Cô sợ Cố Tử Mạt hỏi tới, vậy chỉ dùng một chuyện khác, để ngăn cản Cố Tử Mạt hỏi tới!
"Cô không có tư cách để đánh giá!" Cô lạnh lùng.
Nụ cười trên mặt Cố Trinh Trinh càng đáng ăn đòn, "Thật sao? Em cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở chị thôi, mắt thấy, cũng không nhất định là sự thật đâu."
Lòng Cố Tử Mạt lại bị đâm trúng, Hứa Ngộ cũng đã nói lời tương tự, điều này có phải có hàm ý gì hay không?
Cố Trinh Trinh tiếp tục bổ sung thêm, "Chị cũng đừng có quên, Hứa Ngộ là người đàn ông đã từng cứu chị!"
......
*
Bầu trời mờ mịt, đã không còn tươi sáng như vừa rồi, thời tiết trầm trầm ngột ngạt, khiến người chỉ muốn nổi giận.
Cổ Tử Mạt bước ra khỏi nhà máy nguyên liệu, trong đầu vẫn quanh quẩn cái câu nói kia của Cố Trinh Trinh—— Hứa Ngộ là người đàn ông đã từng cứu cô!
Đây là một sự thực từ trước kia, cô không có cách nào phủ nhận.
Có thể nguyên nhân vì trời muốn đổ mưa, trong không khí càng ngày càng ẩm ướt, cô không nhịn được ôm cánh tay, đi về phía trước.
Chỗ nhà xưởng nguyên liệu tương đối hẻo lánh, cho nên chờ xe tương đối phiền toái, cô cần đi về thêm một đoạn đường, như vậy gọi xe thuận tiện hơn chút.
Nhưng cô rất không may mắn, lúc cô đang đứng dựa vào tường không yên lòng đi tới đi lui, thì gặp được một tên lưu manh đến gây sự.
Người đàn ông mặc áo may ô, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay, trên cánh tay đầy hình xăm, gương mặt đỏ bừng.
Cô ngửi được trong không khí, có mùi rượu rất nồng, hiển nhiên người đàn ông này đã uống không ít, đây là một kẻ điên chuyên ra ngoài uống rượu say xỉn.
Cô thấy người đến không có ý tốt, theo bản năng liền chạy sang bên cạnh, lại bị tên say rượu này bắt lại.
Người đó giữ cô lại, đùng đùng nói một tràng.
Nói là tiếng Quảng Đông, cô nghe không hiểu, lông mày cau lại, thử tránh ra, vậy mà lại tránh thoát dễ như trở bàn tay.
Cô lại vội vàng lui về phía sau một bước, nhưng không nghĩ cả đụng chui vào lồng ngực của một người khác, đồng thời, người phía sau đưa tay ra giữ chặt tay của tên say rượu đang có ý đồ sàm sỡ cô, giọng nói giống như Hàn Băng, "Muốn chết!"
Cố Tử Mạt còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Hứa Ngộ đẩy ra phía sau lưng, sau đó anh ta mạnh mẽ dùng lực, liền nghe được một tiếng hét thảm của một người vốn dĩ còn đang giương nanh múa vuốt.
Nghe được cái âm thanh kêu gào thảm thiết này, từ bên tường lần lượt xông ra một đám người, mấy người này, cả người đều là hình xăm, hiển nhiên là cùng một phe.
Nhóm người này nhìn thấy ở người đàn ông kêu gào thảm thiết dưới chân Hứa Ngộ thì sắc mặt lập tức đều biến đổi, lỗ mãng bước đến trước mặt Cố Tử Mạt cùng Hứa Ngộ.
Nhìn thấy cái trận thế này, Cố Tử Mạt cũng luống cuống, không tự chủ bắt lấy cánh tay người đàn ông trước mặt.
Loại tình thế này, quá giống với năm đó!
Mà lúc này Hứa Ngộ, không hề sợ hãi chút nào, ngược lại ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn Cố Tử Mạt ở phía sau lưng, vỗ vỗ cánh tay nhỏ bé của cô đang nắm chặt tay mình, giọng nói nhẹ nhàng mà ôn nhu, "Đừng lo lắng."
Nhưng ngại vì đối phương người đông thế mạnh, Hứa Ngộ chỉ có thể lôi kéo Cố Tử Mạt liên tục lùi về phía sau mấy bước.
Nhóm người kia thấy bọn họ liên tục lui về phía sau, cả nhóm tùy tiện cười to, dùng một đoạn ngôn ngữ Quảng Đông, chỉ về phía Cố Tử Mạt kêu la ầm ĩ.
Cố Tử Mạt nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, bất lực nhìn về phía Hứa Ngộ, mà người đàn ông nghe xong thì chỉ cau mày, cúi thấp đầu, nói với cô, "Đợi lát nữa tôi ra tay, em chỉ để ý chạy thôi!"
Làm sao Cố Tử Mạt có thể đồng ý, lắc đầu cắt đứt lời anh, "Không được! Không thể lưu lại anh một mình được!"
Lúc còn học đại học, ở trong ấn tượng của cô, Hứa Ngộ cũng không phải một tay đấm giỏi, một người đánh với nhiều người như vậy, nhất định Hứa Ngộ sẽ phải chịu hết thiệt thòi.
"Em không ở đây, thì tôi mới không phải lưu tâm, yên tâm, tôi sẽ làm cho bản thân an toàn!" Hứa Ngộ lạnh lùng đưa mắt nhìn đội hình của đối phương, xem xét tình thế, lành lạnh nói.
Mặc dù Cố Tử Mạt hiểu ý tứ của anh ta, nhưng cô chỉ có thể tin tưởng nửa câu đầu của anh ta!
