Hứa Ngộ mím môi, lúc nhìn về phía cô, trong mắt đầy u buồn, cũng không giải thích cái gì.
Ngược lại Diệp Nhất Đóa lại thiếu kiên nhẫn, lôi kéo cánh tay Cố Tử Mạt, liền hỏi, "Hai người biết nhau, thế giới này thật nhỏ, nhưng......" Nói đến đây, Diệp Nhất Đóa liền nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu cùng nghi hoặc.
Bên cạnh cô đang đứng hai người, một người là bạn trai hiện tại của cô, một người là bạn tốt của cô.
Mà giữa hai người, hình như có mối thù rất lớn vậy, cô thật sự khó hiểu.
Cố Tử Mạt kéo kéo môi, không sao cả trả lời, "Chị và anh ta, cũng coi như là nửa bạn học, không hiếm lạ."
Cô đứng thẳng người nhìn thẳng hướng về phía Hứa Ngộ, mới phát hiện cuối cùng là tự loạn trận tuyến.
Vào lúc Diệp Nhất Đóa hỏi cô, cô mới biết, vô luận như thế nào, cô cũng không muốn vạch trần đoạn chuyện cũ kia ra.
Mà từ đầu đến cuối, Hứa Ngộ vẫn đứng ở một bên, cũng không hề tỏ thái độ, anh ta mím môi thật chặt, đứng yên không nhúc nhích ở đó, tiêu điều mà thê lương.
"Tới phiên chị lên rồi." Cô nhìn ra phía trước, vỗ vỗ xuống cánh tay Diệp Nhất Đóa, ý bảo cô yên tâm.
"Yes Sir, cố gắng lên!" Diệp Nhất Đóa ra một dấu tay thành công với Cố Tử Mạt, gương mặt đầy tươi cười.
Hoạt động tuyên truyền lần này là do cô thiết kế tổ chức, cô rất quan tâm, thiên kim tiểu thư hiếm khi chuyên chú làm một chuyện, lại có vẻ nhiệt tình mong muốn thành công.
Sau khi Cố Tử Mạt lên sân, Diệp Nhất Đóa hỏi Hứa Ngộ, "Sao Tử Mạt lại đối với anh như vậy, có phải hai người có hiểu lầm hay không, nếu thật sự có hiểu lầm, thì em sẽ giải quyết giúp anh, coi như món quà."
Hứa Ngộ không có trả lời, sắc mặt có vẻ cũng không tốt.
Diệp Nhất Đóa thấy anh không để ý tới cô, cô cũng không có ý định đi quan tâm anh ta làm gì, bất mãn bĩu môi, sẽ đi kiểm tra tình hình quay chương trình.
Từ lúc Cố Tử Mạt lên sân khấu, ánh đèn sáng dần lên, người xem đang ngồi trong trường quay trực tiếp bùng nổ.
Diệp Nhất Đóa ở một bên sân khấu nhìn xem, cũng không biết phản ứng của người xem là bị ảnh hưởng từ cái gì, chỉ thấy họ đang châu đầu ghé tai thảo luận gì đó, ánh mắt của bọn họ, đều không có ngoại lệ cùng nhìn chăm chú lên người Cố Tử Mạt.
Cô buồn bực, tập trung toàn bộ lực chú ý lên người Cố Tử Mạt, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, cho đến khi thấy trên chân Cố Tử Mạt đi đôi giày cao gót màu đen đính kim cương số lượng hạn chế kia, cũng không nhịn được thở dài một câu, "Thật lấp lánh."
Đôi giày cao gót kia của Cố Tử Mạt vốn dĩ lúc còn đang ở phía sau sân khấu cũng không nhìn ra kiểu dángbây giờ đính đầy kim cương trên đó, dưới ánh sáng của đèn flash chiếu xuống lóe ra lấp lánh vô cùng, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người ở đây.
Cả thế giới không nhiều hơn mười đôi giày cao gót Fer¬rag¬amo bản số lượng có hạn, đường cong lưu loát, phong cách đơn giản, như một bản vẽ xử lý cẩu thả, lại vẫn theo một phong cách tao nhã nhất quán, phong cách đơn giản, đúng là kiểu dáng thịnh hành, chân chân chính chính khiến bàn chân người đi trở nên rực rỡ.
Diệp Nhất Đóa nhìn đến đây, cũng biết chương trình kỳ này thành công rồi.
......
Cố Tử Mạt bị người nữ chủ trì ôm xuống, mà Ninh Uyển cùng một vị minh tinh điện ảnh khác, lại hoàn toàn bị xem nhẹ.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Cố Tử Mạt vẫn là bình bình đạm đạm, người nữ chủ trì vòng quanh hai bên cô, còn nhiệt tình mời Cố Tử Mạt ăn bữa khuya, Cố Tử Mạt khoát tay, tỏ vẻ không có thói quen này.
Người nữ chủ trì ngượng ngùng, nhưng không hề bỏ đi ý niệm lấy lòng chút nào, ngược lại càng nhiệt tình, vây quanh Cố Tử Mạt nói chuyện không ngừng.
