Cô nhìn bốn phía xung quanh, cảm thấy không tệ, theo ý cô, quả thật khiếu thẩm mỹ ẩm thực của Lục Minh Tuyên, đúng là không kém.
Chẳng qua, căn nhà kia của anh, thì lại hơi kỳ cục, cả căn nhà đều trống rỗng, chỉ có vài dụng cụ gia đình đơn giản, cũng không có một chút đồ trang trí gì cả.
Nghĩ đến điều này, cô không khỏi đề nghị với anh, "Ngày mai vừa đúng ngày nghỉ của em, chúng ta có thể đi chọn mua chút gia cụ cùng những đồ linh tinh khác."
"Ừ." Người đàn ông mỉm cười đồng ý, đưa thực đơn cho cô, để cho cô chọn món ăn.
Cô xem thực đơn, không thấy được món nào mình thích, liền nhường Lục Minh Tuyên chọn món, Lục Minh Tuyên nói không có ý kiến, để cho cô toàn quyền quyết định, cô bị buộc phải xuất trận, cuối cùng chọn một phần đồ ăn tình nhân do nhân viên phục vụ đề cử.
Phục vụ lui ra khỏi phòng, Lục Minh Tuyên lịch sựmở khăn ăn ra, hai mắt lại nhìn cô chằm chằm.
Cố Tử Mạt chú ý tới ánh mắt của anh, không nhịn được lấy mu bàn tay cọ xát gương mặt, "Trên mặt em dính lọ sao?"
Anh lắc đầu.
Sắc mặt Cố Tử Mạt đỏ lên, nếu không phải vậy, cái người đàn ông này, kết hợp với loại ánh mắt này, không khỏi tỏ rõ ám hiệu đói khát đi, nhớ tới điều cô đồng ý với anh, cô không nhịn được ho nhẹ hai tiếng, "Vậy cũng đừng nhìn em! Chúng ta nói chuyện khác đi, ví dụ, chuyện về đồ dùng trong nhà?"
Người đàn ông bật cười, "Ngày mai cùng đi xem với em, do em quyết định hết."
Phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn lên bàn, lúc này mới phá vỡ sự quẫn bách của cô, cô vội vàng mở khăn ăn ra, cúi đầu xuống ăn, không nói với anh cái gì nữa, chỉ sợ hơi sơ ý một chút, lại nói sai, chọc hỏa.
Người đàn ông thấy cô yên lặng ăn cơm, đặt dao nĩa xuống, hai tay đè lên nhau, ưu nhã đặt trên mặt bàn, ranh mãnh nhìn cô, "Có phải giống anh, ăn không có cảm giác ngon hay không?"
Cố Tử Mạt bị anh nói trúng, bị anh dày vò một trận như vậy, cô đúng là có loại cảm giác ăn không biết ngon thật, sợ nói nhiều lại nói hớ, lại sợ những chuyện tiếp theo, trong đầu cô bổ sung đủ các loại đồ, đổi lại là ai, cũng không thể thản nhiên được.
Cô cúi đầu, cái miệng nhỏ tiếp tục ăn, cũng không để ý tới anh, làm bộ không nghe thấy gì cả.
Người đàn ông thấy cô như vậy, không khỏi lắc đầu cười,
Đến khi ăn xong thì cô nói muốn đi toilet, còn người đàn ông ngồi đó chờ.
Chẳng qua Cố Tử Mạt vừa mới bước đi, điện thoại di động mà cô để lại trên bàn liền rung một cái, đầu tiên Lục Minh Tuyên nghi ngờ là Kiều Tử Hoài, anh với lấy điện thoại di động, thành thạo nhấn mật mã mở khóa, xem hộp thư đến.
Lại là —— Diệp Nhất Đóa.
Anh mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, vừa mở ra nhìn, quả nhiên là Diệp Nhất Đóa chưa từ bỏ ý định, quấn lấy Cố Tử Mạt hỏi thăm tin tức cơ bản của anh.
