"À, thời gian trước QQ của tôi bị trộm, nhất định là người này muốn chơi tôi, gần đây ngày càng nhiều kẻ trộm nick rồi." Người đàn ông này tại sao có thể có số QQ của cô? Thật đúng là...... Thần Thông Quảng Đại!
Nụ cười của ‘ Lục Duật Kiêu ’ lại không hề giảm, một vẻ bình tĩnh thong dong, "Tôi đã chứng thực với Đại Thiến rồi, cô ấy nói địa chỉ QQ của cô thiết lập nhiều tầng bảo vệ, rất an toàn, hơn nữa gần đây cô ấy không hề phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào là QQ của cô bị trộm."
Cuối cùng Cố Tử Mạt cũng hiểu rõ cạm bẫy xuất hiện ở chỗ nào, hết cách rồi, có người bạn ngốc như vậy, Đại Thiến vẫn mơ ước ‘ sắc đẹp ’ của người đàn ông này, khẳng định nói hết chuyện của cô với anh ta rồi.
Người đàn ông thấy cô sững sờ, cũng không hề ép hơn nữa, đó cũng không phải việc một người đàn ông nên làm.
Ngược lại anh làm ra vẻ đứng dậy muốn đi, "Vậy thì thôi, cô có thể tìm người khác đóng giả Lục Duật Kiêu, cái này tôi không có ý kiến."
Anh ta muốn bãi công?!
Trong nháy mắt Cố Tử Mạt cảm thấy hoảng sợ, anh ta vừa bước một bước, cô liền nhanh chóng vươn móng vuốt, tư thế ngã nhào, nhếch nhác đeo lên cánh tay anh ta, "Anh giúp tôi một lần đi, nếu tôi tìm người khác, cũng chỉ có thể giải thích với bọn họ là Lục Duật Kiêu đi phẫu thuật thẩm mỹ, còn phẫu thuật xấu đi......"
Anh cúi đầu nhìn cô, khóe miệng giật giật, vẻ mặt rất không bình thường.
Thấy anh ít nhất cũng dừng bước lại, cô vội vã thừa thắng truy kích, đánh mạnh vào tình cảm, "Anh xem tôi rất đáng thương, tôi...tôi là một người phụ nữ có thai không nơi nương tựa, còn bị bạn trai cũ bỏ rơi, Anh nhẫn tâm bỏ lại tôi một mình sao?"
Người đàn ông nhếch miệng lên thànhmột đường cong, mắt híp lại, "Vừa rồi tôi đã nói rõ, chỉ cần cô thực hiện cam kết." Nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh ung dung nở nụ cười kia, nhìn cái vẻ hoàn toàn nắm chắc kia, trong nháy mắt cô lại thấy hoảng thần.
Tình huống trước mắt là, cái người đàn ông không biết từ đâu chui ra này, thế nhưng vẫn yêu cầu kết hôn giả với cô?!
Mặc dù nhất thời cô không nghĩ ra được, tại sao cái kẻ giả mạo này lại phí hết tâm tư quấn lấy cô như vậy, nhưng trước mắt vì ổn định anh ta, cô sáng suốt chọn lựa hạ sách rồi.
"Điều khoản nào quá đáng tôi sẽ không làm! Không cho phép thu lệ phí lung tung! Nếu như anh đồng ý hai điều này, tôi sẽ ký tên!"
"Không có vấn đề." Người đàn ông lại lấy ra một tập bản thảo từ trên người, sau khi mở ra đưa tới trước mặt cô, "Để tỏ rõ thành ý của hai bên, vì để cho hai bên trong lòng đều có cái để, chúng ta đều phải ký tên."
Cô nghẹn họng trân trối nhìn toàn bộ quá trình, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, anh ta đã từ trên người lấy ra ba tờ giấy, hơn nữa mỗi tờ đều rất đúng thời điểm.
Mẹ ơi, túi áo này của anh ta là ăn trộm của Doraemon! Ăn trộm!
Hiện nay ở trong lòng bàn tay cô, cũng là bản hợp đồng cầu thả qua loa nhất, chỉ có mấy hàng chữ lớn như rồng bay phượng múa, từ trước đến nay chữ viết của đàn ông khác biệt so với phụ nữ, cô vừa nhìn một chút đã cảm thấy nhức đầu.
Trong lòng cảm thấy ngột ngạt vì Lục Duật Kiêu thật, dứt khoát nhìn một cái, ở chỗ ghi tên tùy tiện vài nét bút: Cố Tử Mạt.
Hai người ký xong, cô không chớp mắt nhìn người đàn ông gấp hợp đồng để lại vào trong túi áo, lại lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, vừa định hỏi một chút, liền nghe được trên đầu truyền đến tiếng rầm vang.
"Cẩn thận!" Người đàn ông khẩn cấp nói.
Một giây sau, lúc Cố Tử Mạt phản ứng lại được, cả người cô đã bị anh ôm trong ngực, lưng cô dán vào lồng ngực của anh, nơi đó đang đập rất nhanh, cô thấy hoảng hốt, không biết là cô hay là anh ta?