Diệp Nhất Đóa nhìn không nổi, chạy chậm qua, ngăn trở giữa người nữ chủ trì và Cố Tử Mạt, chỉ vào đôi Fer¬rag¬amo trên cặp chân của Cố Tử Mạt kia, nói với người nữ chủ trì, "Cô cố gắng thêm mấy năm nữa, cũng gả vào nhà giàu có bậc nhất giống như Tử Mạt, như vậy thì có thể có được nó rồi."
Một câu nói, vạch trần Thiên Cơ, cũng làm cho mọi người ở đây, ánh mắt nhìn về phía Cố Tử Mạt, lại thêm một phần yêu thích và ngưỡng mộ. Nhưng bởi vì ‘ một câu nói nghẹn chết không có người đền mạng ’ của Diệp Nhất Đóa, không còn có ai dám tiến lên nịnh bợ bấu víu gì nữa.
Lúc Cố Tử Mạt tháo trang sức chuẩn bị đi, thì Hứa Ngộ đi tới.
"Có chuyện gì không?" Cố Tử Mạt thấy anh ta bước đến, ánh mắt nhạt nhẽo nói.
Hứa Ngộ há miệng, giống như châm chước rất lâu, mới nói, "Tôi có đến nhà họ Cố tìm em, bác gái em em đã lấy một người giàu có rồi, em...... Em có khỏe không?"
Máu toàn thân Cố Tử Mạt cũng bởi vì những lời này của anh ta mà lạnh xuống.
Tiền!
Hứa Ngộ nhắc đến tiền với cô, không phải là ám chỉ cái gì chứ.
Còn hỏi cô sống có tốt hay không, chẳng lẽ người nhà họ Cố bán đứng cô sao? Một lần lại một lần?
Cô liếc mắt về phía phòng vệ sinh, thấy Diệp Nhất Đóa còn chưa ra ngoài, hít một hơi, nói với anh ta, "Làm phiền anh quan tâm, không có bị bán cho anh, tôi cảm thấy rất may mắn, bọn họ tìm cho tôi một người mua tốt hơn, vừa mua nhà lại đối với tôi rất tốt." Tầm mắt của cô, rơi vào đôi giày cao gót trên chân mình, trực tiếp ra hiệu cho anh ta biết.
Hứa Ngộ nghe vậy, cả gương mặt, đều trở nên cứng ngắc.
Cô sợ mình vẫn cứ đứng cùng anh ta sẽ hít thở không thông, xoay người rời đi.
Ra khỏi đài truyền hình, bầu trời lốm đốm đầy sao, cực kỳ sáng chói trong bầu trời đêm, nhưng lại có vẻ, xa xôi đến như vậy.
Có một số việc, cũng xa rồi.
Điện thoại di động rung lên, cô nhìn số, biểu hiện là nước Mĩ, sợ bỏ qua điện thoại của anh, cô nghĩ cũng không có nghĩ liền nhận.
"Chị gái, em ở nước Mỹ có quen một người bạn mới, cô ấy tên là Lâm Yên Nhiên, có lẽ là chị cũng biết...... A, quên nói rồi, anh rể cũng đang ở đây, mấy ngày nay anh rể đều ở đây cẩn thận chăm sóc Yên Nhiên đâu, thật là tận tâm, em chưa từng thấy anh ta để ý đến cô gái nào như vậy ngoài chị đâu." Cố Trinh Trinh cười nói tự nhiên, che miệng nói qua.
Cố Tử Mạt chỉ cảm thấy, hai chữ ‘ anh rể ’ trong miệng Cố Trinh Trinh hết sức châm chọc.
Chỉ có dưới tình huống này, Cố Trinh Trinh mới dám thừa nhận Lục Duật Kiêu là anh rể của cô ta, vì vậy mà, vào giờ phút này, đã trở thành vũ khí sắc bén nhất của Cố Trinh Trinh để làm tổn thương đến cô.
"Cám ơn cô nói cho tôi biết những thứ này, tôi đã nhận được báo động an toàn mà cô cung cấp, cám ơn cô, Trinh Trinh, cô đúng là em gái tốt của tôi." Khóe môi cô nâng lên, ném cho Cố Trinh Trinh câu này, mặc kệ Cố Trinh Trinh có phản ứng gì, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cắt điện thoại, cô liền gọi điện thoại cho Lục Duật Kiêu.
"Alo ——" đầu kia có giọng nói hơi mỏi mệt truyền đến.
Cố Tử Mạt nghẹn ngào một trận, vốn dĩ không nên quấy rầy anh vào lúc này, nhưng ——
Hãy để cho cô ích kỷ một lần đi, cô hít một hơi, ngửa đầu nhìn về một ngôi sao sáng trong bầu trời đêm, nhẹ nói, "Em nhớ anh lắm, em cũng cần anh nữa."
Có lẽ là cô không đủ kiên cường, nhưng cô biết, anh là sự kiên cường cuối cùng của cô.