Cô vừa dừng xe, liền tắt ga xuống xe. Hai tay bế Ly Ly chạy nhanh vào nhà. Lợi Tư Vũ và Rania vừa hay đang ở nhà, thấy cô hớt hải đi vào liền đi tới hỏi:
"Em sao thế? Có chuyện gì à?"
"Anh! Yến Nhi trốn thoát rồi! Cô ta đang nhắm tới con bé!"
"Đừng nói là con tình nhân của Lâm Tạ Phong? Cô ta điên à!?" Rania vừa nghe xong cảm thấy tức tối thay cho cô.
"Con bé không sao chứ?"
"Không sao chị! Cô ta nói lần này chỉ là đe doạ thôi!"
"Giờ em tính làm gì?" Lợi Tư Vũ lo lắng bế Ly Ly từ tay cô.
"Em đã mượn Hắc Tiệp vài tên sát thủ để bảo vệ cho con bé! Giờ chúng ta không thể manh động, cô ta trong tối mình ngoài sáng, khó mà biết được cô ta định làm gì tiếp theo. Bây giờ cứ đảm bảo an toàn trước đã, em sẽ tính tiếp."
"Đúng rồi quan trọng bây giờ là đảm bảo an toàn cho con bé." Đám người Lâm Tạ Phong cũng vừa mới tới, theo sau là hơn chục chiếc xe hơi. Anh cùng Hắc Tiệp và Tần Hạo đi lại gần chỗ bọn họ.
"Đây là những tên sát thủ được đào tạo vô cùng đặc biệt, họ đảm nhiệm thực hiện những nhiệm vụ bí mật vẫn chưa lộ diện nên sẽ không ai biết. Anh để bọn họ bảo vệ cho Ly Ly, cử ra thêm mười tên nữa bảo vệ cho em phòng cô ta không hại con bé được sẽ quay sang đối phó em. Còn những tên còn lại sẽ canh gác Lợi gia." Hắc Tiệp nói.
"Em cảm ơn anh! Tất cả phải nhờ anh rồi!"
"Cô ta dám gọi điện cho em, chắc là đã lên sẵn kế hoạch rồi. Em hãy cẩn thận." Anh lại gần cô, cố tình khoác tay lên vai cô. Cô thì đang rất tập trung tâm trí về ả không để ý đến anh.
"Em biết... Lần này em sẽ không nương tay với cô ta nữa đâu! Dám động đến con em!"
Lâm Tạ Phong thấy cô không để ý mà hất tay anh ra, được đà ôm cô vào lòng. Tay kia vuốt dọc sống lưng cô.
"Đừng lo! Có anh đây rồi!"
Cô áp gò má cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực xuyên qua lớp áo sơ mi, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm phần nào. Vài phút sau, cô mới chợt để ý bàn tay hư hỏng của ai kia cứ sờ cái eo nhỏ của cô, hai cánh môi dựt dựt cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào cái mặt đang hưởng thụ.
"Sờ đã chưa?"
"Hả! Em nói ai vậy?" Anh thừa biết cô muốn hỏi ai nhưng giả vờ như không hiểu. Mặt anh đúng chất ngây thơ vô số tội, hỏi lại cô.
"Anh biết còn hỏi. Buông ra đi!" Cô đẩy anh ra.
"Cậu ghê nhỉ! Lúc này mà còn lợi dụng cho được!" Tần Hạo nháy mắt trêu chọc Lâm Tạ Phong.
Anh lườm Tần Hạo, trong miệng thầm gằn hai chữ "Im đi! ". Cô quay qua bế Ly Ly từ tay Lợi Tư Vũ, nói rồi đi lên lầu:
"Mấy anh đến đây rồi ở lại ăn cơm đi. Em bế con lên phòng tắm rửa rồi xuống."
"Tư Linh! Có cần anh lên phụ không?" Anh còn hỏi thêm vào trêu cô.
"Vậy thà tôi để Hắc Tiệp hay Tần Hạo lên thì hơn." Cô nhếch mép cười rồi đi thẳng lên lầu.
"Vậy tôi lên nha." Tần Hạo vừa định nhấc bước đi lên lầu anh liền đưa tay chặn lại, ánh mắt đầy sát khí quay qua nhìn Tần Hạo.
"Thử lên đi!"
Tần Hạo cười cười, tay trái vỗ vỗ vào ngực anh nhầm hạ hoả:
"He... He... He... Giỡn thôi mà."
Lợi Tư Vũ mời cả ba người Lâm Tạ Phong ngồi xuống sofa, anh đi vào bếp kêu người giúp việc làm bữa tối. Còn Rania thì ở phòng khách rót trà cho ba người họ, không khí cứ im lặng đến khi cô dắt tay Ly Ly từ trên lầu đi xuống.
"Ủa sao im lặng vậy?" Cô dắt tay Ly Ly đi lại ngồi xuống bên cạnh Rania.
"Chứ có chuyện gì đâu nói." Lợi Tư Vũ.
Lúc này người giúp việc lại thông báo đã xong bữa tối, bọn họ cùng nhau ngồi vào bàn ăn. Tuy cô và anh ngồi cách xa nhau nhưng anh vẫn gắp thức ăn bỏ vào bát cho cô.
Đến tối Lợi Tư Vũ có ngỏ lời cho ba người Lâm Tạ Phong ngủ lại vì cũng đã khuya rồi. Cô không đồng ý nên đã bày ra bộ dạng khó chịu nhưng rồi đành chấp nhận cho anh ngủ lại.
Lâm Tạ Phong, Hắc Tiệp, Tần Hạo mỗi người một phòng ở cuối dãy hành lang. Còn phòng cô thì ở cuối dãy bên kia, bên cạnh là cửa kính thông với cửa sổ trong phòng. Rania thì ngủ chung phòng với Lợi Tư Vũ. Còn Ly Ly ngủ với nữ giúp việc ở phòng riêng bên cạnh. Đặc biệt phòng cô và Ly Ly có một cánh cửa nhỏ thông qua, nên trước khi ngủ cô đều qua phòng chúc ngủ ngon cô bé.
Đã mười hai giờ đêm, Lợi gia yên ắng chìm vào bóng tối. Tư Linh chỉ mặc trên người bộ váy ngủ mỏng tanh màu đen, phía trên thả rong thoải mái. Cô đang say giấc nồng, ánh sáng từ cửa kính rọi vào khiến cơ thể quyến rũ như thoắt ẩn thoắt hiện càng thêm ma mị. Dường như cô không một chút cảnh giác nào, vẫn say giấc nồng mà không biết có một bóng đen to cao đang đứng trụ ngoài cửa sổ. Anh ta từ từ mở cửa kính đi vào bên trong.