Không phân rõ đây là xấu hổ vì da thịt thân cận, hay vì chuyện bỗng nhiên xảy ra.
Hơi thở nam tính thành thục của anh ta vọt thẳng đến các giác quan của cô, anh ta ôm chặt lấy cánh tay của cô đến nghẹt thở, cô gần như không cách nào nhúc nhích được.
Từng miếng thủy tinh rơi ngay bên cạnh bọn họ, vỡ thành nhiều mảnh. Thân thể của cô bị anh đẩy ra, ngón tay lạnh lẽo của anh gạt những sợi tóc lộn xộn trên mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ nhếch môi, "Có bị thương không, trên người có chỗ nào đau không."
Cô mờ mịt nhìn khắp nơi, nhìn về phía vị trí tấm kính, nơi đó chính là chỗ cô vừa mới đứng.
Cô ngẩng đầu nhìn phía trên một chút, thì ra là tầng ba lâu năm không được tu sửa, cửa kính bị rơi ra, cô hoạt động nửa người dưới, cảm thấy không có vấn đề gì lớn, hoảng hốt lắc đầu một cái, "Tôi rất tốt, tôi không sao."
Nhưng mà trong nội tâm lại rất sợ hãi, nếu không phải người đàn ông này ôm cô vào lòng, sợ rằng cô sẽ bị những miếng kính này cứa vào mà hủy dung.
Thấy lực chú ý của cô hơi rời rạc, ngừơi đàn ông nhăn mày, lôi cô đến chính giữa ngã tư đường, dùng sức nắm lấy tay nhỏ bé của cô, "Bây giờ không sao rồi, đừng lo lắng."
"A." Cô cúi đầu, nhìn về nơi anh ta đang nắm tay của mình, ánh mắt lướt qua cánh tay của anh, lại sửng sốt một chút, "Anh bị chảy máu."
Người đàn ông gật đầu một cái, "Bị thủy tinh cắt đến, bị thương ngoài da, vấn đề không lớn"
"Vậy chúng ta đi bệnh viện?" Người bị thương là lớn nhất, cô cần trưng cầu một chút ý kiến của anh ta.
Anh ta lắc đầu một cái, "Đây coi như là tai nạn lao động, cô phải tự tay băng bó lại cho tôi." Môi mỏng nhàn nhạt sát qua bờ môi cô, giọng nói có ý cười.
"Anh ——" cô thở dài, "Anh thật dám để cho tôi băng bó sao? Không sợ đau chết?"
"Đến hiệu thuốc." Người đàn ông bước đi trước, cũng không ngại.
Cố Tử Mạt hết cách rồi, chỉ có thể theo sau, đi theo làm tùy tùng cho anh ta.
Mua chút băng gạc cùng nước thuốc, cô tự mình phục vụ anh ta, cực kỳ cẩn thận vén ống tay áo sơ mi của anh ta lên, liền lộ ra vết thương trên cánh tay, nhìn qua thì có điểm làm cho người ta khó có thể tiếp nhận, nhưng nhìn kỹ, phía trên còn có dấu vết của vết thương cũ, vết thương mới chống lên vết thương cũ, có chút nhìn thấy mà ghê.
Cô lấy nước thuốc, khử trùng cho anh ta trước, sau đó quấn băng gạc lên cho anh ta, cả quá trình, cô đều cắn môi, không nói một lời.
"Có phải cảm thấy rất cảm động hay không, cũng không hối hận vì ký hợp đồng hợp tác với tôi chứ?" Người đàn ông nhướng mày, nói rất tự nhiên, thậm chí bên trong còn mang theo chút nhạo báng.
Cơ thể của cô run lên bởi vì lời nói của anh ta, người đàn ông này, mỗi lần đều có thể nói trúng tâm tư của cô, làm cô phát điên làm cô lo lắng.
Vừa rồi, cô thật sự có cái ý nghĩ kia, nhưng mà bây giờ ——
Những suy nghĩ này bởi vì lời nói của anh ta mà tan thành mây khói!"Không cảm động chút nào, trên cánh tay anh còn có vết thương cũ đâu, tôi nhìn một cái cũng biết, anh là loại người không sợ đau!" Cô mở to mắt, cắn môi nói anh ta.
Ánh mắt của cô thoáng nhẹ nhàng, vẫn không có tiêu cự, trong lỗ tai vẫn không có nghe được lời phản bác của anh ta, cô chỉ có thể quay đầu nhìn anh ta.
Chỉ thấy ánh mắt của anh ta nhìn thẳng dòng xe chạy phía trước, giọng nói cũng đều đều nghe không ra vui buồn, "Đúng vậy, tôi không sợ bị thương, nhưng người khác sợ đau."
Cô khó hiểu nhìn anh ta, cảm giác anh ta lúc này, giống như là một quyển sách vừa dầy vừa nặng, bên trong cất giấu rất nhiều chuyện xưa, giống như lần đầu tiên gặp mặt, thời điểm cô bắt lại cánh tay anh ta vậy, anh ta giống như đang nhớ lại một vài chuyện không vui trước kia.
Chuyện này...... Rốt cuộc là......