn của nhà họ Cố, cô cúi đầu đi qua bên cạnh bọn họ, sau đó im lặng không lên tiếng lên lầu.

Có lẽ, trên thế giới này, thật vẫn chỉ có kẻ giả mạo đối tốt với cô.

Nhưng là, tại sao kẻ giả mạo lại đối tốt với cô? Tốt đến cam nguyện bị thương thay cô?

--- ------ ------ -------

‘ Lục Duật Kiêu ’ nhìn Cố Tử Mạt đi vào cửa chính nhà họ Cố, đứng bên ngoài rất lâu, mới chậm rãi đi một đoạn đường, ngồi xe trở lại khách sạn Đằng Giang.

Trực tiếp đi thang máy lên tầng cao nhất, đẩy mở cửa phòng, đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ở trên giường, cùng với phần lưng hoàn mỹ không tỳ vết của cô ta.

Nhìn thấy một cô gái xa lạ nằm trên giường của mình, anh không hề cảm thấy bất ngờ một chút nào, mà khẽ nhếch môi, quay người lại, để điện thoại trên quầy bar, sau đó chậm rãi pha chế cho mình một ly rượu.

Sau đó anh mới lại bước tiếp vào, thân thể thon dài tựa vào khung cửa.

Nhẹ nhàng đưa ly rượu lên môi nhàn nhạt nếm thử một miếng, ánh mắt dọc theo bả vai của cô ta một chút lại chuyển qua cái mông, sau đó cúi đầu cười nói, "Cô có thể nói cho tôi biết, không phải là tôi đi nhầm phòng rồi chứ?"

Cô gái nghe tiếng, từ từ quay người lạ, một đôi mắt câu hồn nhiếp phách mở to nhìn anh, đủ để gọi là Thiên Kiều Bá Mị.

Cô ta hoàn toàn không cần nói chuyện, đàn ông mà bị đôi mắt của cô gái nhìn cười một tiếng sẽ không màng sống chết.

Người đàn ông đợi không thấy cô gái trả lời, khẽ lắc đầu một cái, xoay người đi về phía quầy rượu, vừa đi vừa nói, "Nếu như không phải tôi đi nhầm phòng, đó chính là cô đi nhầm, nhân lúc tâm tình của tôi còn không có phát tác, tốt nhất cô nên rời đi."

Thế nhưng khuôn mặt đẹp của cô gái không vì bị anh cự tuyệt mà thất sắc, trên mặt của cô hiện lên một nụ cười đầy mê hoặc, đưa ra tay ngọc mềm mại xinh đẹp, "Anh có thể tự mình tới đây kéo em, em thích như vậy."

Người đàn ông đặt ly rượu lại trên quầy bar, xoay người đi tới, khom lưng nhặt quần dài màu vàng kim ở trên sàn nhà đưa cho cô, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: " Nếu cô có thể tìm tới nơi này, thì nên biết, tôi hoàn toàn có thể mời người tới đây cung tiễn cô đi ra ngoài, thừa dịp tôi còn kiên nhẫn, cô còn có thể mặc quần áo tử tế vào từ cửa đi ra ngoài."

Nụ cười của cô gái thoáng chốc cứng lại.

Ngây người hai giây, bỗng chốc cô rút quần áo từ trong tay anh, mặc vào.

Người đàn ông tự giác quay lưng đi, cũng không phòng ngự, một đôi tay mềm mại không xương từ phía sau quấn lên bờ vai của anh.

Đôi mắt sắc đầy nham hiểm của người đàn ông đột nhiên tối sầm lại, bàn y như kìm sắt bóp hai ngón tay của cô gái, "Tay của cô nếu còn tiến thêm một bước, tôi không dám chắc cánh tay này của cô sẽ còn nguyên vẹn đâu."

"Đau......" Cô gái bị đau, vội vàng thu tay lại, ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế, đằng đằng tức giận đi đến cửa phòng, nhưng đi vài bước lại căm giận bất bình vòng trở lại, hỏi, "Anh rốt cuộc là ai? Tôi chính là ảnh hậu, làm sao anh có thể ngay cả mặt mũi của tôi cũng không cho?"

Mày đẹp của người đàn ông nhíu lên, châm chọc cười nói, "Cô bán, chẳng lẽ tôi cũng nhất định phải bán sao? Trên đời không có đạo lý như vậy."

Ninh Uyển bị đả kích chưa từng có, vẻ mặt kích động trả lời, "Đúng, anh nói đúng, nhưng là chưa từng có ai sẽ trực tiếp nói với tôi lời như thế cả, anh là người đầu tiên, sức mạnh của anh rốt cuộc đến từ nơi nào? Theo tôi được biết, anh vẫn ở tại phòng cao nhất của khách sạn này, cả thành phố này đều biết, phòng trên tầng cao nhất của khách sạn Đằng Giang không phải tùy tùy tiện tiện người nào cũng có thể vào ở, bối cảnh của anh cũng không đơn giản! Rốt cuộc là ai?"

Người đàn ông không thể nín được cười, một tay anh ấn lên huyệt thái dương của mình, suy nghĩ một chút mới nói, "Đúng như các người đã thấy, tôi chính là một hoa hoa công tử đẹp trai, được kế thừa một chút tài sản từ tổ tiên, quen một vài người có tiền có quyền, thần bí qua lại với xã hội thượng lưu, cũng bởi vì bối cảnh xuất thân thần bí của tôi, không thiếu những nữ ngôi sao ngừơi mẫu đều nghĩ tất cả biện pháp đến gần tôi, bao gồm cả người kiêu ngạo giống như cô vậy ——" anh đưa tay so cô một chút, "Ảnh hậu!"

Ninh Uyển trầm mặc một cái, lại quật cường ngẩng đầu lên, tiến lên nhìn thẳng ánh mắt của người đàn ông, hỏi, "Không nói cho tôi tên của anh sao? Tôi chỉ muốn biết mình thua dưới tay của ai."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK