Mục lục
Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có thể là tối hôm qua quá mệt mỏi, cô ngủ một cái, thiếu chút nữa thì ngủ thẳng đến buổi trưa, hơn nữa còn là Lục Minh Tuyên gọi cô rời giường.

Thật ra thì một giấc này, cô ngủ được cũng không được ngon, cú điện thoại tối hôm qua của Cố Trình Đông, mặc dù nội dung thực chất không có bao nhiêu, nhưng ít nhiều gì, cô vẫn giữ trong lòng, cô nằm mơ mấy lần, đều có liên quan đến nhà họ Cố.

Cho nên mỗi lần muốn tỉnh dật, trong lòng luôn có một ám hiệu, nói cho cô biết đây chỉ là mộng, cô an tâm, lại ngủ say, cứ như vậy, lặp đi lặp lại cho tới bây giờ.

Bị anh gọi, cô tự động sờ sờ trên người của mình, có quần áo! Lúc này cô mới nhớ tới, trước lúc ngủ, cô đã mặc áo ngủ vào, còn khóa cửa nữa, bây giờ áo ngủ vẫn còn, nhưng cái cửa đã khóa đó, đã không còn nữa.

Cô nhìn cánh cửa đang mở rộng, lại nhìn Lục Minh Tuyên đang ngồi bên mép giường một chút, không nhịn được xoa trán, "Sao anh vào được, rõ ràng em đã khóa cửa rồi."

Người đàn ông nhếch môi, tập trung lót một cái gối ở phía sau lưng giúp cô, sau đó mới mỉm cười nói, "Đây là nhà của chúng ta."

Trong lòng cô dân lên một trận ấm áp, người đàn ông này, không có nói phòng này anh mua, đương nhiên anh có chìa khóa, có thể tự do ra vào, mà nói với cô, đây là nhà của chúng ta, anh cũng có chìa khóa.

Thỉnh thoảng cô cũng xem tạp chí tình cảm, cũng dạo qua diễn đàn tình yêu, trên đó có rất nhiều cô gái, nhắc tới chuyện vợ chồng, đầu tiên sẽ nhắc tới vẫn đề nhà ở, thỉnh thoảng có cô gái tình cảm vợ chồng rạn nứt, sẽ nói, sau khi gây gổ cùng chồng, chồng lấy lý do nhà ở của mình, đuổi cô ấy ra khỏi nhà, phần đông các cô gái nghe xong chuyện xưa của cô ấy, rối rít tỏ vẻ mạnh mẽ lên án người chồng.

Vì vậy, có chuyên gia nhảy ra nói, cân nhặc từ tính an toàn trong kinh tế,nhất định trên giấy chứng nhận bất đông sản, phụ nữ phải viết tên của mình lên!

Cố Tử Mạt nghĩ, loại phương pháp và cách làm này, là bảo hiểm, hợp lý thỏa đáng. Cảm giác an toàn của phụ nữ, trên rất nhiều mặt, vẫn ỷ lại trên những điều kiện vật chất này, nhưng suy tính theo mặt tình cảm, thì cô cảm thấy, cảm giác an toàn căn bản nhất của phụ nữ, vẫn là đến từ biểu hiện của người đàn ông.

Giống như người đàn ông trước mắt này, ở trước mặt cô, chưa bao giờ tuyên thệ chủ quyền của căn phòng này, mà săn sóc nói cho cô biết, đây là nhà của chúng ta, một người đàn ông chỗ nào cũng ổn thỏa như vậy, cho cô cảm giác an toàn, dĩ nhiên là không có gì sánh kịp.

Huống chi, giá trị của một căn phòng, chỉ là một nơi che gió che mưa, là máymóc, cứng rắn, mà một nhà, thì ý nghĩa là ấm áp, hi vọng, cùng với khả năng vô hạn trong tương lai.

Một khả năng vô hạn, có thể tích trữ lực lượng vô cùng cho con người.

Người đàn ông này, dùng một câu nói đơn giản, đã an ủi được nội tâm lo lắng của cô, vẫn đề Cố Trình Đông, cũng sẽ không là sự khốn nhiễu của cô nữa rồi.

Cô suy nghĩ một chút, hơi nghiêng đầu, nói với anh: " Đại Gia Trưởng nhà họ Cố tối hôm qua lên tiếng, anh muốn nghe sao?"

Người đàn ông nghe được tên người mà cô nhắc tới, lại nghĩ đến chuyện sau này, từ từ nhíu mày lại, cho đến khi xuất hiện một vết lằn thật sâu, anh nói thẳng, "Ông ấy van em trở về, muốn để cho em đi kết thân?"

Cố Trình Đông là một lão hồ ly, vừa nghĩ tới cái tên đó có liên lạc với cô, anh đã cảm thấy không thoải mái!

Cô chưa từng nghĩ, anh chỉ nghĩ một chút thì đã đoán ra, lại thấy vẻ mặt của anh hơi cau, không khỏi vươn tay, muốn vuốt lên nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của anh, cô cố ý dùng giọng điệu buông lỏng, nói với anh, "Đúng vậy, buộc em gả cho cái anh chàng Lục Duật Kiêu đó, ông ta thật đúng là cố chấp, rõ ràng thân phận của em cũng là người đã có chồng rồi, ông ấy vẫn không có ý định buông tha nữa."

Dĩ nhiên Lục Minh Tuyên biết Cố Trình Đông đang đánh cái chủ ý gì, anh cầm lấy cổ tay cô, khe khẽ thở dài thủ thăm dò hỏi, "Vậy em định làm như thế nào?"

Cô cúi đầu, cau mày, không nghĩ ra kết quả gì, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía anh, bốn mắt nhìn nhau.

Trong ánh mắt của anh đều là thâm thúy, cho dù con ngươi của cô co rút lại, vẫn nhìn không thấu cảm xúc bên trong, cô ghét nhất như vậy, dùng một cái tay khác đẩy lồng ngưc của anh một chút, cố ý oán giận nói, "Em đã là người của anh rồi, cũng không còn là thân hoàn bích nữa rồi, hơn nữa còn là kết hôn lần thứ 2, cho dù em có đồng ý, chắc chắn Lục thiếu cũng không muốn em đâu! Bây giờ em có muốn đổi ý gả vào nhà giàu có cũng không được, anh nói xem, em nên làm thế nào chứ!" Dáng vẻ cô gái nhỏ đầy vô lại.

Vấn đề anh đưa ra cho cô, cô thật sự không trả lời được, cô lại luôn thích dùng những lời nói châm chọc để đối phó với anh, lần này, đúng là vẫn dùng loại phương pháp này, trong lòng một trận vô lực, cô cũng không biết làm sao vậy, thế nhưng lại thành như vậy.

Người đàn ông thừa dịp bắt được cánh tay đang làm loạn của cô, ôm chặt cô vào trong ngực, lẩm bẩm nhỏ giọng nói, "Em nói phải làm gì, thì anh sẽ làm như vậy, đều tùy em hết."

Cố Tử Mạt lúng túng, quả bóng này đá qua đá lại, cuối cùng vẫn bị đá trở lại chân của cô.

Ở trong điện thoại, Cố Trình Đông cũng không bức bách cô phảibày tỏ cái gì, ngược lại ở trước mặt cô, tạo nên một hình ảnh người cha hiền lành, lại khuyên nhủ cô, muốn cô quay đầu lại là bờ, tuyệt đối không thể vì một người đàn ông bình thường mà chặt đứt tương lai được.

Cô nghĩ tới đây, không tự chủ cười cười, nhếch môi nói với anh: " Anh nói, em chỉ muốn một duộc sống bình thường đơn giản hạnh phúc, tại sao mỗi người, đều ra vẻ rất tốt với em, muốn đưa cho em một người chồng giàu có? Em nói cho bọn họ biết, em không lạ gì những thứ tiền tài vật chất đó, nhưng tại sao, bọn họ cứ cố tình không tin chứ? Ngay cả Cố Trình Đông cũng không tin tưởng sự cương quyết của tôi!"

Trước kia, lúc Cố Trình Đông rời khỏi nhà họ Cố, cùng ổn định cuộc sống với người phụ nữ bên ngoài, cô cũng đã nghe được không ít lời nói bóng nói gió.

Nghe nói, người phụ nữ kia là mối tình đầu của Cố Trình Đông, Cố Trình Đông kết hôn nhiều năm như vậy, bà ấy vẫn theo không rời không bỏ ông ấy, vì ông ấy mà độc thân nhiều năm như vậy, rốt cuộc Cố Trình Đông cũng cảm động, dốc hết thực lực doanh nghiệp Cố Thị, tử chiến cùng nhà mẹ đẻ của Cố phu nhân đến cùng, cuối cùng giành thắng lợi.

Nói Cố Trình Đông là một vị dũng sĩ có thể ra trận vì người phụ nữ của mình, cũng không khoa trương chút nào. Bất kể Cố Tử Mạt có lập trường gì đối với chuyện này, nhưng cô đặc biệt khẳng định, dùng khí năm đó Cố Trình Đông tử chiến đến cùng!

Mà cho đến nay, cô đi tới bước này, cô cũng không tin Cố Trình Đông không hiểu cách nghĩ của cô.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt cô ảm đạm, cô chán nản nhắm mắt lại, tựa căm vào bờ vai rộng rãi của anh, nhỏ giọng tiếc nuối nói: " Nếu Cố Trình Đông không tin em...em lại càng muốn biểu diễn cho ông ấy nhìn."

Cô muốn chứng minh với Cố Trình Đông, ý nghĩ và quyết định của cô cũng không có lỗi, trận chiến này, sẽ bắt đầu từ bây giờ!

Bão táp thì như thế nào, cuối cùng cũng phải đi đến sự yên tĩnh, giống như tối hôm qua, trận mưa xối xả như chút nước kia, sau một đêm, còn không phải lại trở nên yên ắng.

Cô dựa vào bờ vai của anh, từ từ mở mắt, mất hồn nhìn phía ngoài cửa sổ, vào giờ phút này, mưa đã tạnh, bên ngoài bầu trời đầy mây và gió nhẹ.

Ngón tay của người đàn ông, trượt khỏi cổ tay của cô, cuối cùng dừng lại trên ngón vô danh bàn tay trái của cô, ấn nhẹ lên trên mấy cái, nhẹ giọng nói, "Ai nói cuộc sống đơn giản hạnh phúc cùng lúc không thể lấy chồng giàu có chứ? Hai điều này không hề trái ngược, không phải bọn họ không tin em, mà là bọn họ đều nghĩ sai."

Anh so với ai đều hy vọng, có thể làm cho cô được như nguyện, đạt được một phần cuộc sống đơn giản hạnh phúc đó, nhưng chỉ cần dính dáng đến nhà họ Lục, thì phần cuộc sống đơn giản bình thường này, nhất định không phải đơn giản dễ dàng như vậy.

Annh nắm ngón tay nhỏ nhắn của cô, hạ ánh mắt, lâm vào trong sự tâm tư cùng bàng hoàng của mình.

Nghe lời của anh, cô không khỏi ngẩn người, không khỏi đẩy lồng ngực của anh ra, nghi ngờ nhìn về phía anh, "Thật sao?" Người đàn ông này, hình như trong câu nói có hàm ý khác, nhưng cô nhìn vào mắt của anh, lại nghĩ không ra cái kết quả đơn giản.

Người đàn ông thoát khỏi tâm trạng của mình, chuyên tâm trấn an tâm tình của cô, anh nâng gương mặt của cô lên, tỳ lên trán của cô, nhìn khuôn mặt của mình trong con ngươi của cô ở khoảng cách gần, giọng nói khàn khàn, "Có, Tử Mạt, em là khối ngọc trân quý nhất trong lòng anh."

Vì bảo vệ khối ngọc quý này, cho dù lại phải vất vả lại nỗ lực hơn nữa, anh cũng phải đi về phía trước.

Lời nói trâm thấp du dương của người đàn ông, vang lên bên tai của cô, thật là êm tai, nàng nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, giảo hoạt cười một tiếng, mổ nhẹ lên khóe môi của anh, lại hướng đến chiếc nhẫn trên tay, nghĩ rất kỹ hỏi anh, "Anh đây là đang ám chỉ, em rất đắt sao? Ngày đấy, cũng không có nhẫn kim cương, anh đi đâu có thể lấy được một người vợ tiện nghi lại hiền huệ như vậy chứ!"

Người đàn ông nắm được tay trái cô đưa ra, dùng ngón xoa nhẹ hoa văn trên mặt chiếc nhẫn, cười nhẹ ra tiếng, "Vậy anh nên cám ơn em." Anh nghĩ thầm, chắc chắn cô sẽ không biết, chiếc nhẫn này, chính là giá trên trời đấy.