Ai cũng không có cách nào bảo đảm an toàn của anh ta! Cô còn nhớ rõ năm năm trước, ở hiện trường sau khi anh ta cứu cô, có một vũng máu rất lớn, nhìn thấy mà ghê!
Cố Tử Mạt không muốn một màn kia lại lặp lại, tay cô lặng lẽ sờ vào trong túi, điện thoại di động đang ở trong túi.
Nhưng, số điện thoại báo cảnh sát ở Hongkong là bao nhiêu?!
Vẫn còn đang suy tư, đối phương có một người bỗng nhiên xông lên.
Vốn dĩ vẫn luôn đứng trước mặt Cố Tử Mạt, Hứa Ngộ cũng nhanh chóng tiến lên, một cánh tay ngăn trở quả đấm đối phương vung tới, một tiếng kêu không thành lời theo sát phía sau, âm thanh thịt cùng thịt va chạm vào, Hứa Ngộ dùng động tác nhanh không thể tin nổi nhanh chóng đánh đối phương ngã xuống đất.
Mắt thấy người bên mình bị đánh ngã xuống đất, đối phương lại phát động đợt tấn công thứ hai, nhưng lần này, dứt khoát có vài người cùng xông lên.
Hứa Ngộ ra tay không hề nhượng bộ, chiêu thức tàn nhẫn, nhanh mà chính xác, từng quyền đánh trúng vào chỗ yếu của đối phương, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp kêu lên.
Mặc dù bọn họ là bên thắng, nhưng ít người không địch lại đông, thời gian càng lâu, sẽ càng lộ sơ hở cùng nhược điểm.
Cố Tử Mạt lo lắng nhìn bóng lưng Hứa Ngộ, ngón tay nhanh chóng tìm kiếm danh bạ, muốn tìm một người giúp đỡ.
Đồng thời, một kẻ địch cách đó không xa chỉ về phía cô kêu lên một tiếng, hẳn là đã phát giác ra cô đang gọi viện binh rồi, muốn xông tới cướp điện thoại di động của cô, nhưng Hứa Ngộ lại nhanh hơn, ngăn ở trước mặt Cố Tử Mạt, liên tiếp đỡ hai tên em út, mà người thứ ba trong tình thế cấp bách liền vung mạnh ra một cái chai rượu, ném mạnh về phía bọn họ!
Tay cô cầm điện thoại di động run lên, sợ hãi nhắm hai mắt lại.
Tiếng vỡ vụn chói tai lướt qua màng nhĩ, trên mu bàn tay có chất lỏng gì đó chảy qua, cô sợ hãi mở mắt.
Hứa Ngộ bị đối phương dùng mảnh vỡ cứa rách cánh tay, máu đỏ tươi chảy từ mảnh vỡ trong tay đối phương xuống, cuối cùng rơi trên mặt đất, một giọt, hai giọt......
Cùng lúc đó, trong nhóm người kia có người hô lên một tiếng, thế nhưng cả nhóm đều rút lui.
Mặc dù cô rất ngạc nhiên với sự bỏ đi của nhóm người này, nhưng vẫn không khỏi thở ra một hơi.
Hứa Ngộ bị thương cánh tay, Cố Tử Mạt không nói tiếng nào, đi bệnh viện cùng Hứa Ngộ.
Vết thương của Hứa Ngộ cũng không sâu, may hai mũi, áo sơ mi cùng âu phục không thể mặc được nữa, Cố Tử Mạt liền tùy tiện tìm một cửa hàng quần áo, mua cái áo sơ mi cho anh.
Rất nhanh, Hứa Ngộ bước từ trong phòng cấp cứu ra ngoài, Cố Tử Mạt nghênh đón, ánh mắt ngơ ngác xẹt qua Hứa Ngộ, lo lắng hỏi bác sỹ sau lưng Hứa Ngộ, "Bác sỹ, như thế nào?"
"Không có việc gì, mấy ngày tới chú ý không để thấm nước, thay băng đúng hạn là được." Bác sỹ dặn dò đơn giản.
"Vâng, cám ơn bác sỹ." Cô nghe xong, vội vàng nói cảm ơn.
Bất ngờ, liền chống lại ánh mắt của Hứa Ngộ, anh ta nhìn cô, khóe môi nhếch lên cười yếu ớt như có như không, cúi đầu, ánh mắt đúng lúc rơi vào trên mặt của cô.
Cố Tử Mạt cuống quít tránh ánh mắt của anh ta, nhìn đi chỗ khác, cẩn thận nói, "Nhớ đừng để thấm nước, như vậy vết thương mới nhanh lành." Tiếng nói vừa dừng lại, cũng không thấy anh ta trả lời, cô cảm thấytình cảnh lúng túng này cũng đều do cô mà ra, không khỏi bổ sung một câu, "Thật xin lỗi, đều vì tôi, hại anh bị thương."
Hứa Ngộ lắc đầu một cái, bước đến gần cô hơn, "Chỉ cần em không có việc gì, là tốt rồi."
Cố Tử Mạt nhận thấy anh ta dựa gần hơn, rủ mi xuống, lui về phía sau một bước, tránh khỏi sự đụng chạm của anh ta.
Phát hiện hành động của cô, trong mắt người đàn ông xẹt qua một tia mất mác.
"Tử Mạt, chúng ta gặp lại nhau, có phải ngay cả bạn bè cũng làm không được rồi hay không?" Anh khẽ nghiêm nghị nói, trong tròng mắt đen lan tràn nỗi cô đơn không thể diễn tả, "Chuyện năm đó, cho dù như thế nào, em cũng sẽ không tha thứ cho tôi, phải hay không?"