Anh nghĩ nghĩ, xóa tin nhắn đi, nhét điện thoại di động vào trong túi của mình, cầm áo khoác của cô lên, đi ra phòng ngoài đợi cô.
Cố Tử Mạt bước từ toilet ra, đúng lúc thấy anh đứng ở cửa, cô nhận lấy áo khoác trên tay anh, sau khi mặc vào, cùng đi ra ngoài với anh.
Lục Minh Tuyên thấy hình như cô cũng quên điện thoại, không khỏi buông lỏng một hơi, theo tính tình của Diệp Nhất Đóa, hẳn là sẽ chưa chịu từ bỏ ý định đâu.
Hai người về đến nhà, Cố Tử Mạt trở về phòng lấy quần áo, chạy thẳng tới phòng tắm.
Nghe chuyện cũ của Lâm Nhược Thủy, khiến cả người cô đều sợ toát mồ hôi lạnh, có thể thấy được, câu chuyện kia thật sự dọa cô không nhẹ đâu.
Lúc ở trong phòng tắm, mơ hồ nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, lúc đi ra, vừa đi tới trước cửa sổ nhìn xem, quả nhiên bên ngoài đang mưa to như trút.
Trận mưa to này đã bị kiềm chế thật lâu, vẫn mưa xuống, hơn nữa còn mưa không nhỏ nữa.
Người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon, chân dài vắt lên, tùy ý liếc nhìn một quyển tạp chí trong tay, giờ phút này tóc ngắn của anh rủ xuống, mất đi bóng mờ che đi đường nét đôi mắt của anh.
Nghe được tiếng bước chân của cô đang đến gần, người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng như bảo thạch, khẽ mỉm cười, nháy mắt cũng làm phòng khách rạng rỡ thêm vài phần.
Cô từ từ đi tới, ánh mắt quét đến trang tạp chí anh đang xem, hình như là một vài quảng cáo thiết kế lắp đặt thiết bị, "Xem cái này làm gì?"
Có lực cánh tay vòng chắc eo của cô, khóe miệng người đàn ông nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu thẳm, "Muốn trang trí cho em một ngôi nhà phù hợp với tâm ý của em."
Co nhìn thật sâu vào ánh mắt của anh, lòng xúc động vì lời nói của anh, nhẹ nhàng gật đầu một cái, không tự chủ được liền hỏi anh, "Vậy anh cảm thấy, em sẽ thích loại nào?"
Người đàn ông khẽ mỉm cười, đem môi đặt lên trán của cô, nhẹ giọng nói, "Có anh."
Lòng của Cố Tử Mạt, bỗng cứng lại, đối mặt câu trả lời của anh, thậm chí cô cũng hơi không biết làm sao, cô không thể không kính nể sự tự tin của anh, mà cười thầm sự kinh ngạc của bản thân.
Không đợi cô phản ứng kịp, đã bị anh ôm ngang người, chạy thẳng tới phòng ngủ rồi.
Trước đó đã đồng ý rồi, nên cô cũng không đẩy anh ra, chỉ một mực nhìn anh, nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, cô còn chưa trở thành đàn bà, thể nghiệm sự khao khát, vui sướng ky diệu đâu.
Mà anh ôm sát lấy cô, đẹp đẽ mạnh mẽ như vậy.
Lục Minh Tuyên nhìn xuống cơ thể của cô, gần như hít thở không thông, lửa nóng đang không ngưng kêu gào trong dòng máu, giống như trúng cổ vậy, không gì có thể giải được.
Anh đã không nghĩ được nhiều nữa rồi, không kịp ngẫm nghĩ gì nữa, cho dù bị thiên lôi đánh, cũng bất chấp.
"Ngay tại lúc này, được chứ?" Anh vắt tay cô lên đỉnh đầu, "Em là của anh, Tử Mạt......" Giọng nói của anh thấp xuống, thô ráp run rẩy.
Bóng đêm dần khuya, mưa to tầm tả.