Cố Tử Mạt gật đầu thoả mãn, ánh mắt không hề chớp chăm chú nhìn anh, bảo đảm với anh, "Em sẽ không bỏ anh, bất kể bọn họ nói gì làm cái gì, em đều sẽ không bỏ anh, huống chi, Lục Duật Kiêu đã đồng ý với em rồi."

May mắn cô đã đối phó xong với đồ bảnh bao đó trước rồi, nếu không có lẽ sẽ gặp phải cái gì đó rối ren rồi.

"Sao em xác định anh ta thật sự đồng ý chứ?" Người đàn ông tiếp ma sát hoa văn trên mặt nhẫn, giống như vô ý nói.

Cố Tử Mạt suy nghĩ một chút, nhưng không có đáp án nào để duy trì luận định của cô cả, cuối cùng chỉ có thể nói qua loa: " bằng cảm giác."

Người đàn ông cười, "Giác quan thứ sáu của phụ nữ sao?"

Cô gật đầu, "Coi là vậy đi."

Người đàn ông lắc đầu, "Nghe nói, giác quan thứ sáu của phụ nữ là cảm giác của phụ nữ, như vậy, em cảm thấy theo lời nói đó, thì giác quan thứ sáu của phụ nữ, còn đáng tin sao?"

Cố Tử Mạt ngốc lăng, nói cách khác, nguồn gốc của giác quan thứ sáu, là do phụ nữ cảm thấy mình có giác quan thứ sáu, nói đi nói lại, vẫn là cảm giác của phụ nữ!

Vòng tới vòng lui, chẳng phải là thành —— vòng chết?!

Cuối cùng cô lại quy cho thần kỳ, thực sự quá thần kỳ, không biết tại sao trí nhớ của cô không tốt, biết rất rõ ràng đây là anh đang hố cô, nhưng lúc này lại không cãi lại anh được, cũng may điều này cũng không là vấn đề, cứ để thời gian kiểm chứng là được.

Hiện tại điều mấu chốt nhất là, hai tờ giấy hồng của bọn họ.

Cô rũ tay anh ra, điều chỉnh lại thắt lưng của mình, để bản thân thoải mái hơn, liền chỉ huy anh, "Nhanh đi lấy giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta ra."

"Em muốn lấy giấy chứng nhận kết hôn làm gì?" Người đàn ông không đi, mà hỏi cô.

"Em sợ nhà họ Cố sẽ giở trò, cho nên muốn tìm một nơi ổn thỏa cất đi trước, ví dụ như để ở nhà Đại Thiến, hoặc là lưu trữ trong tủ sắt của ngân hàng?" Bởi vì cái này, có thể nói là cô đã vắt hết óc rồi.

Người đàn ông lại không hề tán thành cách làm của cô, "Tủ sắt ở ngân hàng cần tự mình mở tài khoản, còn cần kiểm chứng bằng dấu vân tay, như vậy dễ bị tra ra hơn, chỗ nguy hiểm nhất, chính là chỗ an toàn nhất, đặt ở trong nhà, tốt nhất."

Anh không tin, lão hồ ly Cố Trình Đông, có bản lãnh bước vào nơi này một bước.

Cố Tử Mạt suy nghĩ theo ý của anh một chút, nhưng vẫn cảm thấy không ổn, "Anh thật sự có thể giữ kỹ sao? Em thật sự sợ bọn họ chó cùng rứt giậu, đến lúc đó cái gì cũng làm ra được......" Nói tới đây, cô không nói tiếp nữa.

Phía sau còn có mấy câu nói, hiện tại cô rất sợ, chỉ sợ bọn họ sẽ xuống tay từ chỗ Lục Minh Tuyên, cướp đọt đánh giết Lục Minh Tuyên.

Nhưng cô sợ mình nói ra, quá khoa trương, người đàn ông này sẽ không tin.

Người đàn ông vỗ vỗ tay cô, sửa lại một ít tóc mai cho cô, "Không có việc gì, anh cam đoan với em, bây giờ em đi tắm trước, sau đó ra ngoài ăn trưa, buổi chiều chúng ta có thể đi cửa hàng dụng cụ gia đình."

