"Chị trang điểm lại cho phần mắt đậm một chút!" Cô chỉ vào bầu mắt của người mẫu nói với chuyên viên trang điểm.
"Phần dây đây chị cột chặt lại một chút!" Cô đi nhìn các người mẫu khác, một tay giúp nhân viên chỉnh lại trang phục.
Đúng lúc này, một bóng dáng người đàn ông xuất hiện ở cửa, anh ta khoanh tay dựa lưng vào tường, ánh mắt nhung nhớ như đã lâu không gặp nhìn vào từng nét mặt và cử chỉ của cô. Hôm nay cô vô cùng quyến rũ khiến anh ta như đắm chìm, nụ cười cư trú trên khuôn mặt một lúc lâu. Còn cô vẫn mãi chăm chút cho người mẫu mà không để ý gì bên ngoài.
Vài giây sau, anh ta cất giọng trầm ổn về phía cô:
"Marie!"
"Đằng Minh!" Cô theo bản năng quay lại.
Trước khi rời đi, cô dặn dò với đám nhân viên vài câu:
"Còn mười phút nữa, mấy cô chuẩn bị nhanh lên!"
Đằng Minh nhìn cô đi ra, anh cũng tự giác đi theo. Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện:
"Sao anh vào đây?"
"Dù gì anh cũng là nhà tài trợ, anh vào kiểm tra em đã chuẩn bị tới đâu rồi!? Mấy ngày không gặp em, em càng ngày càng đẹp!"
Cô nhếch môi cười lạnh lùng, khuôn mặt điềm tĩnh nhìn về phía trước:
"Nghe nói dạo này công ty anh gặp chuyện? Nếu tôi không nhầm thì có liên quan đến Lâm Thị!"
Nghe cô nói, anh bất giác dừng chân, khuôn mặt đổi sắc nhưng sau vài giây liền nở nụ cười trở lại:
"Đúng là công ty anh gặp chuyện nhưng anh đã giải quyết xong xuôi rồi!"
"Vậy chúc mừng anh!"
Bọn họ đi tới phía sau sàn diễn, trước khi Đằng Minh về chỗ, anh ngỏ lời mời cô:
"Tối mai em rảnh chứ?"
"Tối mai sáu giờ tôi tan làm! Anh có chuyện gì?"
"Tối mai anh có một bữa tiệc trên du thuyền, muốn mời em làm bạn cặp chung với anh."
"Tại sao lại mời tôi? Anh đâu có thiếu bạn cặp?"
"Chỉ có em mới thích hợp làm bạn cặp của anh thôi! Được chứ?"
Cô nhìn anh, một lúc lâu suy nghĩ. Cô lưỡng lự hỏi tiếp:
"Tôi có thể biết bữa tiệc này là gì không?"
Đằng Minh bật cười, anh ta nở nụ cười mê hoặc:
"Đương nhiên. Đây là bữa tiệc mừng sinh nhật tròn ba mươi tuổi của Lý Tổng - Tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Lý Thị."
"Tổng giám đốc Lý Thị? Lý Lệ Nhã!?"
"Đúng vậy, anh sắp tới sẽ hợp tác với bên công ty của họ, nên Lý Lệ Nhã đã mời anh dự sinh nhật nhân tiện để kí hợp đồng."
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
"Không đồng ý, anh theo em đến khi nào đồng ý thì thôi?"
Cô khoanh tay, lắc đầu thở dài, nhìn trong ánh mắt anh ta có vẻ thành thẩn, cô hỏi trêu:
"Tôi về nhà anh cũng theo luôn hả?"
"Nếu em cho phép!" Đằng Minh cười đểu.
"Được rồi nhưng tôi chỉ đi một tí thôi!"
"Vậy em đồng ý rồi đó, tối mai anh sẽ tới đón em. Anh ra trước đây." Đằng Minh chỉ tay về hàng ghế đầu dưới sân khấu, rồi vẫy chào tạm biệt. Cô đưa tay đáp lại, rồi cũng đi ra ngồi ghế bên cạnh Lâm Tạ Phong.
Màn biểu diễn bắt đầu, người mẫu đầu tiên uyển chuyển bước ra kèm bộ trang phục bắt mắt, cô ta cùng nó tạo ra những kiểu dáng phù hợp. Chỉ mới mở đầu bộ đầu tiên đã khiến khách mời ai cũng trầm trồ thích thú.
Chỉ duy nhất Lâm Tạ Phong, anh hình như không chú tâm trên các cô người mẫu quyến rũ mà chằm chằm nhìn về bên cạnh.
"Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?" Cô chăm chú nhìn lên sàn diễn nhưng tâm lại cứ tập trung về anh. Anh ngồi ở bên cạnh cứ nhìn cô như vậy sao cô tập trung xem được?
"Tại em hết đó? Ai biểu đêm nay em đẹp quá, làm anh cưỡng không nổi!"
"Anh bớt dẻo miệng!.. Sao tối nay anh Hắc Tiệp và anh Tần Hạo không tới?" Cô ngước mắt nhìn kiếm khắp xung quanh.
"Hai tên đó!!! Một tên thì ở nhà chăm vợ đang mang thai, một tên thì đi tò te với bạn gái rồi! Để anh đi một mình, đợi lúc về anh sẽ xử hai tên đó! Trọng sắc khinh bạn!" Anh dựt dựt khoé môi, oán trách, vầng trán xuất hiện một mảng đen.
Cô đưa tay che miệng cười thút thít, anh vội quay sang cô giận dỗi:
"Sao em lại cười? Anh nói không đúng à?"
"Tạ Phong! Sao giờ tôi mới phát hiện ra, anh lại có thể trẻ con đáng yêu đến thế?"
"Anh không có trẻ con! Anh nam tính như vầy chưa ai nói anh trẻ con cả, ngoại trừ em!" Lâm Tạ Phong nghe cô nói xong, anh gồng mình ngồi thẳng, khuôn mặt vội biến sắc trở về lạnh lùng, uy quyền.
Trẻ con! Không được! Anh trong mắt cô là phải hoàn hảo, như vậy cô mới yêu anh nhiều hơn!
"Tại anh cũng trọng sắc khinh bạn với bọn họ nên giờ họ trả đũa đó!" Cô nói đùa.
Anh tằng hắng vài tiếng như chột dạ, không nói nên lời.