Tỉnh lại trời đã sáng choang, cô chỉ cảm thấy cả người đau nhức, giống như là trong mộng, trên lưng truyền đến cảm giác hơi lành lạnh, chọc chọc lên da thịt trắng noãn, giật minh sơn run một trận.
Cô ngoảnh đầu nhìn lại, thấy là anh đang ở đằng sau quấy phá, lại nghĩ tới việc tối hôm qua kiệt sức, cô liền mất hôn trong nháy mắt, nhưng cảm giác lạnh lẽo trên sống lưng khiến cô nhanh chóng phản ứng lại, cô lộn người lại, cầu xin anh tha thứ, "Ưmh...... Tốt lắm tốt lắm, em sợ nhột, anh hãy tha cho em đi."
Cô thật sự là quá mệt mỏi, chịu không được sự giày vò hơn nữa rồi.
Cô lật người một cái, hai người vừa đúng mặt đối mặt, cô trợn tròn mắt, chống lại đôi mắt thâm thúy của anh, không khỏi làm cô nhớ lại sự hoang đường đêm qua.
Lúc mới bắt đầu là một đoạn ký ức rất khủng phố, cái lần đầu kia cũng không làm cho cô vui vẻ, thậm chí khơi dậy sự khủng hoảng của cô, nhưng sau đó, trải qua thời gian dài tích tụ đè nén bắn ra, biến thành kịch liệt, sự khổ sở vô tận biến thành sự kích tình đến tận trời.
Lục Minh Tuyên lật người che lên người cô, vùi đầu vào trong cổ của cô, nhỏ giọng gọi tên cô, thở dài một hơi, cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như không biết chán vậy.
Cô nghe lời thì thầm của anh, nghĩ thầm, hình như nếu không ngăn cản anh lại, thì anh sẽ vẫn cứ gọi như vậy.
Người đàn ông này, tinh lực vĩnh viễn dư thừa như thế.
Cho dù là đã trải qua một đem thân mật nhất giống như tối hôm qua, ở trước mặt anh, cô vẫn cảm thấy thẹn thùng, thậm chí cảm thấy hơi xấu hổ nữa, cô giùng giằng, đẩy anh xuống.
Lục Minh Tuyên không kịp đề phòng, cho dù bị cô đẩy ra, anh cũng không hề tức giận, cười cười, nhỏ giọng hỏi, "Còn đau không?"
Giọng điệu ân cần hỏi han giống như bình thường thường xuyên nói vậy, sợ cô xấu hổ, anh cố ý xen lẫn trong giọng điệu rất nhiều cảm xúc mập mờ.
Chẳng qua anh tính sai rồi, Cố Tử Mạt đối với chuyện tối ngày hôm qua, đã nhạy cảm đến mức tận cùng, chỉ cái chữ ‘đau” đó, cũng hơi đâm thủng màng nhĩ của cô rồi, đau không? Cô vẫn cảm thấy đau, thồi tưởng lại, lại thấy không giống với tối hôm qua.
Cái loại đau của tối hôm qua, là đau điếng người, lại tổn thương đến trái tim, hay giống như nối đau đến từ sâu trong linh hồn vậy, hơi không nhịn được, là cổ họng liền có thể phát ra được chữ đau rồi.
Mà bây giờ, ấy là loại đau xót nhức mỏi, trên đùi đều không có cảm giác không thể dùng sức được, cả người đều mệt mỏi, hận không thể nằm nhiều trên giường nửa ngày.
Cô bỗng nhớ tới, tối hôm qua cô còn đề nghị với anh, hôm nay hai người cùng đi xem dụng cụ gia đình.
Cô có loại cảm giác mình tự tìm đường chết vậy, lúc này cô buồn như đưa đám, nằm dài ra khắp cả giường.
Anh lại ôm chặt cô, nhưng lại bị cô đẩy ra, "Không cần, em phải dậy rồi." Người tỉnh, dây thần kinh khắp người cũng bắt đầu trở nên nhạy cảm, nơi da thịt sát nhau có loại cảm giác nóng bỏng mê người, cô chỉ cảm thấy đủ loại không nên, liền vội vàng cách xa anh.
Người đàn ông thật sự không có ý muốn đứng dậy, anh không muốn lại làm khó cô nữa, nằm lại chỗ cũ, nhỏm người dậy, thò người ra cúi đầu nhìn cô chằm chằm.
Hôm nay tiếp xúc gần gũi, giờ phút này trên người cô vẫn là không một vật che thân, Cố Tử Mạt đỏ mặt hai tay đan vào nhau che ở trước ngực, mắt đen lúng liếng có chút xấu hổ nhìn anh.
Xuân ý mê người, nhưng không khỏi Phong Vũ.
Hai má đỏ bừng của Cố Tử Mạt nhanh chóng lan tràn đến cổ cùng bên tai, cô vội vã cúi đầu, không cho anh nhìn khuôn mặt của mình, nhỏ giọng nói, "Em cần mặc quần áo."
Anh không hề có ý định đứng dậy, cô đứng lên còn không được sao!
Đều nói sáng sớm là thời khắc đàn ông mạnh mẽ nhất, nhìn bộ dạng này của anh, cô yên lặng cho rằng chính là cái chân lý này, cô không chắc mình còn có thể lực ‘ một lần nữa ’, liền quyết định chạy trốn trước đã.
Người đàn ông cười cười, lấy tay lôi áo ngủ từ khe hở giữa hai người lên, nhẹ nhàng đắp lên trên người Cố Tử Mạt, cúi người nghiêng đầu ở trên gối, đưa tay vắt sợi tóc rũ xuống của cô ra sau tai, giọng nói dịu dàng khuyên nhủ, "Thật xin lỗi, tối hôm qua làm em mệt, hôm nay em được nghỉ, nên buổi sáng muốn em nghỉ ngơi nhiều một chút thôi."
Cố Tử Mạt vừa thẹn vừa cáu, nhưng tối hôm qua quả thật cô bị mệt quá đi, anh nói đều là lời nói thật, cô không có cách nào phản bác anh được, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng đồng ý, "Được."
Bị giày vò như vậy, hiện tại cô cũng không có dũng khí chui lên khỏi chăn nữa, đưa tay ôm chặt áo ngủ, co rụt vào trong chăn, sau đó nói với anh: " vậy anh nhanh đi ra ngoài đi, em ngủ thêm một lát."
Cô cố ý nói như vậy, chính là muốn đuổi anh đi thôi.
Thật ra thì người đàn ông cũng không có ý ở lại, nghe cô nói như vậy, anh ngược lại không quá nguyện ý đi, anh nghiêng người, nói nhỏ với cô, "Lưu lại cùng em, không cần sao?"
Cố Tử Mạt lại buồn bực hơn, nghĩ thầm quả nhiên anh đúng là không có lòng tốt mà, cô lôi kéo áo ngủ ở dưới chăn, nói thẳng, "Nếu như anh ở đây, không bằng em không ngủ nữa!" Ngay lúc đó còn cầm quần áo lên, dáng vẻ sẽ đi ngay lập tức.
Lục Minh Tuyên giữ tay cô lại, thỏa hiệp, "Được được được, tự em ngủ đi, anh đi chuẩn bị bữa ăn, lúc nào dậy thì gọi anh."
"Ừ." Đương nhiên cô muốn nghỉ ngơi thêm một lát, liền gật đầu một cái, mặc anh gây sức ép đi.
Ngừoi đàn ông nhanh chóng hành động, lật người xuống giường, tìm quần áo mặc vào, bất giác Cố Tử mạt liếc mắt liền nhìn thấy cơ thể của anh, dáng người hình tam giác, vòng eo nhỏ, cùng phía dưới...... Hình như vóc người không thay đổi, cùng với khi thấy ở thôn Thải Thạch, không chênh lệch bao nhiêu.
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông quét tới, mập mờ không chịu nổi hỏi, "Thế nào?"
