Màn đêm buông xuống, bóng tối dần bao trùm. Thẩm Tư Linh đứng ngoài hành lang nhìn ngắm khung cảnh yên tĩnh của đêm khuya, một bầu trời đầy sao. Cô mặc trên người chiếc váy ngủ mỏng, gió lạnh khiến cơ thể run run nhẹ. Không gian tĩnh lặng dễ khiến người ta chìm vào suy tư, đôi mắt Thẩm Tư Linh vô định nhìn về phía trước.
Một đôi tay to khoẻ ôm cô từ phía sau, Lâm Tạ Phong dúi mặt vào mái tóc thoang thoảng mùi oải hương, anh nhắm hai mắt cảm nhận.
"Em có tâm sự?"
"Anh có thấy dạo này yên bình bất thường không?"
"Yên bình!?"
Thẩm Tư Linh xoay người lại đối diện với Lâm Tạ Phong, vẻ mặt lo lắng:
"Yến Nhi! Chúng ta không có tin tức gì của cô ta hết."
"Đã gần một tháng nay anh vẫn cho người canh gác ở phố Hoa Đỏ, nhưng không hề có một tin tức gì về người phụ nữ áo đen."
"Anh nghi ngờ cô ta là Yến Nhi sao?"
"Anh không chắc... Đàn em mới báo cáo với anh." Lâm Tạ Phong vén mái tóc cô sang một bên.
"Lại có tin gì nữa hả anh?"
"Hồi trước em nói Lưu Nhược Lam là nhân viên của em."
"Phải! Sao anh lại hỏi vậy?"
"Theo thông tin anh biết Lưu Nhược Lam thường xuyên lui tới một nơi, đó là một Thẩm mỹ viện trá hình."
"Tại sao cô ta lại tới nơi đó chứ? Chẳng lẽ cô ta phẫu thuật thẩm mỹ?"
"Không thể! Ngày nào cô ta cũng tới đó, còn xách một túi đồ, khuôn mặt rất bình thường không có dấu hiệu đụng chạm dao kéo... Còn nữa, có một lần Ngã Định đã đi cùng Lưu Nhược Lam."
Thẩm Tư Linh nhíu chặt mi tâm, nghi ngờ hỏi Lâm Tạ Phong:
"Ý anh là... Cô ta tới thăm?"
"Cũng có thể... Em và Ly Ly mấy ngày tới hạn chế ra ngoài, nếu có đi đâu bắt buộc thì đích thân anh đưa hai mẹ con."
Cô nhịn cười, đưa tay đánh nhẹ vào mặt anh một cái:
"Em đâu phải con nít. Anh giống mẹ em hơn đấy."
"Anh phải đảm bảo an toàn cho em và Ly Ly cho đến khi anh bắt được Yến Nhi." Lâm Tạ Phong nắm lấy bàn tay to gan của cô.
Ly Ly ôm gối, đứng ở ngoài cửa. Cô bé nhón chân mở cửa nhẹ nhàng, thò đầu vào trong.
"Daddy! Mami!"
"Ly nhi, sao con qua đây?" Thẩm Tư Linh nghiêng người nhìn cô bé, chống khuỷu tay trên thành lan can.
"Mami ơi!" Ly Ly mặc chiếc váy voan mềm, cái dáng tròn trịa chạy lon ton lại gần cô: "Tối nay con muốn ngủ với hai người."
Lâm Tạ Phong sắc mặt tối sầm, vừa nghe câu đó xong anh đã vội lên tiếng, khuôn mặt nghiêm nghị của một ông bố dạy con:
"Không được, con lớn rồi phải tập ngủ một mình."
"Con tập ngủ một mình rồi. Tối nay con muốn ngủ với daddy và mami nữa." Ly Ly mếu máo với anh, hai mắt rưng rưng như sắp khóc.
"Không được!" Lâm Tạ Phong không dễ bị lay động, anh khoanh tay.
Tay đẩy anh ra, Thẩm Tư Linh mỉm cười cúi người bế Ly Ly.
"Thôi để con bé ngủ chung cũng được. Ly Ly vào đây với mami." Cô cùng cô bé vào bên trong để một mình anh ở ngoài.
Cái gì đây? Có Ly Ly rồi là quên mất hình bóng của anh.
Lâm Tạ Phong xám xịt mặt mày, nhìn chằm chằm hai con người đùa giỡn trên giường.
Anh mãi mới có thể ở lại Lợi Gia một đêm, vốn muốn tối nay hoạt động thể lực với cô. Không ngờ lại bị vật cản...
Bao nhiêu kế hoạch của anh đã bị Ly Ly phá hỏng mất rồi!
Lâm Tạ Phong hậm hực đi vào trong, anh đóng sầm cửa ban công.