"Mami, bịt mắt này để làm gì ạ?"
"Chút nữa con sẽ biết."
Thẩm Tư Linh cột chặt sợi dây, cô cố định lại miếng bịt mắt che hết tầm nhìn của Ly Ly.
Reng... Reng... Reng...
Tiếng thông báo điện thoại vang lên, một dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình, tin nhắn đó là của Lâm Tạ Phong, anh muốn nói với cô mọi thứ đã sẵn sàng. Cô cười hài lòng, trả lời lại bằng một nhãn dán mặt cười với đôi mắt hình trái tim, rồi cất điện thoại lại vào túi xách.
Lâm Gia bao phủ là một màn tối, tất cả các phòng đều tắt đèn, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước nhỏ từng giọt trên nền đất, tiếng gió xào xạc qua từng tán lá. Cơn gió lạnh lướt qua người, Ly Ly rùng mình một cái, cô bé không nhìn thấy gì, trước mắt cô bé là một màu đen, cô bé đưa hai tay lên phía trước muốn tìm cô.
Thẩm Tư Linh nhìn thân thể nhỏ bé đang run bần bật sợ hãi, chắc do Ly Ly không nhìn thấy gì ở bên ngoài nên cô bé mới sợ sệt vậy.
"Ly nhi, đừng sợ! Mami đây, để mami dắt con đi."
Cô nắm lấy bàn tay Ly Ly, từng bước một dắt cô bé vào bên trong Lâm Gia, vào giữa phòng khách cô tháo bịt mắt xuống. Ly Ly như được giải thoát, cô bé dụi dụi hai mắt, chớp chớp mí rồi mở hẳn.
Ly Ly không nhìn thấy gì, chỉ thấy loáng thoáng đồ vật từ ánh đèn đường hắt vào, cô bé quay lại ôm chặt lấy chân Thẩm Tư Linh.
Vài giây sau, tất cả đèn phụt sáng, tuy Thẩm Tư Linh biết trước nhưng cô vẫn hơi giật mình một chút. Một cảnh tượng đủ màu sắc hiện ra trước mắt thu hút Ly Ly, cô bé buông chân cô ra, di chuyển về phía trước, trên tường gắn một dòng chữ to tướng "Happy birthday Ly Ly."
Ly Ly một màn bất ngờ không kịp phản ứng, hai mắt dán chặt vào dòng chữ, cảm xúc ngạc nhiên cùng tia vui sướng hiện rõ trên gương mặt ngây ngô đến đáng yêu.
"Chúc mừng sinh nhật!" Lâm Tạ Phong từ trong bếp đi ra, anh đẩy chiếc xe bánh đến trước mặt Ly Ly.
Giọng nói trầm thấp kéo tâm trí Ly Ly trở lại, cô bé quay về phía anh, miệng nhe răng cười, cả người nhảy dựng lên:
"Daddy!" Ly Ly gọi to, cô bé dang rộng cánh tay muốn chào đón nhưng chiếc xe đẩy chắn phía trước ngăn lại.
Thẩm Tư Linh quăng đại túi xách trên ghế sofa, cô quỳ một chân, nói:
"Đừng vội, mami biết Ly nhi muốn nhắc mami hôm nay là sinh nhật con, thật ra mami không quên chỉ là mami muốn cùng daddy tạo bất ngờ cho Ly nhi thôi."
"Con cảm ơn mami, daddy. Con vui lắm." Ly Ly ôm cổ Thẩm Tư Linh, cô bé hôn vào má cô một cái thật sâu.
Lâm Tạ Phong nhìn hai người thân thiết, anh cũng muốn được như vậy, được ôm cô, hôn cô nhưng anh phải cố nén lại, miệng nở nụ cười nhìn hai mẹ con.
Anh kéo tấm khăn xuống, chiếc bánh sinh nhật ba tầng hiện diện qua hộp nhựa trong suốt, trang trí quanh bánh là những bông hoa bằng kem tươi, trên mặt bánh được cố định bằng tăm một hình thù búp bê được làm từ sô cô la trắng, còn có tên đầy đủ của Ly Ly bên cạnh.
"Ly Ly lại thêm một tuổi rồi!"
Trong góc bếp, từng người bước ra, tất cả đều gửi đến Ly Ly lời chúc sinh nhật tốt đẹp nhất.
"Con ước gì đi." Cô nói.
Ly Ly gật đầu, hai tay đan vào nhau, nhắm mắt cầu nguyện, xong xuôi cô bé còn mỉm cười hài lòng mở mắt ra.
"Ly Ly ước gì vậy? Nói cậu biết được không?" Lợi Tư Vũ tò mò, che miệng nói nhỏ vào tai Ly Ly. Rania nghe được, cô ấy nhéo vào eo anh ta một cái thật mạnh khiến Lợi Tư Vũ đau đớn nhăn nhó, anh ta la lên một tiếng, tay nắm lấy tay Rania.
"Lợi Tư Vũ, anh nhiều chuyện quá! Điều ước nói ra sao mà linh."
"Anh biết rồi, đừng nhéo nữa." Lợi Tư Vũ xuýt xoa vùng da bên hông ửng đỏ.
Trong lúc mọi người đang đón sinh nhật ở phòng khách, thì Phi Yến và Tào Khê vào trong bếp. Tào Khê ló đầu ra kêu lớn:
"Đồ ăn xong rồi mời mọi người nhập tiệc!"
Vú Đường từ trong phòng đi ra, tay bế Tần Lãnh Nhi đưa cho Tần Hạo, cô bé ngáp dài một hơi, khuôn mặt còn bơ phờ, buồn ngủ gục đầu vào cổ anh ta.
Tất cả ngồi vào bàn, Thẩm Tư Linh quay qua chỉnh ghế cho Ly Ly, cô thấy vú Đường đứng im bên cạnh, hai tay nắm chặt nhau chờ lệnh.
"Vú ngồi ăn với tụi con đi." Thẩm Tư Linh lại dìu vú Đường ngồi vào chỗ của cô, còn cô thì ngồi bên cạnh Lâm Tạ Phong.
"Tiểu thư! Không cần đâu." Vú Đường ngại ngùng từ chối.
Lâm Tạ Phong thấy thế lên tiếng:
"Vú ngồi xuống ăn đi, đây là mệnh lệnh."
Lâm Tạ Phong đã lên tiếng, vú Đường không còn cách nào từ chối, bà ngồi cùng với mọi người.