Cô biết, đây là anh cố ý khiến cô xấu mặt, cô cố tình không mắc mưu, liền nói, "Kém xa so với lần trước thấy, đánh giá kém! Không thay đổi đánh giá!" Nói xong, co liền chùm chăn kín mít, bao lấy mình như con nhộng.
Người đàn ông bật cười, túm lấy góc chăn của cô, giống như là khiêm tốn thỉnh giáo, hỏi cô, "Lần trước là lần nào?"
"Anh biết rõ còn hỏi!" Cô mới không tin anh không biết, một người thông minh như anh, có thể gây khó dễ cho cô như vậy, có thể quên mới là lạ!
Độ cong trên khóe môi người đàn ông càng thêm rõ ràng, "Ý là tối hôm qua có phải hay không?"
Nếu vợ anh đã không đạo nghĩa như thế, thì anh cũng không cần nói chuyện nhân nghĩa với cô nữa, anh cố ý nhắc tới tối hôm qua, để cô không thể trốn đi đâu được.
Cố Tử Mạt bị anh bức đến góc tường, túm chăn thật chặt, cố gắng không cho anh vén lên, tim cô đập thình thích như muốn nhảy ra ngoài, nhịn cơn xấu hổ xuống, phản kích lại anh, tức giận nói, "Đúng đúng đúng! Chính là tối hôm qua, trong một đêm, thân hình của anh có biến hóa lớn như vậy, cũng thật khiến người ta say! Vì thế anh hãy đi ra ngoài, tự kiểm điểm bản thân cho tốt đi!"
Người đàn ông thấy cô cố ý vùi người ở bên trong, sợ cô bị ngạt, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Tử Mạt quây kín cả người ở trong chăn, không thấy được tình huống bên ngoài, lúc này thính lực liền có đất dụng võ, ở vào thời điểm này, trở nên nhạy cảm chưa từng có, cô nghe thấy tiếng bước chân của anh càng ngày càng nhỏ, hướng đi ra cửa.
Cô lắng nghe, cuối cùng cho đến khi tiếng bước chân biến mất, trong lòng cô vui mừng, vừa muốn vén chăn ra, chỉ thấy người đàn ông đang mỉm cười nhìn cô.
Bên trong nụ cười đó, đầy tà tứ, và nguy hiểm nữa.
Cô rụt cổ lại, ngón tay siết chặt góc chăn, tăng thêm dũng khí cho bản thân, lại hùng hồn mà chất vấn anh, "Sao anh đã quay lại rồi!"
Ánh mắt thâm thúy của người đàn ông rất có hứng thú nhìn cô thật kỹ một lát, ngón tay thon dài di chuyển lên nút áo của mình, mỉm cười chân thành nói, "Tự kiểm điểm xong, nên muốn tìm em để kiểm tra thành quả một chút."
Cô nghẹn họng nhìn trân trối, cô lại bị anh cắn ngược lại một cái rồi, hơn nữa người đàn ông này, lúc nói lời này, dáng vẻ khí định thần nhàn, trên mặt mỉm cười đều là mê chết người không cần đền mạng, cô đối với bản thân gọi thẳng cứu mạng.
Không chịu nổi anh cứ ép buộc như vậy, cô chui đầu ra, rất bất đắc dĩ nói: " Em không kiểm tra, hiện tại em muốn nghỉ ngơi, em muốn đi ngủ!"
"Vậy thì tốt, để đến buổi tối." Người đàn ông tiếp tục mỉm cười, trước khi đi, còn đưa mu bàn tay sờ nhẹ qua gương mặt của cô.
Sắc mặt Cố Tử Mạt hết đỏ lại hồng, đợi đến khi nghe được tiếng khép cửa, cô mới vỗ ngực, thở ra một hơi, sau đó cẩn thận ở trong chăn, mặc áo ngủ vào, rón rén đi đến trước cửa, khóa trái cửa phòng ngủ lại.
Sau khi đảm bảo là cửa đã khóa trái, cô mới đi chuyển lên giường, an tâm nhắm mắt ngủ.