"A, vâng" cô vội vỗ trán, thiếu chút nữa thì quên mất, tối hôm qua vẫn là do cô đề nghị đi cửa hàng dụng cụ gia đình.

Giải quyết được vấn đề khó khăn trong lòng, tâm trạng của Cố Tử Mạt vô cùng vui sướng, cô đơn giản rửa mặt một cái, vừa bước ra ngoài, liếc mắt đã thấy trên bàn bày hai chén mỳ rau cải rồi.

Trên người cô mặc chiếc váy ngủ tay ngắn hoa văn nhỏ màu trắng, chất liệu vải bông bình thường, cnagf làm nổi bật lên thân hình yếu ớt của cô.

Ánh mắt của người đàn ông đảo qua trên người cô, nói, "Cảm giác còn gầy hơn so với anh sờ lên đấy, bởi vì em không ăn bữa sáng, cho nên không dám làm đồ quá nhiều dầu mỡ cho em, em chấp nhận ăn chút đi."

Cô nhíu mày, cái gì gọi là cảm giác sờ lên chứ? Chẳng lẽ là việc thân mật dưới ánh đèn tối hôm qua, nhưng thoạt nhìn, hiện tại cả người anh đều là tinh thần sảng khoái, giọng điệu lơ là như bình thường mà, hình như cũng không có tầng ý tứ kia.

Là cô suy nghĩ quá nhiều sao? Chỉ mong là như vậy.

Người đàn ông đã đi tới bên cạnh bàn ăn, thấy cô không theo kịp, không khỏi hồ nghi quay đầu lại, chỉ thấy cô hơi hoảng thầnđứng tại chỗ, không tiến vào cũng không lui về phía sau, có vẻ hơi u mê.

Nhìn kỹ, còn rất là đáng yêu.

Nhìn cái dáng vẻ này của cô, trong đầu anh, đột nhiên nghĩ tới một ý tưởng kỳ quái, anh nghĩ mua cho cô vài bộ áo ngủ đáng yêu, nếu nhìn xem, hình như cũng không tồi.

Nhớ lại tối hôm qua, anh tổng kết lại chỉ có dùng bốn từ để khái quát - ý vị du trường.

Mặc dù nhìn qua cô rất gầy, nhưng sờ lên cũng lại rất có da có thịt, cũng không khiến cho anh cảm thấy gâỳ như que củi, lúc hai người dán sát vào nhau, là một sự hưởng thụ rất thoải mái rất khoái trá, cảm giác da thịt mãnh liệt, ngay cả chỗ ‘Sinh ra hat đậu, mười tám trưởng thành, ban ngày ngủ đông, đêm mở ra ánh sáng chói chang’ đó, cũng thực sự không làm cho anh thất vọng, rất đẹp rất hưởng thụ, mặc dù anh không đạt tới cảnh giới ‘ vì sự thích hợp lúc ấy mà cả người tiều tụy ’, nhưng theo như tình huống bây giờ nhìn ra, thì cũng không còn xa nữa.

Nghĩ tới đây, bên môi người đàn ông nâng lên một đường cong, anh bước tới, dẫn cô đến trước bàn, đưa đũa cho cô.

Cố Tử Mạt không tự giác cầm lấy đôi đũa, ngây ngẩn nhìn anh nửa giây, ngay sau đó mới phản ứng lại.

Thật đúng là —— di chứng sau khi ngủ nhiều, sau này tuyệt đối không thể tham ngủ nữa.

Sau khi dùng cơm xong, cô đứng dậy trở về phòng thay quần áo, cô thò người ra đến ngoài cửa sổ, hình như hôm nay thời tiết không tệ, sau khi suy tính, cô thay một chiếc váy chiffon màu trắng.

Cô soi gương, nhìn vẻ mặt của mình một chút, ngủ một giấc, tinh thần sung mãn, sắc mặt không tệ, chẳng qua chỗ đùi vẫn còn cảm giác hơi mỏi, cô chột dạ, soi kỹ khuôn mặt mình trong gương, lo lắng nhìn trái nhìn phải, cứ lặp đi lặplại ba bốn lần.

Mặc dù nhìn qua, cô có thể xác nhận sắc mặt không khác, nhưng cô vẫn không quá yên tâm, cảm thấy nếu đi ra ngoài gặp người, nhất định cô sẽ chột dạ nghĩ đến tối qua, mặc dù đối với vợ chồng, loại chuyện đó là chuyện bình thường, nhưng cô vẫn cảm thấy không quen.

Đối với chuyện như thế này, trừ không có thói quen, vẫn là không có thói quen.

Cuối cùng, cô bị chính sự kỳ quái trong lòng mình đánh bại, đeo một bộ trang sức trang nhã lên, cố ý tô má hồng, còn cố ý đánh bóng mắt màu hồng, để làm mình nhìn có tinh thần hơn chút, cuối cùng, đổi một đôi giày thấp màu bạc, mới ra khỏi cửa.

Người đàn ông đã cầm chìa khóa xe đợi cô ở cửa ra vào, thấy cô ra ngoài, người đàn ông hơi sững sờ, má cô hơi hồng hồng, hiện ra một vẻ mềm mại, càng làm nổi bật làn da động lòng người của cô.

Trong đầu mơ mộng đến tình cảnh ‘ má phấn hoa đào ửng đỏ hây ’, anh đã hưng phấn đến không được.

Anh tình cảm dạt dào, nhìn vào mắt của cô, từng bước từng bước, vững vàng bước qua, nhẹ nhàng cầm tay trái của cô, cố ý dùng ngón tay vuốt lên chiếc nhẫn, tầm mắt nhìn lên cổ áo của cô, "Phong cách công chúa? Không tệ." Hai người hình như có sự ăn ý quá mức.

Một giây trước nhìn thấy hình ảnh u mê đáng yêu của cô, thì anh càng muốn thấy mặt hoạt bát đáng yêu của cô, không ngờ lần này ra ngoài, cô lại đổi phong cách hoạt bát đáng yêu, váy phong cách công chúa, làm khí chất của cô trở nên thanh khiết trang nhã, lại tăng thêm vài phần linh động cùng tinh thần phấn chấn.

Bây giờ, cô giống như một nốt nhạc sinh động, mỗi nốt nhạc đều tốt đẹp như vậy, tạo thành một khúc nhạc ưu nhã động lòng người như vậy, lại không mất đi sự hoạt bát linh động.

"Anh thích em ăn mặc theo phong cách này?" Thật ra thì cô mặc thành ra như vậy, cũng là nhất thời xúc động mà thôi.

Bởi vì cách ăn mặc của Diệp Nhất Đóa ngày hôm qua, cho cô một loại cảm giác linh khí bức người, loại cảm giác đó, rất vi diệu rất kỳ lạ, đánh rất sâu vào trong lòng cô, bởi vậy, cô liền có khuynh hướng muốn thử ăn mặc theo phong cách này một chút, nhưng không ngờ, kết quả thử nghiệm thực sự không sai.

Người đàn ông gật đầu, Cố Tử Mạt như vậy, hơi khác so với bình thường, thật cho anh cảm giác hai mắt tỏa sáng.

Cô nhìn vẻ mặt người đàn ông, cười cười khoác lên cánh tay anh, tiến gần anh hơn, ranh mãnh nói: " vậy anh cảm thấy, em so sánh với Diệp Nhất Đóa, thì ai thích hợp với loại phong cách này hơn?"

Người đàn ông hơi hoảng hốt, nghiêng đầu nghi ngờ hỏi cô, "Hai người cùng một phong cách sao?" Ngay sau đó nhìn Cố Tử Mạt hồn nhiên túm lấy váy búp bê, dường như anh đã nhận ra, tùy tiện nói, "Mặc dù có chút bóng dáng, nhưng cũng không phải cùng một phong cách, nhiều lắm thì coi như gần giống thôi."

Khiếu thẩm mỹ của đàn ông về phụ nữ, thậm chí còn tinh chuẩn hơn so với phụ nữ, hiện tại Cố Tử Mạt trong mắt anh, giống như một nhánh hoa sen mới vừa nổi trên mặt nước, phía trên còn phủ kín bởi những giọt nước trong suốt, tao nhã nhưng cũng không thiếu linh khí.

Nếu nói cảm giác Diệp Nhất Đóa mang đến, là một loại vui mừng khác biệt, mà cảm giác phát tán từ trên người Cố Tử Mạt, là một bản thăng cấp động lòng người.

Cố Tử Mạt đem mỗi tiếng nói cử động của anh xem ở trong mắt, biết người đàn ông này một lòng dụng tâm, cũng không có vì vậy mà nghĩ đến Diệp Nhất Đóa, cô cảm thấy lòng hư vinh nhỏ bé của mình trong nháy mắt đã bị thỏa mãn rồi.

Cô nhón chân lên, khẽ cắn bên môi anh, nói: " Chúng ta đi thôi."

Người đàn ông lại thân mật vòng tay qua eo của cô, ôm cả người cô ra cửa.

Hai người tới một cửa hàng lớn, Cố Tử Mạt thường tới nơi này, cô rất quen thuộc, liền chủ động xin đi giết giặc nói, "Em rất quen thuộc nơi này, để em dẫn anh đi dạo, chẳng qua trước tiên, chúng ta phải suy nghĩ thật kỹ, chúng ta cần mua thêm những dụng cụ gia đình và vật trang trí gì."

Người đàn ông từ từ cúi đầu xuống, cắn vành tai xinh xắn của cô, "Anh đối với nơi này, cũng rất quen thuộc, có biết tại sao không." Nói xong câu này, anh không tiếp tục cọ sát với cô, mà nhìn về một quầy thu ngân ở phía trước,

"Tại sao?" Cố Tử Mạt không bởi vì người đàn ông không để ý đến trọng điểm trong lời nói của cô mà không thoải mái, lại sinh ra hứng thú vô cùng với câu hỏi của anh.

Cô luôn luôn hiểu rõ anh, mỗi một câu nói của anh, sẽ không vô nghĩa, hoặc là cửa hàng gì đó, hoặc là gài bẫy cô, mà giờ phút này, ánh mắt của người đàn ông thâm thúy sâu xa, giống như đang nghĩ tới một chuyện cũ.

Chuyện cũ? Lại là về cô sao?

Nghĩ tới đây, lòng của cô, trong phút chốc, lại nhảy lỡ một nhịp!

Tầm mắt quét qua một bên mặt của người đàn ông đang nhìn phía trước, hôm nay anh mặc hết sức thoải mái, phối hợp một chiếc áo màu sắc với một chiếc quần màu trắng đơn giản, giống như là người mẫu nam chuẩn bị lên sàn catwalk vậy, giờ phút này ánh đèn nhỏ chiếu xuống trên người anh, ngay cả tóc tùy ý rủ xuống trên trán cũng giống như tẩm ánh sáng vậy.

Từng cử động, đều hấp dẫn không ngừng.

Nghĩ đến ánh mắt của người đàn ông này, đã từng vì cô mà dừng lại lâu như vậy, đáy lòng cô có sự kích động và tự hào không kiềm chế được.

Cô ôm tâm tình vui vẻ, đi tới, kéo tay của anh, lại lên tiếng hỏi anh, "Lúc này anh không cần nói với em, chúng ta đã từng gặp nhau ở đây chứ? Nếu như vậy, thì loại cảm giác đó, thật đúng là đủ ngạc nhiên." Thế giới rất to lớn, thế nhưng lại có duyên phận thần kỳ như vậy.

Sau khi nói xong, tâm tình của cô không thể tránh được lại có vẻ cô đơn, mặc dù là duyên phận đáng quý, nhưng điều đáng tiếc chính là cho tới bây giờ, cô vẫn không nhớ được.

Người đàn ông quay đầu, ánh mắt thâm thúy chiếm lấy ánh mắt của cô, mở miệng nói: " là anh cố ý tạo ra cảnh vô tình gặp gỡ, đáng tiếc là thất bại."

Cô cũng tập trung nhìn thẳng vào mắt anh, lần này, cô nhìn ra ngoài, lúc anh nó lời này, trong đôi mắt thâm thúy tràn ngập ưu thương, cô lại cảm khái một trận, híp híp mắt, liền nói, "Khi đó, em không quá nguyện ý tin tưởng người khác, cũng rất xa cách với người khác, em rất xin lỗi."

Vào giờ phút này, cô bằng lòng nhìn thẳng vào những thứ trong quá khứ vô cùng hỏng bét của mình.

Người đàn ông nhìn chằm chằm môi hồng của cô, cũng không có hỏi lại những thứ gì đó trong lời của cô, mà nắm thật chặt nắm tay của hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK